Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 63-2: Tội ác dưới lòng đất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông cụ Vệ nghĩ phải vượng tử vượng tôn(*) nên muốn sinh đứa bé ra, Vệ Kiến Quốc cũng không có ý kiến nhưng mấy bà vợ nhà họ Vệ không đồng ý, dù sau cũng là người ngoài sinh, vai vế loạn cả lên, rồi sinh ra ai sẽ nuôi dưỡng?

(*)Có đông con cháu.

Sau đó, trong một đêm nọ, ba bà vợ lẻn vào tầng hầm ngầm, đem một người còn sống sờ sờ đánh cho đến chết.

Người đã chết rồi nhưng xử lý thi thể vốn là phiền toái, Vệ Kiến Quốc muốn trực tiếp lấp tầng hầm ngầm, coi như chôn vùi toàn bộ chuyện này.

Nhưng Vệ Phi Hổ không biết từ đâu nghe được tin tức, nói là có thể dùng thế hệ con cháu, đem mẹ con một xác đè ở dưới phần mộ tổ tiên thì có thể đổi vận nhưng mà phải đem toàn bộ xương cốt của nữ sinh kia đánh gãy để chế thành thương xà(*), hoặc là trong quan tài có rắn thì con cháu mới sinh ra vương nên anh ta còn cố ý tìm mấy quả trứng chôn trong thi thể.

(*)Hương dụ rắn.

Khi đó ông cụ Vệ còn sống mà thi thể không tiện để lâu trong tầng hầm, Vệ Phi Báo không biết thế nào liền sinh ra lòng tàn nhẫn, nói mình muốn có được vận lớn nên liền đem ông nội bịt kín trong quan tài đến chết.

Chuyện này người nhà họ Vệ đều biết, còn trưởng thôn chỉ biết bọn họ nhốt một cô gái, cụ thể thế nào thì không biết, càng không biết ông cụ Vệ là bị lừa chết.

Lúc ấy phần mộ của ông cụ Vệ sớm đã được coi trọng, sau khi chết liền thu xếp... đều là người nhà làm, thi thể kia cứ như vậy mang theo trứng rắn bị niêm phong ở trong quan tài.

Mãi cho đến gần đây, mộ phần đột nhiên bị sụp, cần phải di dời, mới phát hiện ra rắn ở bên trong đã nhiều đến như vậy.

Tôi nói trách không được phần mộ biến thành tổ rắn mà người nhà họ Vệ lại không kinh hoảng, chỉ tìm từng đợt người tới đây xem mộ, hoá ra là đã sớm biết trong quan tài sẽ có rắn.

Vệ Phi Hổ nói xong, cả người đều như mất hết sức lực, ngay cả nỗi sợ hãi ban đầu cũng không thấy liền ngồi liệt trên mặt đất, thì thào nói: "Tôi đã từng khuyên cha, bảo cha thả người đi, cũng từng khuyên anh trai, nhưng bọn tôi là người một nhà mà, thả ra bị kiện phải ngồi tù, cho nên sau đó..."

Tôi nghe xong trong lòng không khỏi chùng xuống, Mặc Dật liền duỗi tay ôm tôi, nhìn trưởng thôn nói: "Những người khác đâu?"

"Dời mộ thì dời nhưng hai đứa nhỏ cũng phải đi học cho nên mẹ chúng dẫn chúng đi tới giờ chưa thấy trở về." Trưởng thôn cũng có chút gấp gáp, kéo Vệ Phi Hổ bảo anh ta gọi điện thử xem, bảo chăm sóc hai đứa nhỏ.

Về phần hai bà vợ kia, ông ta cũng chưa đề cập đến.

Quảng Tế nặng nề niệm phật, tôi ngẩng đầu nhìn Mặc Dật, y trầm giọng nói: "Có một số việc, xảy ra rồi sẽ không thể cứu vãn."

Tôi rất đồng tình, nếu Vệ Kiến Quốc không động lòng ham muốn nữ sắc, lôi kéo nữ sinh kia về; nếu không có sau khi hiếp người ta còn sợ bị kiện cáo mà đem người giam cầm; hoặc là Vệ Phi Báo cùng Vệ Phi Hổ không giúp cha mình che giấu tội ác, càng không bị kéo vào ao nước bẩn đó thì có lẽ cái nhà này, nhìn qua sẽ giống bên ngoài, hào nhoáng rực rỡ, hạnh phúc...

Đôi lúc tự nhận là một sự che giấu thiện chí nhưng cuối cùng sẽ chỉ làm tội ác nảy sinh.

Vệ Phi Hổ cuối cùng vẫn là nhớ con mình nên gọi điện thoại, sau đó khóc rống lên.

