Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 86: Sao còn háo sắc hơn anh nữa?



Tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là sức nóng lan tỏa khắp cơ thể, mắt tôi dán chặt vào bàn tay trong suốt kỳ lạ đó, nhưng tôi không thể nhớ mình đã nhìn thấy bàn tay đó ở đâu.

Nhưng mà, nhìn thấy bàn tay dưới lớp quần áo đã chạm đến bụng dưới của Mặc Dật, khóe miệng khô khốc chậm rãi bị cảm giác buồn bực trong lồng ngực thay thế, lờ mờ có chút lên men.

Mặc Dật dường như cũng không cự tuyệt, lấy năng lực của y mà nói muốn thoát dường như cũng không phải việc khó, tại sao lại không tránh?

"Phủ Quân..." Mộng Điệp thở như một đóa hoa lan xanh, và đặt môi vào giữa Mặc Dật và tôi: "Mộng Điệp có thân thể trời ban, Phủ Quân đương nhiên biết, em sẽ tự mình hầu hạ ngài mà, chẳng lẽ Phủ Quân cũng không để ý sao? "

"Phủ Quân động tâm rồi, không nghĩ tới Phủ Quân không giống trong truyền thuyết nha, bất động như núi, tàn nhẫn vô tình, không tim không máu... sao không cùng Mộng Điệp hợp thành một khối cực lạc?" Giọng của Mộng Điệp rơi vào tai tôi khiến toàn thân của tôi mềm nhũn ra.

Tôi không tự chủ được nhìn cô ta, lại thấy đôi mắt cô ta đang cười với tôi, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, vẻ mặt đầy e thẹn, khiến trong lòng tôi nóng lên mà không thể giải thích được.

Trong đầu tôi tựa hồ thầm mắng chính mình quá bất cẩn rồi, nhưng bàn tay của tôi đã vươn tới mặt của cô ta rồi.

Trong mắt của Mộng Điệp có chút ý cười, nhìn tôi nói: "Vân Thanh, Vân Thanh..."

Tôi dường như đã nghe giọng nói này ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ ra.

Đúng lúc này, Mộng Điệp đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, theo sau Mặc Dật búng vào cái trán của tôi một cái thật mạnh, y tức muốn hộc máu quát lên: "Em lại như thế, bổn quân còn ở nơi này! Cô ta là phụ nữ, phụ nữ đó!"

Cái trán của tôi nóng rát đau đớn, thần hồn lập tức ổn định lại, vội vàng cắn cắn đàn hương đang ngậm trong miệng và nuốt xuống.

"Trả tôi!" Mộng Điệp đột nhiên quát trầm một tiếng, chỉ vào Mặc Dật nói: "Ngài cũng thật quá nhẫn tâm, Phủ Quân không tiếc lấy thân làm mồi nhử, chính là muốn làm tôi động tình mới ra tay lấy máu, hoá ra cũng chỉ là muốn lấy máu huyết của tôi thôi sao?"

Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, một tay ôm tôi vào lồng ngực, câu hồn liên leng keng rung động, bay thẳng về phía Mộng Điệp.

Sợi xích sắt lướt qua như lửa, Mộng Điệp không làm gì được, đã bị siết lấy đến nỗi có thể nghe thấy tiếng xương gãy.

Nhưng mặc cho cô ta trốn thoát như thế nào, câu hồn liên cũng theo như bóng mờ, khiến da thịt trắng nõn của cô ta bay tung tóe, nhưng không có một chút máu huyết nào.

"Đem máu đút cho những người trong câu lạc bộ này." Mặc Dật vươn tay đưa cho tôi một bàn tay đã bị cắt đứt, trầm giọng nói: "Mị hoặc chi độc, chỉ có máu của cô ta mới có thể giải được."

Bàn tay đó giống như bàn tay của một người bình thường, đầy máu, nhưng nó trông vẫn có chút trắng bệch, khiến lòng tôi xúc động, có chút sợ hãi.

Ở đằng kia, chị Dương như đã tỉnh lại, vội vàng cầm lấy bàn tay đi nặn máu vào miệng A Hà cùng những người phụ nữ bên ngoài.

"Phủ Quân..." Mộng Điệp ở trong phòng bị câu hồn liên quấn, vẻ mặt đầy khổ sở nhìn Mặc Dật: "Nếu Phủ Quân lại động tình một lần nữa, Trùng Quan lại tức giận, ngài có thể nói cho cô gái xinh xắn này biết, năm đó Phủ Quân chính là thâm tình(*) thực sự, còn tự tay đem...". truyen bac chien

(*)Tình cảm sâu nặng.

"Câm mồm!" Sát ý trên người của Mặc Dật loé lên, câu hồn liên siết lại như một con đao, trực tiếp cắt tan cô ra thành từng mảnh.

Tứ chi của cô ta bị đứt lìa rơi xuống, mặt vết cắt trong như ngọc, đều có thể nhìn thấy được gân cốt, lại không có thấy vết máu sau đó cô ta lập tức chạy hướng về phía cửa.

Mặc Dật cũng không có đuổi theo, cũng không dùng xích sắt khoá cô ta lại.

Tuy rằng tôi vừa rồi có khiếp sợ trước lời nói của Mộng Điệp nhưng sợ chị Dương ứng phó không được với nhiều tứ chi cổ quái như vậy nên vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng những tứ chi đó đều đã biến mất không thấy đâu nữa, tất cả phụ nữ trong câu lạc bộ đều ngã xuống đất không dậy nổi, trong cơ thể lại có con sên quái bò ra tới và chui vào giữa vách tường. Còn những cô gái trong bức tranh dân quốc kia, có máu chảy từ khoé mắt xuống.

Chị Dương mặc dù nhìn thấy kỳ quái, nhưng cũng không dám dừng lại, vội vàng bóp máu từ bàn tay đứt kia mớm vào miệng những người phụ nữ đó.

Tôi đến hỗ trợ chị ấy đem miệng của họ vặn mở ra, làm đến tim đập lên theo.

Tổng cộng có bốn mươi sáu người phụ nữ trong câu lạc bộ này, sau khi làm xong, bọn tôi vội vã quay trở lại, nhỏ giọt máu vào miệng của những người hầu kia, ngay khi một giọt đi vào, tất cả bọn hắn đều giống như mắc tiểu chạy hết vào trong toilet, sau đó là tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế.