Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 93-2: Biện pháp giải quyết



Ở đây ngoại trừ Tần địa sư ra, thì tất cả người nhà họ Viên đều phải đi ra ngoài, ban đầu cũng yêu cầu ông ấy đi ra ngoài, nhưng thấy chuyện này thật kỳ quái, nên tôi cũng không dám làm đại, bởi vậy mới để ông ấy ở lại đây xem thì tốt hơn.

Tôi thấy sau khi hương bốc cháy lên, các tia lửa lần lượt nổ tung, giống như bắn pháo hoa, khói đen ứa ra, nhưng lại không phải là bay lên thẳng, mà là vòng quanh mấy người của nhà họ viên rồi tan biến.

Ngay cả khuôn mặt của Tần địa sư cũng tối sầm lại, một nén hương gần như đã nổ tung hết, và trên mặt bát gạo, liền có một lớp tro hương.

Dì Tám và Viên Thanh Viên Nguyên kỳ quái nhìn làn khói đang vòng quanh bọn họ không hề tan đi, lo lắng hỏi tôi: "Chuyện gì vậy?"

Khói đen không tiêu tan, chính là đại hung*, ngay cả Tần địa sư có lẽ cũng có thể nhìn ra được.

*Đại hung: xui xẻo, điềm dữ lớn.

Loại hung này vẫn là ở trong huyết mạch, tôi cùng Tần địa sư nhìn nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương đều có sự chua xót.

Viên Thanh trầm giọng nói: "Vân Thanh, có gì thì em cứ nói thẳng đi?"

"Đại hung, hương trầm giống như mạng người, chớp mắt đã chết." Tôi nhìn tro hương rải trên mặt gạo, nghiêm nghị nói với anh ấy: "Không phải tôi từ chối giúp đỡ, thật sự là phương pháp thu hút Hôi Tiên của các người thật quá khốc liệt, hơn nữa một vấn đề mà hai sinh mạng này, cùng với tính mạng bị giết của rất nhiều con chuột, căn bản không có cách nào giải quyết được."

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" dì Tám cũng lo lắng, nói với tôi: "Chúng tôi thực sự không cố ý hại cô, chỉ là do bị Hà Thúy Miêu xúi giục."

Mọi người đều sẽ không bao giờ nghĩ đó là lỗi của bản thân, nếu không do người ngoài xúi giục, thì cũng là không cưỡng lại được sự cám dỗ, dù sao đó cũng không phải là lỗi của bản thân.

Nếu không phải nói có thể biến thành Thương Long, thì Viên Lữ sẽ làm sao? Còn dì Tám sẽ toàn tâm toàn ý hỗ trợ?

Tôi liếc nhìn Tần địa sư một cái, mím môi suy nghĩ một hồi, ánh mắt rơi vào chỗ chậu than nơi hình nhân vải cháy, trong đầu tôi nghĩ tới điều gì đó: "Thật ra cũng không phải là không thể, nhưng tôi không biết Tần địa sư có chịu giúp đỡ hay không?"

"Chú?" Tần địa sư kinh ngạc nhìn tôi, trịnh trọng nói: "Nếu có thể cứu người thì cứ cứu trước đi."

Kỳ thực cũng là biện pháp thay thế, oán khí này trước hết bắt đầu từ chỗ của bà lão nhà họ Viên, nhưng lại có liên quan đến con của bà ta, bà ta có lẽ sẽ khoan dung hơn một chút, cho nên để tôi tự mình tế hương, mượn hương cầu nguyện, cho một con rối viết ngày sinh tháng đẻ của tôi lên, quấn tóc của tôi lên, rồi đốt nó cho bà lão nhà họ Viên thay thế tôi, đó là cách đầu tiên để giải tỏa sự oán giận của bà đối với tôi.

Sau đó lại đem những con chuột chết thảm đó để chung vào quan tài với bà lão rồi đem chôn, dựng lên bia mộ của trăm con chuột, cúng tế làm siêu độ bảy ngày bảy đêm như người, đồng thời lại để cho một con rối khác thay thế chú Tám, tùy ý để cho lũ chuột cắn xé, giải nỗi thù hận của lũ chuột.

"Phương pháp này tuy là thay thế, nhưng cũng không thể che giấu được một đám Hôi Tiên. Cho nên phải xem vào bà lão có thể vì con trai mình mà giải trừ ân oán. Nếu bà ta không chịu giải trừ oán khí, phương pháp này coi như vô dụng." Tôi quay lại nhìn Tần địa sư.

Ông lập tức hiểu ngay: "Có phải cháu muốn chú tìm nơi ánh sáng đầy đủ, dương khí nhiều làm bảo huyệt*, như vậy âm hồn Hôi Tiên sợ ánh nắng mặt trời, sẽ trốn ở trong quan tài không đi ra, thì sẽ không gây rắc rối nữa?"

*Bảo huyệt: nơi chôn kho báo

"Phương pháp này hơi mạo hiểm một chút, nhưng là cách duy nhất." Tôi thở dài nói với Tần địa sư: "Nhưng cũng chỉ có cách này mà thôi.". ngôn tình tổng tài

"Những Hôi Tiên kia bị dính thịt người, dù có đầu thai sợ cũng sẽ đầu thai làm chuột, nếu bị nhốt trong bảo huyệt mang nặng dương khí một trăm năm, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển." Tần địa sư lắc đầu cười khổ, nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Cháu cũng không cần quá đau khổ, ngọn nguồn của chuyện này vẫn là do Hà Thúy Miêu gây ra, chỉ là không biết bà cốt này đã đi đâu."

Tôi không dám nói gì, càng không thể nói cho Tần địa sư biết, Hà Thúy Miêu đã bị Tề Sở chém chết, ngay trong căn nhà này.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đã chuẩn bị xong đồ, Tần địa sư dùng thước đo lại quan tài lần nữa, may mà nhà họ Viên vừa tìm được chỗ chôn xác chuột, cũng không có thiêu hủy, đem mấy con chuột đó bỏ vào chung quan tài với bộ xương của bà lão nhà họ Viên cũng có thể coi là làm cho bà già hoàn chỉnh hơn một chút.

Tôi trước thắp một nén hương ở linh đường, lại cầm nhang vòng ra sau nhà, rắc gạo bẩm báo, lúc này tôi mới cắm nén hương lên đầu quan tài.

Khói hương bốc lên bay quanh quan tài vài vòng nhưng không cháy nhanh nên lúc này tôi cũng yên tâm.

Sau khi đốt xong con rối của Viên Lữ và tôi trước quan tài, việc tiếp theo là để Tần địa sư bốc tro hương bỏ vào nước cho chú Tám uống, sau đó đi tìm chỗ âm trạch, lại thỉnh thầy tụng siêu độ.

Bởi vì phải làm bảy ngày bảy đêm, thời gian còn dài, nên tôi cũng không đi xem nữa.

Chỉ là mấy ngày nay, Mặc Dật vẫn không xuất hiện, khiến tôi cảm thấy không ổn, không biết là do tôi dùng câu hồn liên đánh chuột mà chọc giận y, hay là do trò chuyện với Lục Tư Tề khiến y không vui, hoặc là Lục Tư Tề đã nói điều gì đó khiến y không hài lòng.