Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 80-2: Bàn tay ma quái



Chị Dương lập tức cầm một cái bình thủy tinh miệng rộng có dán lá bùa ra và đem bàn tay kỳ lạ kia bỏ vào trong.

Chỉ là khi chị ấy nhìn tôi thu lại câu hồn liên kia thì khoé mắt của chị ấy có chút co giật, rồi cẩn thận nhìn tôi và nói: "Em có thể khống chế cái này?"

"Mặc Dật có nói cho em biết nên dùng ra sao." Tôi cảm thấy cái này cũng không có gì.

Hiện tại tôi đang mang thai cốt nhục của Mặc Dật, còn thường xuyên gặp chuyện lạ mà bản thân không có thứ gì để phòng thân, cho nên cho tôi đồ gì cũng rất là bình thường mà.

Chị Dương thở dài nặng nề, tựa hồ muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại đè ép trở về.

Chị ấy hiển nhiên cũng có dẫn theo cảnh sát đến, sau khi lên núi, cha của Trần Phi Phàm thấy tình hình như thế này liền có chút điên cuồng, còn những người ngất xỉu bên kia cũng chưa có tỉnh lại, toàn bộ đều bị trực tiếp mang đi, những thi thể ở dưới sườn núi ẩm ướt kia cũng được sắp xếp người đi đào lên.

Chờ chị Dương hoàn toàn giao việc xong cũng sắp xếp tốt tất cả rồi, tôi mới lôi kéo chị ấy qua một bên nói ra chuyện của Trần Phi Phàm.

Giờ này cũng đã sắp đến bình minh, Trần Phi Phàm biết chính mình đã chết, nhưng cũng không quá đau thương, lại có Lạc Lạc khai sáng nên cảm xúc của nó coi như cũng còn tốt.

Nó dẫn chúng tôi đi theo đường núi từ nhà nó đến nhà tôi thì tìm thấy nó trong một con mương bỏ hoang.

Con mương này đã cũ xưa, trước kia dùng để dẫn nước tưới tiêu, người lớn bước một bước là có thể đi qua. Bây giờ phải sửa lại mương nước, cần bơm rút nước đi, chỉ còn bùn chất đống rất dày, thằng bé muốn vượt qua, kết quả là bị rơi xuống dưới đó, bùn quá sâu, nó bò lên không được nên liền bị lún xuống dưới.

Từ một cái thôn đi bộ sang một cái thôn là mất khoảng thời gian rất lâu, thật không biết một đứa nhỏ như nó sao lại nghĩ đến sẽ đi bộ chứ, có lẽ là do trong tay không có tiền để đi xe, cũng có thể là không dám ngồi xe.

Người của chị Dương đào thi thể của nó lên, thi thể bị ngâm đến trương lên, còn kèm mùi hôi thối của nước bùn, nhìn bộ dạng đó khiến cho người ta cũng không đành lòng mà nhìn, tôi vội che lại đôi mắt của thằng nhóc.

Tôi nhìn bùn này cũng không phải rất sâu, hai mắt chị Dương trĩu nặng nhìn tôi, rồi cười gượng.

"Hiện tại có thể tìm được mẹ con không?" Nó như cũ vẫn nhớ mẹ của mình.

Tôi bảo Lạc Lạc dẫn nó lên xe trước, vừa nhìn người của chị Dương đem thi thể bỏ vào trong túi đựng xác.

"Trong dạ dày của nó không có đồ ăn, tay chân cuộn lại, trong miệng có nước bùn. Thật ra cũng không phải bởi vì bị lún xuống bùn mà là bị tuột huyết áp, hơn nữa chứng động kinh tái phát, bởi vậy mới không giữa nổi mạng." Sắc mặt của chị Dương đau khổ, nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Chứng động kinh ở trẻ thường là do lúc còn nhỏ bị sốt cao mà không kịp thời cứu nên mới gây ra bệnh, mệnh của đứa nhỏ này coi như cũng khổ."

Tôi lấy khăn giấy lau sạch bùn trên tay nó, rồi lấy ra một cây hương dẫn đường và dính chút máu của thi thể lên trên, sau đó nói với chị Dương: "Thi thể này phải làm phiền chị rồi, giúp em siêu độ tốt cho nó nha."

Trần Phi Phàm ở trên xe vẫn trong mong nhìn tôi như cũ, hai mắt có sự khát vọng, giống như lần đầu tiên đến nhà tôi, không có bất kỳ thay đổi nào.

Sống hay chết đối với nó mà nói là không có bất kỳ khác biệt nào.

Tôi đem hương dẫn đường có dính máu của nó cắm lên đầu xe, hương nhẹ nhàng bay lên, chỉ thẳng về phía trước, cũng không có bay cao cho thấy nơi ở của mẹ cách đây cũng không xa.

"Ngồi xuống đi, chúng ta đi tìm mẹ của con." Tôi lên xe, đóng cửa xe, quay đầu nhìn Trần Phi Phàm, nói: "Con muốn nói gì với mẹ con?"

Trần Phi Phàm lắc lắc đầu, một lát sau mới nói: "Hiện tại con cũng không có gì muốn nói, chỉ muốn nhìn mẹ một lúc. Con đã chết... không cần mẹ dưỡng nữa. Con chỉ muốn biết, mẹ của con trông như thế nào."

