Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 64-2: Giật Dây



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tay y thoăn thoắt hai ba cái đã đem vòng hoa bện xong rồi đội lên đầu tôi, đôi mắt như núi đều là ý cười mà loại ý cười này ngọt đến mức ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không sánh bằng nó.

Tôi ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn y, trong lòng có chút chua chát.

Lúc Mặc Dật không hiểu vì sao bắt đầu nhiệt tình với tôi thì tôi đã sớm biết y nhìn qua tôi để thấy bóng dáng của một người khác, nhưng ở một nơi không nương tựa và vào thời điểm không có chỗ dựa thì y nhiều lần xuất hiện kịp thời cứu tôi còn dẫn đường nữa, cho nên tôi từ từ đã chìm đắm rồi, cứ như vậy mà trầm luân.

Có lẽ là hai ngày gần đây quá gần gũi, hoặc là do vừa tiết lộ thân phận cho nên Mặc Dật nhất thời lơi lỏng, quên đi cố kỵ mà buột miệng nói ra những lời đó.

Lúc này, y mới sực tỉnh híp lại hai mắt nhìn tôi, sau đó đột nhiên đứng dậy.

"Anh không trở về, tự nhiên là có lý do của nó, cũng không thể bởi vì em mà thay đổi những thứ đó." Tôi vỗ vỗ vòng hoa trên đầu, làm như không nghe thấy lời nói "Trước kia.." của y, sau đó tôi cũng đứng dậy nhìn Mặc Dật và nhẹ giọng nói: "Cho nên anh không cần phải chịu áp lực quá lớn!"

Mặc Dật quay đầu lại nhìn tôi một cái, chỉ là trên khuôn mặt của y không còn cái loại thoải mái sung sướng nữa thay vào đó là sự mơ màng nhàn nhạt.

Y nếu không lạnh lùng thì là kiên nghị chứ chưa bao giờ mơ màng như thế này, như thể mơ màng vốn không tồn tại trong trạng thái của y.

"Nhà họ vệ nói cái gì mà lấy thi thể chế thành thương xà, lấy con cháu chôn dưới tổ tiên để đổi vận, nói ra thì cũng có chút giống với việc dùng anh linh chế đồng tử, hay là chúng ta quay trở lại nhà họ Vệ hỏi một chút chuyện, được không?" Tôi vội vàng mở miệng nói lảng sang chuyện khác.

Ai mà chưa từng có người ở trong lòng chứ, vả lại Mặc Dật cũng sống qua không ít năm, lớn lên lại có dáng vẻ này, nên chuyện từng có người phải khắc cốt ghi tâm cũng là chuyện thường.

Dù gì thì tôi còn từng lãnh giấy chứng nhận với Lục Tư Tề...

"Anh có việc phải đi trước, em tự mình đi đi." Giọng của Mặc Dật thật trầm thấp, nói xong y liền biến mất.

Để lại một mình tôi đứng giữa nghĩa trang mênh mông, chung quanh mộ phần cô đơn, cỏ dại, hoa dại mọc loạn.

Rõ ràng vẫn là cùng một nơi, nhưng vừa rồi tôi cảm thấy sức tràn trề, xanh biếc tĩnh lặng, thì bây giờ chỉ cảm thấy âm u.

Tôi duỗi tay lấy vòng hoa trên đầu xuống, nó làm từ những bông hoa nhỏ màu trắng, tím, hồng và được tô điểm bởi lá xanh, có vẻ rất thanh nhã và xinh đẹp...

Hoa Mạn Thù Sa là... Hoa Bỉ Ngạn nhỉ, nghe đồn vô cùng xinh đẹp.

Người con gái dùng hoa bện vòng hoa kia hẳn là cũng rất xinh đẹp.

Tôi duỗi tay treo vòng hoa lên một ngôi mộ gần đó, rồi tự mình đi về hướng nhà họ Vệ.

