Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 90-2: Đột ngột tàn nhẫn



Nắm thật chặt câu hồn liên, tôi ngồi ở mép sông, nhìn Lục Tư Tề và nói: "Vậy thì làm sao anh đến được đây?"

"Cùng con rối kết duyên, không chỉ kết nối với sự sống và cái chết, mà còn với những mối liên hệ khác." Lục Tư Tề vẫn cứ cười nhẹ như mọi khi, nháy mắt với tôi và nói: "Nhưng em không thể lại như vậy."

Mắt anh ta rơi vào trên câu hồn liên, rồi nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Vân Thanh, câu hồn liên đó quá nặng, đã có từ lâu đời. Tốt hơn là em nên trả lại cho Mặc Dật. Và còn có..."

"Em gần đây ngủ không được ngon, sẽ làm cho em phiền muộn. Cho nên đừng vì quỷ thai mà tích âm đức nữa, em cũng đã gặp được dục linh và oán linh rồi, mà đụng quá nhiều vào mấy thứ này, lòng của em cũng sẽ từ từ trở nên lạnh lẽo, vì vậy..." Anh ta dường như hít sâu một hơi, rồi múc một ngụm nước sông lên uống vào: "Tốt nhất em nên đi đến viện nghiên cứu kia trốn đi, đợi đến tết Trung Nguyên, đón bà ngoại em về, phá bỏ cái thai quỷ đó. Nếu không, cho dù cuối cùng em có thể còn sống mà sinh ra quỷ thai, thì em cũng sẽ trở thành người không ra người, ma không ra ma."

"Vậy tại sao bây giờ anh không trả lại bà ngoại cho tôi?" Tôi cầm câu hồn liên, cảm giác dây xích dường như là một phần được kéo dài của cánh tay tôi.

Ánh mắt Lục Tư Tề tê dại, nhìn tôi thật sâu: "Vân Thanh, em phải tin anh."

Tôi chỉ mỉm cười nhìn anh ta, và anh ta cũng bị tôi nhìn đến mức ánh mắt bắt đầu trở nên lúng túng, có lẽ chính anh ta cũng biết rằng, chẳng có gì đáng giá để tôi có thể tin tưởng.

Cuối cùng, Lục Tư Tề chỉ đành phải cúi đầu nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của chính mình trong sông, khẽ thở dài nói: "Vân Thanh, những người chiến đấu với ác long* lâu ngày, cuối cùng cũng sẽ trở thành ác long. Mặc Dật không còn quan tâm đến việc câu hồn nữa, không phải là do anh ta không có khả năng, cũng không phải là có ai đó có thể đoạt đi quyền của anh ta, mà là anh ta... "

*Ác long: con rồng dữ

"Bổn quân thế nào?" Giọng nói lạnh lùng của Mặc Dật vang lên, cắt ngang lời nói của Lục Tư Tề, y đứng bên cạnh tôi trầm giọng nói: "Vậy còn ngươi thì sao?"

Lục Tư Tề ngước nhìn tôi, rồi lại nhìn Mặc Dật, cuối cùng lại chỉ nói với tôi: "Hãy nhớ kỹ, đem trả lại câu hồn liên cho anh ta."

Tôi thực sự không biết anh ta lấy đâu ra can đảm, lúc này vậy mà còn quan tâm đến tôi, dành cho tôi một cái nhìn rất ư là thiện cảm.

Có điều lầm này Mặc Dật nhìn thấy anh ta, cũng không có bất kỳ hành động nào, chỉ nhìn anh ta nằm lại dưới sông, rồi từ từ biến mất không thấy gì nữa.

Con sông này có vẻ hơi kỳ lạ, ở chỗ hang cổ này, Lục Tư Tề đều xuôi dòng mà đến đã mấy lần, mà Mặc Dật dường như cũng chấp nhận sự tồn tại của Lục Tư Tề như vậy, điều này thực sự rất kỳ lạ!

Câu hồn liên cũng không dính máu, tôi ngồi ở bên bờ sông lắc lắc sợi dây xích, âm thanh nghe thật trong trẻo dễ chịu, hoà cùng với tiếng nước sông đang chảy thật phù hợp, gió đêm nhè nhẹ thổi cũng rất thích hợp, tạo cảm giác dường như rất dễ chịu.

Tôi có lúc run rẩy một chút, trong tiếng động leng keng, thật giống như khi tôi còn nhỏ cầm bát nước học chơi nhạc trên TV, mặc dù không có giai điệu gì cả, nhưng tôi lại rất nhập tâm, biểu cảm vô cùng phóng đại, như thể tôi đã thực sự tấu* ra âm nhạc của tiên giới vậy.

