Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 83-2: Mê hồn quái pháp



Chị ấy có vẻ rất lo lắng cho tôi, liên tục hỏi chuyện gì đang xảy ra, làm thế nào tôi phát hiện ra, nhưng tôi cũng không thể giải thích qua điện thoại được. Sau khi tôi hỏi rõ Nam Nhã, dứt khoát gửi cho chị ấy địa chỉ nhà của Nam Nhã, làm chị ấy đến rồi nói, việc này sợ là có đề cập đến nhiều người hơn đã tưởng, hơn nữa điều đó cũng rất cổ quái.

Khi mọi người trở về nhà của Nam Nhã, Thiên Hữu vẫn còn ngủ trưa chưa thức dậy, Nam Nhã liền pha một vài tách trà đậm để cho chúng tôi tỉnh táo.

Sau khi uống trà xong, Tưởng Chân Trân nói với chúng tôi: "Năm nay tôi bốn mươi tuổi, năm tôi mười sáu tuổi, tôi được một người chị gái lớn tuổi cưu mang, chị ấy đã kinh doanh lĩnh vực này được vài năm. Có một lần chúng tôi bước vào một quán bar với khách, nơi đó cũng có bầu không khí giống như vậy, có điều là do bởi vì được mang vào, nên chúng tôi đều xịt nước hoa, nhưng cũng không có cảm giác kỳ quái như vậy."

"Người ta đồn rằng có một câu lạc bộ như vậy, phụ nữ trong đó làm cho người ta dục tiên dục tử(*) muốn chết trước chết sau, trong người như có thêm một cái miệng; đàn ông cũng khiến người ta thẳng đến cực lạc, hận không thể kết thúc kiếp này." Tưởng Chân Trân nói điều này trước mặt Viên Hùng, cũng không hề có vẻ gì ngại ngùng về nó cả: "Nhưng câu lạc bộ này cần phải có người dẫn đường mới có thể vào, chúng ta cứ như vậy đi vào, e rằng..."

(*)Sung sướng đến chết.

"Rốt cuộc thì có gì cổ quái vậy?" Viên Hùng có lẽ cũng đã gặp qua một số điều kỳ lạ khi đi làm công trình kỹ thuật. Anh ta nhìn tôi một cách thận trọng và nói: "Nếu không phải Vân Thanh, thì chúng ta đây?"

"Người trong đó, chỉ cần đụng vào thân thể, thì sẽ nhớ hương vị đó suốt đời, tiêu tiền như nước, đến khi cửa nát nhà tan." Nam Nhã nhấp một ngụm trà, cười khổ nói: "Tôi luôn cho rằng đây chỉ là hù người khác, bảo chúng tôi phải dẹp bỏ tự ái."

Tôi đang phân vân không biết có nên nói về cặp râu kia hay không, thì liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Nhã Nam vội vàng ra mở cửa.

Chị Dương và Nam Nhã cũng đã gặp nhau, chỉ là nhìn thấy vợ chồng Viên Hùng thì có hơi thắc mắc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chị ấy đến một mình, liền trực tiếp ngồi xuống uống một ngụm trà rồi nói với tôi. "Chuyện gì vậy?"

Tôi kể lại sơ lược về sự việc, và nói với chị Dương: "E rằng đây là nơi họ buôn bán phụ nữ, còn có bàn tay kỳ lạ đó...."

Cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết bàn tay lạ đó từ đâu ra, hơn nữa tại sao nó lại xuất hiện trong nhà của Trần Phi Phàm, và cái thứ đã khiến tôi té ngã trước cửa câu lạc bộ liệu có phải là như nhau hay không.

Nghe xong, chị Dương cũng kỳ quái nhìn tôi nói: "Em có chắc là trong người cô ta có ẩn giấu một con sên lớn?"

"Em không biết có phải là con sên hay không, nhưng những cái râu nhô ra ngoài giống như của một con sên." Tôi cũng rất khó hiểu, bèn nói với chị Dương: "Chị nghĩ xem họ có phải đã tỉnh hay không? Vậy thì tại sao họ không rời đi?"

