Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 41-2: Tiểu quỷ cười



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mãi cho đến hơn mười giờ tối, Mặc Dật cũng chưa quay lại, Nam Nhã lo lắng cho người hộ sĩ kia, siết chặt tay tôi mà sốt ruột nói: "Có cần tôi giả vờ làm người bệnh vào xem thử không? Hoặc là đi cùng?"

Việc này liên quan đến một mạng người, tôi cũng không dám chậm trễ thêm, bàn bạc với Tề Sở một chút, chốt lại là không cần phải giả người bệnh, cứ lén đi vào là được.

Anh ta vẽ cho mỗi người một lá bùa tàng hình, vì không có Mặc Dật giúp cho nên chỉ có thể cầm cự trong vòng năm phút, sau khi tiến vào, trong vòng năm phút phải tìm thấy chỗ cất giữ thai nhi, một khi lá bùa tàng hình mất hiệu lực thì máy theo dõi sẽ quay được.

Nam Nhã từng nằm viện ở đây, biết toà nhà phía trước là khu dành cho khám bệnh và khu nằm viện, chỉ có toà nhà phía sau là dùng cho việc giảng dạy, nhà xác cũng nằm ở đó và không mở cửa cho người ngoài vào, cho nên khả năng cao nhất là thai nhi được cất giữ ở đó.

Chúng tôi cất kỹ lá bùa tàng hình trên người, nhờ Nam Nhã dẫn đường, mua một giỏ trái cây ở lối vào bệnh viện, giả dạng là người tới thăm bệnh rồi tự nhiên đi vào.

Xét về khí chất và kỹ năng diễn xuất thì tôi không thể so sánh được với Nam Nhã, khí chất của Nam Nhã để lộ khí chất cao, rất uy phong mà bước vào trong, tôi xách giỏ trái cây theo vào, Tề Sở làm tài xế cầm hoa theo sau.

Y tá nhỏ nhìn thế này cũng không dám cản, cho nên Nam Nhã liền dẫn chúng tôi đi thẳng đến phía sau khu nằm viện.

Sau khi đi một đoạn đường khá xa, cuối cùng, tôi và Tề Sở ném đồ trong tay vào một bụi hoa, rồi đi thẳng tới toà nhà dạy học.

Nơi đó có một nhân viên bảo vệ trông coi, chúng tôi kiểm tra lại thời gian một chút rồi dán bùa tàng hình lên và đi vào.

Giờ này đã là nửa đêm, nhân viên bảo vệ đang lướt điện thoại, cửa kia đã khoá chặt nên gã cũng không chú ý tới.

Tôi không biết Tề Sở mân mê như thế nào với ổ khoá mà một lúc sau khoá đã bị mở ra, anh ta hướng chúng tôi vẫy tay, ra hiệu cho chúng tôi đi vào trước, còn anh ta thì đứng trước mặt gã bảo vệ niệm chú, trước mắt gã ta liền có chút mơ hồ đi nên đưa tay lên xoa xoa mắt, không nhìn sang cửa bên này.

Tôi và Nam Nhã thừa cơ hội lẻn đi vào, Tề Sở phía sau cũng chớp nhoáng đi vào, sau đó đem cửa lớn đóng lại như cũ.

Vừa vào cửa, tôi lập tức ngửi thấy một mùi của dung dịch chống phân hủy.

Toà nhà lớn này không có hướng dẫn đi lại, nhưng nếu là nhà xác thì chắc chắn sẽ giống nhau là đều được đặt dưới tầng hầm, bởi vì ở đó âm khí dồi dào giữ được thi thể ổn định, nếu mà dương khí quá nặng thì thi thể không chịu được mà bốc cháy, sau đó sinh ra oán khí, không yên ổn, rất dễ xảy ra chuyện.

Chúng tôi theo thang an toàn đi xuống dưới, thật sự thấy nhà xác nằm ở chỗ này nhưng chỉ thấy mấy cổ thi thể đông lạnh không hề thấy thai nhi đâu.

Ý của Nam Nhã là muốn chúng tôi đi xuống tiếp vì thang an toàn này vẫn hướng xuống, rõ ràng là có hai tầng lầu.

Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị bước xuống lầu lại nghe thấy tiếng cười hì hì truyền đến từ bên ngoài.

Giọng cười rất vui sướng, kèm theo là tiếng chân nhỏ chạy bạch bạch, ba chúng tôi nghe thấy thế đều ngẩn cả người ra.

Không sợ ma quỷ khóc, chỉ sợ tiểu quỷ cười; quỷ lớn ho không đáng sợ, nữ quỷ áo đỏ cười là muốn mạng.

Đây là lời vè bà ngoại nói với tôi, Diêm Vương dễ tránh tiểu quỷ khó phòng, một khi tiểu quỷ cười lại càng rắc rối hơn, bởi vì bạn không thể đoán được một đứa trẻ muốn gì, càng không dễ dỗ nó vui.

Sắc mặt của Tề Sở cũng thay đổi, anh ta nháy mắt ra hiệu với chúng tôi ý bảo phải ra ngoài ngay.

Vốn dĩ cánh cửa chỉ khép hờ lại, vậy mà giờ không thể mở ra được, Tề Sở liền dùng cách mở cửa vừa rồi để thử nhưng làm vài lần vẫn không mở ra được.

Trên trán anh ta đã đổ ra mồ hôi lạnh, cố dùng sức kéo lại nghe thấy tiếng xích sắt lây động.

Lúc chúng tôi xuống lầu không hề thấy có người đi theo, trên cửa cũng không có xích sắt kia, vậy cái xích sắt này từ nơi nào tới?

Nhà xác rất âm u, Nam Nhã bị doạ sợ xanh cả mặt nhưng không có lên tiếng.

Tôi vội lấy hương từ ba lô ra, thắp lên và cắm vào kẹt cửa. Thấp giọng niệm, cầu xin âm hồn đi qua ăn hương đừng gây khó xử cho chúng tôi.

Cũng thật kỳ quái, sau khi cắm hương vào, cánh cửa vốn không có khe hở lại đột nhiên lỏng lẻo, lộ ra một khe hở dày bằng ngón tay.

Tôi vội vàng cắm hương vào, nhìn ra ngoài qua khe cửa nhưng lại không nhìn thấy gì cả.

Trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó, tôi cảm thấy có một tay nhỏ lành lạnh nắm lấy tôi thô bạo và đoạt đi nén hương trong tay tôi.

Nơi bàn tay kia đụng vào ngay lập tức để lại một dấu tay màu xanh lá, thai quỷ trong bụng tôi cũng bắt đầu bơi lội hai cái.

Nếu có quỷ ăn hương thì chúng tôi không tìm nhằm chỗ, tôi vội vàng muốn lấy thêm hương trong ba lô ra nhưng khi quay người lại thì trong ba lô vốn có vài nén hương lại trở nên trống không.

"Vân Thanh..." Nam Nhã phát ra giọng run run.

Tôi vừa quay đầu lại, không biết từ lúc nào mà có rất nhiều quỷ hồn đứng phía sau chúng tôi, có đứa cầm hương có đứa không, nhưng lũ đó đều đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

IMG

Editor: Alissa