*Tấu: tạo ra âm thanh

Mặc Dật cũng cứ đứng phía sau lưng tôi như vậy và không hề lên tiếng.

Y không mở miệng giải thích tại sao vừa rồi không xuất hiện khi tôi bị lũ chuột vây công, mà lại xuất hiện khi Lục Tư Tề đang nói về y, sự trùng hợp này, nếu như quá nhiều thì sẽ không còn là sự trùng hợp nữa.

Tôi cũng không hỏi, tình yêu là thứ chỉ trở nên quý giá khi cuộc sống ổn định, cơm ăn áo mặc không lo, thử hỏi trên đời có bao nhiêu tình yêu có thể chịu đựng được thử thách?

Chính là bởi vì thứ này khó có thể đạt được, cho nên mỗi người mới hướng tới, đáng giá ca tụng, nếu như nó cũng giống như cải trắng chỗ nào cũng có thể gặp được, thì còn gì đáng để mà hướng tới đánh để ca tụng chứ?

Trong gió đêm, hai chúng tôi cứ ngồi như vậy, ánh trăng nghiêng về phía tây, tôi nhìn làn nước lăn tăn trên mặt sông, phản chiếu bóng dáng của tôi, phía sau hoàn toàn không có bóng dáng của Mặc Dật, chỉ có mỗi hình ảnh đơn độc của tôi khiến lòng hơi chua xót.

Vốn tưởng rằng đó là do hình bóng của y cũng không thể có hình ảnh phản chiếu, nhưng khi tôi quay lại, y đã thực sự cũng đã không còn ở phía sau tôi nữa.

Trong lòng tôi cũng không có quá nhiều suy nghĩ, tôi chỉ bình tĩnh cất đi câu hồn liên, rồi chậm rãi đi về nhà.

Tôi về nhà tắm rửa một cái, rồi dùng 4 cái lư hương, ở bốn góc phòng đều đốt hương lên, nhưng cái mùi chuột quyện với mùi máu và mùi xác chết, giống như vẫn còn vương trong hơi thở.

Trầm hương yên giấc*, rõ ràng tôi đã thức cả một ngày đến nửa đêm, nằm ở trên giường, đầu óc cảm giác như muốn xé nát, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

*Trầm hương yên giấc: nhang trầm giúp ngủ ngon

Cơn giận tưởng chừng như ngập tràn trong lồng ngực của tôi trong linh đường, không hiểu sao cũng dần dần biến mất, nhưng tôi lại không thể nào bình tĩnh lại được, cảm giác huy động* câu hồn liên, rút gân đoạn cốt*, dường như vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay tôi.

*Huy động: điều khiển hoạt động

*Rút gân đoạn cốt: rút gân, đánh gãy xương

Có lẽ Lục Tư Tề nói đúng, gần đây tôi thấy có rất nhiều chuyện kỳ quái như thế này, hình như cũng đã bắt đầu dần mất đi lòng thương xót, càng ngày càng trở nên lạnh nhạt.

Lần này là giết nhiều chuột như vậy, còn lần sau thì sao? Nếu như có ai đó chọc giận tôi, có phải tôi cũng sẽ dùng dây xích đánh chết họ?

Cuối cùng khi đối mặt với chú Tám, cổ tay tôi như có hơi ngứa ngáy, nhưng tôi vẫn còn giữ được chút lý trí cuối cùng nên mới không đánh qua.

Tôi dứt khoát bò dậy, tìm một túi hạt dưa trong ngăn tủ, và từ từ cắn.

Khi còn nhỏ, mỗi khi tâm trạng tôi tồi tệ, tôi liền phát hiện chỉ khi cắn hạt dưa mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn, vỏ hạt dưa "cạch" một cái liền nứt ra, ruột hạt dưa thơm lừng trên đầu lưỡi, nhai từ từ rồi nuốt vào, khoảnh khắc đó sẽ khiến con người ta cảm thấy thỏa mãn, quên đi những điều khó chịu kia, cũng để bản thân trở nên trống rỗng.

Một túi hạt dưa to, cũng chỉ vừa đủ cắn cho đến rạng sáng gà gáy o o, đầu lưỡi của tôi cũng trở nên tê dại và sưng tấy, đến cuối cùng mất đi vị giác, nhưng tôi lại không thể dừng lại được, liền thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài mua thêm chút hạt dưa về cắn tiếp.