Nó nói một câu cuối cùng thì giọng đã nhỏ đi nhưng không có sự đau thương trong đó.

Hương dẫn đường lấy máu để dẫn dắt, lấy hồn tương trợ, gió thổi không nghiêng, mưa rơi không tắt, chỉ khi tìm được người mới có thể bị tắt.

Trời đã hơi sáng, tôi theo hương dẫn đường đến bên ngoài một câu lạc bộ cũ nát ở khu đèn đỏ trong nội thành, lúc này người ta đã bắt đầu quét dọn vệ sinh, không còn buổi tối xa hoa trụy lạc, cùng với ồn ào náo động mê say, không khác gì với những buổi sáng bình thường ở thành thị khác.

Tôi liếc mắt nhìn Lạc Lạc cùng Trần Phi Phàm một cái, không biết có nên để cho hai đứa nhỏ đến một nơi như thế này không.

Nhưng hương dẫn đường vẫn bay thẳng đến hướng vào cửa lớn của câu lạc bộ, tôi đang khó xử, lại nghe thấy giọng một người phụ nữ mắng to, theo đó có một người đàn ông ôm quần áo bị đẩy lảo đảo ra đến còn chỉ vào bên trong mắng to: "Không nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi, sinh qua rồi, vừa lỏng vừa rộng, ông đây không ngủ với mày, mày đi chết đi, còn tìm ông đây đòi tiền à."

"Bà đây có chết cũng không để mày ngủ yên." Một người phụ nữ trang điểm, tóc quăng màu đỏ rượu rối bời đi ra đến, đối với người đàn ông kia mà mắng vài tiếng: "Cút!"

Cô ta mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, sợi dây áo rơi xuống vai làm đôi gò bồng trắng bóng gần như lộ ra ngoài hết, chọc cho ông chú làm vệ sinh ở bên ngoài phải ngắm nhìn, cô ta thấy thế liền cười với người ta vừa nói: "Có muốn thử không, bảo đảm không lỏng không rộng, làm anh thoải mái cực kỳ lắm nha."

Hương dẫn đường bay vào, đang vây quanh cô ta mà xoay chuyển, hương cắm ở trước xe cũng liền bị tắt.

Tôi cuống quýt quay đầu nhìn Trần Phi Phàm, đưa tay ra muốn che mắt của nó nhưng nó lại chậm rãi đảo mắt rồi cúi thấp đầu nhìn đệm xe, không nói một lời.

"Đây là lần đầu tiên cô thực hiện, có thể đã tìm lầm, nếu không chúng ta thử tìm lại được không?" Tôi không biết nên an ủi nó như thế nào.

Lạc Lạc có lẽ không hiểu rõ những lời này có ý tứ gì, nhưng cha của Trần Phi Phàm thường đưa người không đứng đắn về nhà cho nên nó sớm đã biết chuyện này là gì rồi.

"Cảm ơn cô." Trần Phi Phàm ngẩng đầu lên nhìn tôi, duỗi tay đem hai quả trước đến trước mặt tôi: "Thật ra ba con làm sao có thể tìm được người phụ nữ tốt nào chứ, con sớm đã đoán ra được, chuyện này cũng không có gì."

Hai cái trứng gà vẫn trắng bóc như cũ, dù thi thể của nó ngâm ở trong mương đã có mùi hư thối nhưng hai quả trứng gà cùng với một túi gạo kia lại được nó che chở kỹ.

"Mẹ cùng con có chút giống nhau...." Trần Phi Phàm ngắm nhìn mặt người phụ nữ kia, nó khổ sở cười nói: "Có thể nhìn thấy mẹ là tốt rồi, con biết con cũng có mẹ là được."

"Con chờ cô một chút." Tôi cầm lấy hai quả trứng gà nhìn nó cười cười.

Tôi kéo cửa xe ra bước xuống chạy nhanh qua, gọi lại người phụ nữ kia, rồi đem hai quả trứng gà đưa đến trước mặt cô ta: "Có một cậu bé tên là Trần Phi Phàm, nhờ tôi đưa cho cô hai quả trứng gà này."

Vẻ mặt của người nọ lộ ra sửng sốt, quay đầu khiếp sợ nhìn tôi.

"Trần Phi Phàm trên đồi Trà Sơn." Tôi cho rằng cô ta nghe không rõ, nên lại giơ hai quả trứng gà tới trước mặt cô ta: "Trứng gà này là của con gà mà cậu bé nuôi, nó nhờ tôi nhất định phải đưa cho cô."

"Bà đây đúng lúc còn thiếu hai quả trứng gà!" Giọng của người phụ nữ trầm đi, cô ta nhận lấy hai quả trứng, hai mắt hơi loé lên, quay đầu nhìn xe của tôi, thấy cửa sổ xe đang mở, bên trong không có người nào, lúc này cô ta mới thở dài nhẹ nhõm, vẫy tay với tôi rồi lại vội vàng đi vào trong.

Chỉ là bộ dáng đi đường của cô ấy có chút lạ, đi vặn vẹo nhìn qua thấy đẹp nhưng nhìn chung thấy vặn quá lố.

Còn nữa lúc tôi đi trở về thì đột nhiên dưới chân lại bị trượt làm tôi ngã mạnh xuống đất.

Editor Alissa (27/2/22)