Lúc tôi rời đi thì đã có cảnh sát cùng xe cấp cứu tới, có điều khiêng đi đều là xác chết mà thôi, cảnh sát với sắc mặt oái oăm ghi lời khai của trưởng thôn và Vệ Phi Hổ, nhưng vết rắn cắn rất rõ ràng cho nên cũng không có gì để ghi chép nhiều.

Chỉ là sau khi Vệ Phi Hổ nói gì đó thì liền đưa cảnh sát đi ra sau, hai mắt thôn trưởng mở lớn nhìn theo anh ta, trong đôi mắt đục ngầu ấy còn lấp lánh nước mắt.

Lúc này ông ấy thấy tôi đã về nên nói: "Phi Hổ đã dẫn cảnh sát xuống tầng hầm rồi."

Tôi có chút giật mình, thì ra lời Mặc Dật nói khi rời đi là có ý này.

So với việc báo thù trong âm thầm thì làm cho tội ác bị phơi bày ra thiên hạ có lẽ càng tốt hơn.

"Con có thể hỏi anh ta mấy câu không?" Tôi nhìn trưởng thôn, thấp giọng nói: "Là việc có liên quan tới lấy thi hoá xà."

Thôn trưởng vừa nghe nói đến chuyện này liền có chút tức giận, vì cái gọi là lấy thi hoá xà này mà Vệ Phi Báo còn giết chết chính ông nội ruột của nó.

Chờ Vệ Phi Hổ từ tầng hầm đi ra thì trưởng thôn liền dẫn tôi đi qua đó và nói vài câu với cảnh sát.

Đây cũng coi như là tự thú hơn nữa đã chết vài người rồi cho nên cảnh sát cũng không làm khó dễ gì.

Trưởng thôn kéo Vệ Phi Hổ nói hai câu, sau đó Vệ Phi Hổ mới hướng tôi nói: "Anh trai tôi chính là giúp người ta vận chuyển thi thể, còn biện pháp này là do một vị đại sư nói cho anh ta biết, vị đại sư kia vẫn luôn thu thi thể hình như dùng thi thể làm một việc gì rất lớn."

Tôi nghe vậy vội hỏi anh ta có cách nào liên hệ với vị đại sư kia hay không, dù sao thì việc mà dùng thi thể để làm cũng không phải việc gì tốt.

Nhưng Vệ Phi Hổ lắc đầu, sau đó anh ta nói có thể tìm từ di động của anh trai anh ta, nếu không thì sẽ giúp tôi hỏi người tài xế lái xe trước kia vì gã đó cũng biết địa chỉ.

Thấy vẻ mặt của anh ta nhưng thế chắc giờ cũng không thể nghĩ ra được gì thêm nên tôi để cho anh ta đi trước.

Trưởng thôn tất nhiên cũng đi theo, chỉ là ông vừa đi mà vừa lau nước mắt, sau đó thổn thức nói với tôi: "Nếu như biết trước sẽ thành ra nông nỗi này, đáng lẽ Kiến Quốc nên tự thú từ trước, như vậy sẽ không xảy ra chuyện sau này, đứa con gái kia cùng cha vợ của bác đã không phải chết."

Trên thế gian này nào có nếu như biết trước, chứ?

Tôi vỗ vỗ bả vai của trưởng thôn, cuối cùng thì chuyện này cũng không thể che giấu được.

Trưởng thôn cũng không tiễn tôi nữa, tôi cũng ra ven đường đợi xe, vậy mà lại gặp lại người lái xe ba gác kia, anh ta đến để xem náo nhiệt, nhìn thấy tôi liền có chút sửng sốt, sau đó nói với tôi: "Cô chính là hương sư mà bọn họ nói, đúng không?"

"Chính là người dùng hương đuổi xà và kéo Hà Thúy Miêu từ hố mộ lên!" Người lái xe hơi phấn khích nói.

Tôi không nghĩ tới anh ta sẽ nói đến việc này, đang muốn gật đầu thì anh ta đã nói tiếp: "Vậy cô phải đi cứu Hà Thúy Miêu đi, vì bà ta chọc trúng chuyện lớn rồi."

IMG

Editor: Alissa