Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 71: Giường Bạt Bộ



Lý luận của Hà Thúy Miêu làm tôi khiếp sợ, cũng không biết bà ta đang nghĩ gì.

Tôi dùng một tay cướp lấy toàn bộ tiền trong tay bà ta, nắm chặt trong tay sau đó nói: "Bác thích đốt hay không thì kệ bác, tôi tới là hỏi về chuyện liên quan đến mẹ con Tằng Chúc Lượng, cũng chính là bà cụ bị ung thư mà bác bảo phải đốt hương."

"Tôi không biết!" Sắc mặt của Hà Thúy Miêu chợt thay đổi, xoay người nằm liệt trên giường, rên rỉ, không nói chuyện nữa.

"Vì ai?" Tề Sở nhìn không được nữa tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Hà Thuý Miêu nói: "Là con của bà sao?"

Nhưng Hà Thuý Miêu vẫn vững tâm không nói lời nào, tôi chỉ chỉ ba lô, bên trong đó có mê hồn hương, nhưng Tề Sở lắc đầu ý bảo đi ra ngoài trước.

Sau khi ra bên ngoài rồi thì anh ra mới nói: "Mê hồn hương vô dụng đối với bà ta."

Tôi nhìn xấp tiền kia, đều là những tờ tiền trăm tệ, nhất định là hai xấp mà Tề Sở đưa để nộp tiền thuốc, tôi cảm thấy có chút khó hiểu, việc này thật kỳ lạ.

Nếu nói Hà Thuý Miêu là vì tiền mà hại mẹ của Tằng Chúc Lượng, nhưng lấy được tiền rồi thì bà ta lại đốt đi là sao? Và sau khi đánh Hà Thuý Miêu xong thì tiền của Tằng Chúc Lượng mới biến thành Minh tệ, hai việc này tưởng như có liên quan lại giống như không có liên quan.

Hà Thúy Miêu nằm ở trên giường rên hừ hừ, tôi chuẩn bị cùng Tề Sở đi ra ngoài, khi đi đến cửa thì quay đầu lại nhìn bà ta một cái: "Tôi bị người ta dùng dương thọ để mượn nợ âm, cho nên bác có việckhó nói có thể nói với tôi."

Hà Thúy Miêu xoa xoa tay một lúc, cũng không quay đầu lại nhìn chúng tôi.

Tôi cùng Tề Sở đi ra bên ngoài sân, anh ta chớp mắt nhìn tôi nói: "Trở về thôi."

Tề Sở dường như đối với Hà Thúy Miêu đặc biệt dễ mềm lòng, tôi cũng không tiện hỏi thăm quá nhiều, thế là cứ một đường nặng nề mà về đến nhà, sau đó Tề Sở gật đầu với tôi xong thì cũng về phòng của mình.

Tôi nắm một tờ Minh tệ còn giữ lại kia mà đầu óc thoáng chút mơ hồ, rồi cũng không nắm bắt được điểm mấu chốt.

Tôi nghĩ lại chuyện Lục Tư Tề dùng tôi để vay nợ âm, hình như từ sau khi tôi mang thai quỷ có nghe Mặc Dật nói qua một lần thì cũng không có chuyện gì không tốt xảy ra, mà tôi cũng không biết có ảnh hưởng gì không nữa.

Hỏi Tề Sở thì anh ta cũng chỉ nói biết đại khái(*)

(*)Chỉ trên những nét lớn, nét khái quát, không đi sâu vào chi tiết, cụ thể, (lối làm việc) chỉ chú ý những cái chung chung, thiếu đi sâu

Muốn đi hỏi Mặc Dật thì thấy y có vẻ hơi buồn bực, nên không biết làm sao đây.

Tôi đang rối rắm thì ở cách vách đột nhiên truyền tới tiếng vang nho nhỏ, tiếp theo nghe thấy Đại Bạch gõ cửa phòng của tôi, nói: "Tôi đi tìm Thi Di đây, hai đứa nhỏ ngủ rồi, trước khi trời sáng tôi sẽ về."

Nói xong nó vẫy đuôi chạy mất, cũng không chờ tôi xem tôi đáp có đồng ý không.

Có lẽ tình yêu đơn thuần chính là đơn giản như vậy, cho nên tất cả mọi người mới hoài nghi tình yêu ngây ngô của thời học sinh, chỉ có thích cùng không thích, không có nhiều tạp chất pha lẫn.

Không có chó chơi cùng nên Lạc Lạc ở bên cách vách trở về, nhìn Minh tệ ở trong tay tôi, ánh mắt nó loé lên rồi sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

Tôi ghi lại từng chuyện gần đây mà mình nhớ kỹ, nhân tiện để ý tới các manh mối trong đó, trong khi viết, ánh mắt của tôi không rời khỏi tờ Minh tệ.

Sau khi Lục Tư Tề hiến tế tôi thì hai lần tiếp theo anh ta đều muốn lừa gạt tôi, có lẽ muốn đè xuống sự kiện này; sau đó lại là bởi vì tôi trốn thoát cho nên anh ta đuổi theo muốn dồn tôi vào chỗ chết; như vậy thai quỷ này là ngoài ý muốn, nhưng vì sao lại vay nợ âm, còn có hôm nay anh ta đột nhiên đưa tôi cốc răng, cùng với lời nói ở trước hang cổ kia, tất cả là có ý tứ gì?

Cầm bút, tôi viết mạnh xuống ba chữ "Lục Tư Tề" lên cuốn sổ, bất luận là chuyện về tôi hay chuyện tôi gặp phải thì dường như anh ta luôn là trung tâm của mọi chuyện ấy, cũng có thể nói tất cả mọi chuyện đều là do Lục Linh làm.

Bút vẫn còn để ở trên sổ, tay tôi lại đột nhiên bị nắm lấy, một bàn tay thon dài bao trùm lấy nó, rồi cầm tay tôi mà di chuyển, viết xuống từng nét thành hai chữ "Mặc Dật."

Đầu tiên là giản thể, sau đó đến phồn thể, sau đó là thể chữ Khải, thể chữ Lệ...

Chú thích dài quá nên mọi tư đọc để biết thêm nhé: Tìm hiểu về chữ của Trung Quốc: https://nguyenhaionline.com/blog/chu-trung-quoc-khai-le-hanh-thao-trien-la-gi.aspx

Cứ lập đi lập lại, cái sau lại dùng lực hơn cái trước.

Tôi hơi hơi quay đầu lại, lại thấy Mặc Dật đang cụp mi mắt, nặng nề nhìn chữ trên sổ, y rất nghiêm túc nắm tay tôi viết từng nét từng nét.

Tay tôi bị nắm đến nổi đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, khớp ngón tay cũng bủn rủn, nhưng Mặc Dật không có ý buông tha.

Chỉ là sau khi viết xong một trang giấy thì y mới chịu dừng tay lại, rồi cúi đầu nói với tôi: "Mặc Dật, viết dễ hơn Lục Tư Tề cũng dễ nghe hơn."

Đầu y cúi xuống cách tôi chỉ bằng khoảng cách một ngón tay, hơi thở lạnh lẽo ấy phả lên mặt tôi, phả đến nỗi khiến tôi bị ngứa ngáy.

Tôi chớp chớp mắt, nghĩ tới Đại Bạch cùng Hà Thi Di vui vẻ thì trong lòng cảm thấy ấm áp không thể giải thích được, rồi tôi giật giật tay muốn đứng dậy thì Mặc Dật đột nhiên ấn tôi xuống và hôn thật mạnh lên môi tôi một cái.

Nụ hôn này đến quá đột nhiên, làm cơ thể tôi cứng đờ đi, tôi dựa người vào ghế không biết phải làm thế nào mới phải.

"Anh tức giận bởi vì lúc xảy ra chuyện em đều nghĩ đến Tề Sở, nghĩ cậu ta có thể che chở cho em. Càng là vì Lục Tư Tề..." Y hừ lạnh một tiếng, dường như có chút mất mát, rồi y duỗi tay kéo tôi dậy, vừa trở tay thì vòng hoa cỏ dại kia đã nằm ở trên đầu tôi: "Vất vả lắm mới bện xong, em lại ném lung tung."

"Cũng đúng haha. Hoa do chính tay anh hái, hẳn là nên để lại cho anh." Tôi mỉm cười chạm vào tay Mặc Dật.

Sau khi y rời đi tôi đã treo cái vòng hoa này ở lại trên cây, chắc hẳn là y đã quay lại đó nên mới lấy về.

"Minh tệ?" Mặc Dật duỗi tay chỉ chỉ, kỳ quái nói: "Từ đâu ra?"

Editor: Alissa