Trưởng thôn cũng sửng sốt, sau đó nhìn chúng tôi nói: "Hai đứa cháu dâu không thấy nữa, còn đứa nhỏ đang được giữ ở trường mà chưa ai đến đón."

Loại chuyện này chúng tôi không quản, nên Mặc Dật bảo Quảng Tế dẫn y đi xem quan tài, rồi y đảo mắt nhìn Vệ Phi Hổ, trầm giọng nói: "Ngươi có thể sống nhưng phải xem ngươi giải quyết việc lúc trước như thế nào."

Vệ Phi Hổ đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai mắt liền rơi đầy lệ rồi tự tát hai cái thật mạnh vào mặt chính mình.

Trưởng thôn vội vàng giữ chặt anh ta lại, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn tôi.

Tôi biết ông ấy đây là muốn tôi giữ bí mật, dù sao xảy ra loại chuyện này thì đối với nhà ai ngoài mặt đều không vinh quang gì.

Có lẽ là bởi vì có Mặc Dật ở đây cho nên Quảng Tế cũng không hề sợ hãi mẫu tử song sát kia nữa nên dẫn chúng tôi ra mộ.

Ông ta vẫn đi chân trần như trước, đi lại trong núi, có khi giẫm lên nhánh cây, cũng không thấy ông ta nhíu mày, mà ngày cả bùn đất cũng không dính chân.

"Huyền Không Tự có khổ tu, lấy chân trần hành thiên địa, lấy mắt nhìn thế gian, lấy tâm độ khổ cực." Mặc Dật thấy tôi nhìn chằm chằm Quảng Tế, khẽ cười nói: "Một Trượng, hai Kiếm, ba Chấp Hương, Kiếm và Hương em đều đã thấy qua, Trượng kia chính là Huyền Không Tự."

"Là bần tăng." Quảng Tế đi ở phía trước hơi quay đầu lại, trầm giọng nói với tôi: "Đại Không."

Nói cách khác mẹ Vân Hương của tôi cùng sư thầy Quảng Tế này có quan hệ sâu xa, cho nên Quảng Tế xuất hiện ở chỗ này cũng có thể không phải là ngẫu nhiên.

Mặc Dật nhẹ giọng giải thích với tôi: "Pháp hiệu của Phật gia sắp xếp theo Quảng, Đại, Trí, Tuệ, Chân, Như, Tính, Hải, Dĩnh, Ngộ, Viên, Giác, nhưng không theo khổ hạnh chi tăng, ngược lại, cầu thanh xuất ư lam(*)."

(*)Câu này ám chỉ người thầy có học trò giỏi hơn mình.

Quảng Tế nghe nói cười khẽ, đối với Mặc Dật cung kính hành lễ, phủ phục(*) trên mặt đất, hai tay ba hợp ba lỏng.

(*)Quỳ và cúi sụp xuống đất.

Mặc Dật lại ôm tôi, cười trầm trầm đi qua người Quảng Tế: "Ông đến cũng vô dụng, bổn quân cùng địa phủ thương lượng đã định, sẽ không để ý tới việc của địa phủ."

"Phủ quân!" Quảng Tế gọi một tiếng, nhưng cũng không có cưỡng cầu thêm.

Tôi nghe ra thì giống như Quảng Tế đến đây là tìm Mặc Dật về để quản việc của địa phủ? Chẳng lẽ Huyền Không Tự là người ủng hộ Mặc Dật hoặc là thuộc hạ cũ?

Nhưng sau đó Mặc Dật và Quảng Tế cũng không nhắc lại nữa mà tiếp tục đi tới bên cạnh hố mộ.

Quan tài kia đã được bao phủ bằng vải và cũng không có con rắn nào ở chung quanh.

Quảng Tề hướng chúng tôi gật gật đầu, sau đó duỗi tay kéo tấm vải xuống, nói với tôi: "Việc này còn phải làm phiền Vân thí chủ."

Khi nhìn thấy thứ đồ trong quan tài, tôi thở dài và khẽ gật đầu.

Chỉ thấy trong quan tài có vô số tán cốt cùng vỏ rắn lột quấn cùng một chỗ, còn có rất nhiều vỏ trứng rắn mềm, ngay cả một mảnh vải hoàn chỉnh cũng không có, phần lớn trong đó đều bị rách, rất rõ đây không phải bị rắn cắn rách mà là bị sự sinh sôi làm rách.

Nhưng trong những xương cốt này còn có một con rắn toàn thân đỏ tươi đang nằm bò trong đống xương vụn kia mà không nhúc nhích, bụng nó phình to, giống như là đang mang thai.

IMG

Editor: Alissa