Chị Dương còn chưa kịp mở miệng, Tưởng Chân Trân đã lạnh lùng nói: "Các người đều xuất thân tốt, trong ngành kinh doanh này đều có cội nguồn sâu xa. Tại sao những nơi này lại dễ xảy ra chuyện kỳ quái? Đó là bởi vì phương pháp sử dụng phần lớn đều là tà môn. Thời xưa, các cô gái ở trong thanh lâu, cô nghĩ bản thân muốn hoàn lương thì sẽ liền hoàn lương sao? Có bao nhiêu người bị mua và bán tới, có rất nhiều cách để họ không thể nào ra đi. Cũng như từ cuối thời nhà Thanh đến thời Trung Hoa Dân Quốc, phụ nữ đều được xem như một món hàng đem bán tới bán lui. Nếu có sắc đẹp, có thể kiếm được tiền, thì tú bà sẽ dùng thuốc phiện để treo họ lại. Nếu không kiếm được tiền, tự nhiên có những cách... "

Tôi và chị Dương nghe mà thổn thức, ba lời dạy và chín bài hùng biện này có thể truyền lại, phần lớn đều là có những mánh khóe bí mật.

Chị Dương trở về an bài người nhìn chằm chằm vào câu lạc bộ kia, nhân tiện nghiên cứu bàn tay kỳ quái kia một chút, bảo chúng ta đừng lộn xộn, chờ tin tức của chị ấy.

Nhưng Viên Hùng lại có một chút lo lắng, và liên tục hỏi tôi rằng liệu có một con sâu nào trong cơ thể của em gái anh ta không, nếu có thì có cách nào để có thể lấy nó ra không.

Chuyện này đúng là tôi thật sự không biết, chỉ có thể an ủi anh ta, ít nhất tôi biết nơi đó, chỉ cần tìm được người, thì tự nhiên có thể nghĩ ra cách.

"Sợ là khó." Tưởng Chân Trân lại đột nhiên lên tiếng, nghiêm nghị nói: "Truyền thuyết về đám người này vẫn luôn tồn tại trong ngành, không thể truy ra được nguồn gốc là từ bao giờ, nhưng có thể khẳng định là đã rất lâu rồi. Cũng có người có thể tìm được con gái mình trở về nhà, nhưng sau khi trở về, liền dục cầu vô độ(*), cuối cùng bị nghẹn chết."

(*)Thèm khát tình dục quá mức.

Tôi chợt nhớ đến người đàn ông bước ra từ câu lạc bộ, gã nói rằng A Hà sẽ bị hoang đến chết, đó có thể chính là ý này, nghĩa là, chỉ cần trong cơ thể có trùng, thì sợ rằng sẽ không thể thiếu được đàn ông.

Chúng tôi phải đợi chị Dương kiểm tra lại kỹ càng, sắp xếp nhân lực đâu vào đó rồi mới có thể đến câu lạc bộ, hiển nhiên là cũng không thể dựa vào năng lực của mấy người chúng tôi là có thể được.

Vì thế chúng tôi liền dứt khoát ở chỗ này của Nhã Nam nghỉ ngơi, tôi gọi điện cho Đại Bạch và bảo nó coi chừng nhà, vì vậy cũng yên tâm chờ đợi.

Chẳng qua là trời đã chập choạng tối, mà còn chưa có tin tức gì của chị Dương, tôi bởi vì thiếu ngủ lâu ngày, nên dựa vào trên ghế mơ màng buồn ngủ.

Trong lúc đang nửa mê nửa tỉnh, thì lại thấy Viên Hùng đột nhiên đứng dậy, xoay người đi về phía cửa.

Tôi vốn tưởng anh ta có chuyện gì nên cũng không quan tâm, lại không ngờ Viên Hùng mới vừa bước ra tới cửa, thì Tưởng Chân Trân và Nam Nhã cũng đứng dậy, Nam Nhã liền trực tiếp đặt Thiên Hữu lên ghế sô pha, nở một nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt, rồi quay người đi ra ngoài.