Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 78: Thêm một phiếu



Cha của Trần Phi Phàm chỉ gật gật đầu với tôi, coi như là nói cảm ơn, xong lại quay sang cụng ly với người phụ nữ trang điểm đậm ở bên cạnh.

Nói là tổ chức ăn nhậu nhưng chỉ có mấy bịch đồ khô như hạt dưa cùng đậu phộng, trên mặt đất còn có túi chân gà cùng với khô bò cay nhưng với số lượng không nhiều.

Tôi cùng Lạc Lạc đứng ở cách đám người không xa mà nhìn bọn họ, giống như hai người quần chúng, bọn họ cũng không để ý đến sự tồn tại của chúng tôi.

"Cha Trần à." Tôi ho khụ khụ một tiếng.

Cha của Trần Phi Phàm tự tay bốc đậu phộng, vừa nói lớn tiếng rằng hôm qua mình bắt được một con gà lôi nặng hơn ba cân, ước chừng là dài hai mét, lúc đó ra tay nhanh như chớp.

Phải do người phụ nữ trang điểm đậm đẩy anh ta một cái thì anh ta mới ý thức được là tôi đang gọi, rồi mới quay đầu nhìn tôi, sắc mặt có chút là lạ nói: "Cùng nhau uống một chén không?"

Nói xong anh ta liền xách chai bia đứng lên, đi đến trước mặt tôi, rồi dửng dưng nói: "Tôi cảm ơn cô đã đưa nó về, nhưng cô cũng thấy nhà tôi rồi đấy, có vậy thôi, nếu mà cô muốn đòi tiền gì đó thì thực sự không có đâu, không bằng để thằng nhóc chết tiệt làm công cho cô mấy ngày, được chứ? Cô đừng xem thường thằng nhóc con này, nó cực kỳ linh hoạt, giặt quần áo, nấu cơm, cho heo ăn, cái gì nó cũng biết làm hết. Nhưng mà..."

Anh ta nheo mắt nhìn từ trên cao xuống đánh giá tôi: "Nhìn bộ dạng của cô cùng con gái của cô, cũng là kẻ có tiền mà, chắc không cần những thứ này? Kẻ có tiền nên giúp đỡ người nghèo mới đúng."

"Đúng! Đúng! Thời buổi này phổ biến xoá đói giảm nghèo, cô em coi như là hỗ trợ giúp đỡ bọn anh đi!" Những người đàn ông cao lớn đang uống rượu nhao nhao lên tiếng.

Lạc Lạc bị bọn họ doạ sợ đến mức lui ra phía sau tôi và nắm chặt lấy góc áo của tôi.

Trong phòng bếp đầy vết dầu mỡ kia, Trần Phi Phàm ló cái đầu nhỏ ra dò xét, nhưng nó chỉ lo lắng liếc mắt nhìn một cái rồi rụt đầu lại ngay, có lẽ nỗi sợ của nó đối với cha nó là từ sâu bên trong linh hồn mà ra.

Tôi lấy ra từ balo ra hai quả trứng gà, đưa cho cha của Trần Phi Phàm: "Tôi là người xem hương, Trần Phi Phàm tìm tôi xem hương là để tìm mẹ của nó, tôi đến đây chỉ là muốn hỏi ngày sinh bát tự cùng họ tên mẹ bé."

"Xem hương?" Trên mặt cha của Trần Phi Phàm ngay lập tức để lộ ra vẻ khinh thường, lấy hai quả trứng gà rồi hướng vào bên trong phòng nói với Trần Phi Phàm: "Tìm mẹ mày cái con khỉ! Mày muốn tìm mẹ mày à, ông đây nuôi mày bao nhiêu năm coi như là phí công! Mẹ kiếp, cầm lấy đi vào chiên cho ông!"

Từ trong phòng bếp Trần Phi Phàm khép nép hai tay đi ra, nhận lấy hai quả trứng gà, nhưng cha của nó cảm thấy chưa hài lòng nên liền ném mạnh hạt dẻ vào đầu nó, còn đá nó mấy đá.

Phỏng chừng là bởi vì cái đề tài này chọc trúng chỗ đau của anh ta nên anh ta dùng sức rất tàn nhẫn, Trần Phi Phàm bị đá ngã xuống, đầu đập vào bậc thềm đá ở trước nhà, nhưng hai quả trứng gà lại được nó bảo vệ kỹ ở trong ngực, mắt nó đỏ lên mà không dám a dù chỉ là một tiếng, sau đó nó vội vàng chạy vào phòng bếp.