Vừa mở cửa đã thấy Tần địa sư đang ngồi ở cửa nhà tôi, hình như ông ấy đã ở đây lâu lắm rồi, khi đứng dậy thì chỗ ông ấy ngồi rõ ràng là khô ráo, mà thềm đá bên cạnh đã ướt đẫm sương.

"Chú Tần." Tôi ngạc nhiên nhìn ông, vội vàng mời ông vào.

Ông ấy nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, cầm lấy nước tôi đưa, nhìn nhìn tôi nói: "Vân Thanh, con cũng đã gọi chú một tiếng chú."

Lại là những lời này, hôm qua chú Tám mời tôi đi gác đêm cũng là nói câu này, tôi chỉ cảm thấy buồn cười, hình như mỗi khi người ta có điều gì đó muốn nhờ thì đều sẽ nói về mối quan hệ thân thuộc trước rồi mới bàn chuyện, hình như như vậy thì sẽ dễ dàng nói chuyện hơn thì phải.

"Chú có việc gì thì cứ nói thẳng?" Tôi bật cười, giọng chua chát.

"Chú đã nghe nói chuyện tối hôm qua." Tần địa sư uống một ngụm nước, rồi nói với tôi: "Việc này ông Viên cũng không có nói cái gì, nhưng mọi người đều biết con bị nhốt trong linh đường gặp phải rất nhiều chuột, chuyện này người dân nông thôn sao có thể tin, mọi người cũng biết một chút chuyện, cho nên có thể đoán được chuyện này là do ông Viên trả thù."

Tôi ừ nhẹ một tiếng, đem cái đầu lưỡi đang tê dại vì cắn hạt dưa thắm chút nước, sau đó cầm một cái ly nhúng đầu lưỡi vào nước, rồi nhổ ra chơi, quả thật khá thú vị.

Hơn nữa như vậy, tôi cũng sẽ không thể nói, lắng nghe nhiều hơn là nói thì tốt hơn, tôi sợ mình một khi mở miệng sẽ không thể nhịn được.

Quả nhiên Tần địa sư thấy tôi cầm cái ly không nói lời nào, lúc này mới trầm giọng nói với tôi: "Nhưng cả trăm con chuột chui vào trong quan tài, dùng xác chết làm thức ăn, đây là lời nguyền, hiến thân mình cho chuột tộc*, thì nếu chưa chết thì sẽ không bao giờ kết thúc, Mặc dù tối qua con đã giải quyết lũ chuột đó, nhưng còn đêm nay thì sao? Thế nhân chỉ biết rằng loài rắn có khát vọng trả thù mãnh liệt, nhưng lại ít ai biết loài chuột lại có ý thức trả thù mạnh mẽ hơn, chúng ẩn nấp trong lòng đất tối tăm, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác và không ngừng sinh sôi. Sau bao nhiêu năm, con đã nghe nói đến có ai đã làm gì được với chuột chưa? Rắn còn có thể dùng lưu huỳnh đuổi đi, nhưng chuột thì sao? Chúng nó thứ gì cũng ăn, thứ gì cũng cắn, sống thành bầy đàn, khiến người ta muốn tránh cũng không thể nào tránh được!"

*Chuột tộc: các loài thuộc họ chuột.

Tôi chớp chớp mắt, chấm chấm đầu lưỡi vào nước, rồi uống một ngụm, nhìn Tần địa sư gật gật đầu, tỏ vẻ tôi đang nghe, ý bảo ông ấy nói tiếp.

"Chú đã từng nhìn thấy thi thể của bà vợ nhà họ Viên, đều không còn máu thịt, chỉ có một bộ xương còn lưu lại một ít máu thịt, bà ta chính là cố tình chọn thời điểm đó để tự sát, như vậy thì oán khí tụ ở trong thi thể sẽ không tiêu tan, lại làm cho lũ chuột ăn vào, chính là vì muốn con không thể bình an. "Tần địa sư có vẻ rất bất lực, lời nói thấm thía nói với tôi: "Chú nhớ con có một người bạn ở Thiên Sư Phủ, hay là con hãy đến núi Long Hổ Sơn tránh một thời gian, ở đó là thánh địa* của Đạo gia*, lũ chuột kia chắc sẽ không dám đi lên. Chú sẽ tìm một nơi bảo địa*, để gột rửa oán khí của bà vợ nhà họ Viên, qua mấy năm nữa, chờ oán khí tiêu tan, con lại xuống núi, đến lúc đó tự nhiên sẽ bình yên vô sự."