Bếp nhà nó là dùng củi để đốt, nhìn nó vừa bắt nồi lại vừa thổi lửa, bận rộn vô cùng.

Lạc Lạc kéo lấy góc áo của tôi, ngước đôi mắt đen bóng lên nhìn tôi, trong tay còn nắm chặt lấy cây nho dại.

"Chắc anh đã không nhìn thấy Trần Phi Phàm qua mấy ngày rồi đúng không?" Tôi nặng nề hít vào một hơi, từ trong ba lô móc ra ví tiền và rút ra vài tờ tiền ở trong đó đưa cho cha của Trần Phi Phàm, nói: "Xem hương gì đó là phong kiến mê tín cho nên anh hãy coi như chúng tôi là trẻ con đùa giỡn. Nói cho tôi biết đi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho một đứa nhỏ."

"Nói cho cô biết cái rắm này!" Cha Trần Phi Phàm hừ mạnh một tiếng khinh miệt, rồi nhanh chống cướp lấy ví tiền từ trong tay tôi và rút toàn bộ số tiền bên trong ra, rồi ném lại ví tiền, trừng mắt nhìn tôi nói: "Cô nhiều tiền nên rảnh rỗi gớm, cô đồng tình với nó như vậy thì cô đưa nó đi mà nuôi! Cô làm mẹ của nó..."

"Đúng vậy! Cô em làm mẹ nó, lão Trần chẳng phải là... hắc hắc...." Đám người hèn mọn xem náo nhiệt kia lập tức cười bỉ ổi.

Trong phòng bếp truyền tới âm thanh tiếng cái xẻng cái nồi, tôi nhìn thoáng qua thân hình nhỏ bé của Trần Phi Phàm, nếu như không có cốc nước kia, nó căn bản chỉ là hình ảnh trong suốt, cho dù còn trong thời gian tẩu hồn thì người ta cũng sẽ không nhìn thấy nó, nhưng làm sao mà nó có thể đụng vào lửa...

Chẳng trách được nó không biết chính bản thân nó đã chết, là bởi vì không ai biết nó đã chết nên nó cũng không biết bản thân đã chết.

Tôi hít sâu một hơi nặng nề, nhìn cha của nó cười Khổ: "Nếu đã cầm tiền, tôi hy vọng anh có thể nói cho tôi biết."

"Cái rắm! Con mẹ nó chạy đi! Cô còn tìm làm gì? Nếu cô ta cần nó đã sớm tới tìm nó, còn cần nó phải đi xem hương à? Xem hương là biết được mẹ nó ở đâu chắc?" Cha Trần Phi Phàm hừ mạnh hai tiếng, cầm tiền nói với đám dân nhậu: "Ai nói không có tiền rượu đấy, tiên cô không xem hương đã đưa đến cửa rồi này!"

Bọn người liền không ngừng cười nhạo, tôi nhìn thoáng vào phòng bếp, rồi kéo Lạc Lạc rời đi.

"Mặc kệ bạn ấy sao cô?" Lạc Lạc yếu ớt kéo kéo tôi, nhỏ giọng nói: "Trần Phi Phàm thì làm sao bây giờ?"

"Chờ bọn họ ngủ say rồi, con đi doạ ma cha của nó." Tôi thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác, tôi lôi kéo Lạc Lạc trở lại trên xe, muốn đợi đến rạng sáng 3, 4 giờ mới trở lên đi xem lại.

"Chờ bọn họ ngủ rồi, ngươi đi dọa dọa hắn ba đi." Ta thật sự nghĩ không ra mặt khác biện pháp, lôi kéo nhạc nhạc trở lại trên xe, tưởng chờ đến rạng sáng 3, 4 giờ thời điểm trở lên đi xem.

Trời về đêm se lạnh, ở trên đó vẫn còn nghe thấy giọng đàn ông gầm loạn lên cùng những lời tục tĩu, vô cùng khó nghe, ngay cả những hộ dân ở bên cạnh cũng bị đánh thức mà bật đèn lên mắng vài câu.

Tôi thật sự vô cùng khó chịu khi phải chờ đợi, nên cùng Lạc Lạc nói chuyện một hồi, biết được dạo gần đây con bé đang tu luyện quỷ thuật, Mặc Dật còn định kỳ kiểm tra cho nó.

Tôi lại chơi điện thoại thêm một lúc, đám người trên đó dường như vẫn còn chưa có ý muốn nghỉ, loáng thoáng nghe họ hỏi Trần Phi Phàm làm thế nào gặp được tôi, còn hỏi có phải mấy ngày nay ngủ chung với tôi hay không

Editor: Alissa