Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 95: Không thể ra khỏi núi



Nhìn thấy hơi nước từ từ chuyển sang màu đỏ như máu, tôi cùng Tưởng Chân Trân đều sợ hãi mà sững sờ, đặc biệt là Tưởng Chân Trân nhìn máu loãng trên tay chính mình, vội vàng lấy khăn giấy dùng sức lau mạnh.

Lau qua một hồi, màu máu đỏ kia thật sự có mùi tanh nhàn nhạt, quả nhiên giống máu như đúc, nhưng tại chỗ sau khi lau còn để lại một vết máu, sau đó cánh tay giống như bị gãi xước, lập tức sưng lên một mảng lớn.

Tôi vội vàng ngăn chặn chị ta lại, lấy từ trong túi ra một gói tro hương, dùng khăn giấy dính vào một chút, rồi dùng tro thấm hút từng chút máu trên tay chị ta.

Khi giọt nước đọng trên làn da, bởi vì còn có lông tơ nên kỳ thật không tính là tiếp xúc trực tiếp với làn da, chị ta vừa lau một lát, tôi phát hiện vùng da dưới cánh tay của chị ta có giống như bị phồng rộp.

Tro hương hút máu loãng từng chút một, bởi vì sợ dính vào, phải qua một lúc lâu mới hút hết.

Chờ sau khi hút xong, tro hương trên khăn giấy kia sẽ chuyển toàn bộ sang màu đen, cũng không phải màu đen như nước, mà là đặc đặc sệt sệt như mực đen.

"Có phải là máu không?" Tưởng Chân Trân thấy kỳ lạ nhìn tôi khi nhìn tôi dùng hương huân qua chỗ đó, "Sao lại sưng lên vậy?

Tôi lắc lắc đầu, nhìn làn khói nhẹ bay trên cánh tay chị ta, để lại một lớp tro đen mỏng, vết sưng đỏ như được đè xuống, có một thứ nước màu đen nhàn nhạt rỉ ra từ lỗ chân lông, lúc này tôi mới yên tâm.

Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, đã nửa tiếng rồi kể từ khi tiếp điện thoại của Viên Hùng, anh ta nói sẽ đến nhưng vẫn không hề xuất hiện.

Chúng tôi ở ngay cạnh nhà lắp ghép di động trên công trường, nghe từ giọng anh ta có thể thấy anh ta tỉnh không có ngủ, muốn đi thì cứ trực tiếp đi, sao lâu quá còn không đến?

Ánh sáng ngoài cửa sổ càng ngày càng mạnh, sương mù mờ mịt kia cũng dần dần tan biến, mọi thứ bên cạnh dường như bị nhuộm một lớp huyết vụ nhàn nhạt, sau đó từ từ khô héo rồi biến mất không còn sót lại gì, giống như huyết vụ đỏ tươi đó chỉ là ảo tưởng của chúng tôi mà thôi.

Tôi gọi lại cho Viên Hùng một lần nữa, nhưng anh ta vẫn không tiếp.

"Anh ấy có thể đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tưởng Chân Trân lo lắng nhìn tôi, tay kéo cửa rồi lại không dám mở, vì vậy chị ta gấp đến độ lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Viên Hùng nắm trong tay rất nhiều đầu công trường, trước kia Tưởng Chân Trân còn phụ trách lấy hạng mục, sau này Viên Hùng không vui vì chị ta sẽ đi phục vụ người khác, ngoài ra anh ta cũng có rất nhiều mối quan hệ, bằng thực lực anh ta cũng có thể nhận được một số dự án, mà Viên Hùng không muốn người khác biết mình có một người vợ như Tưởng Chân Trân, cho nên chị ta không hề biết người nào làm trên công trường thi công, thậm chí một người cũng không biết, nên muốn gọi cũng không có ai để gọi.

"Có muốn xuống xe hay không?" Nhìn bên ngoài đã không còn huyết vụ, chị ta lại vội vàng xuống xe.

Bên ngoài công trường có hơi râm mát, nên tôi đã nhờ Lạc Lạc ra ngoài xem, nhưng khi nó vừa đi ra ngoài, liền sợ hãi hướng về phía tôi nói: "Bên ngoài thật là khủng khiếp, hình như có thứ gì đó đang ở trong bóng tối nhìn con, muốn ăn con. Hơn nữa hình như nó có ở khắp mọi nơi, ở mỗi nơi đều có thể nuốt con."

Đến nữa!

Thứ mà Lạc Lạc sợ đều là quái vật khủng bố, xem ra lần này Viên Hùng thật sự chọc trúng rắc rối, tôi nhìn Tưởng Chân Trân, cắn răng một cái nói: "Chúng ta đi về trước, tìm chị Dương đã, trong tay chị ấy có người có thiết bị, làm gì cũng sẽ đơn giản hơn, chúng ta đi xuống cũng chỉ hiến đầu mình thôi."

Tưởng Chân Trân bắt đầu có chút do dự, nhưng chị ta là người có thể vượt qua biển cả, lại là người quyết đoán quả cảm, đương nhiên biết mình đang do dự chờ đợi ở đây là không bằng chúng ta nên rút lui trước để bảo vệ bản thân rồi lại nghĩ cách.

Đang vội khởi động xe, chuẩn bị rời đi, chỉ là xe mới vừa khởi động liền thấy hai người ho khụ khụ không ngừng, đỡ một người khom lưng đi từ cửa hầm xa xa ra tới.

Ba người bước một bước liền ho ba cái, khi đi đến bên cạnh xe giống như sắp tắt thở đến nơi vậy.

"A Hùng!" Tưởng Chân Trân liếc mắt một cái liền nhận ra Viên Hùng, nên trực tiếp tắt động cơ, xuống xe đi đến chỗ người đàn ông được dìu ở giữa.

Tôi nhìn người đàn ông gập người sắp chạm tới đầu gối, thân hình gầy ốm, không còn chút vết tích nào là Viên Hùng với dáng vẻ thanh niên khí thế trẻ trung.

Nhìn thấy Tưởng Chân Trân, Viên Hùng có lẽ sửng sốt trong giây lát, mặt của anh ta đỏ đến mức như bị nước sôi làm bỏng qua, mặt hốc hác, da thịt giống như hong gió dính sát vào mặt, anh ra vừa khụ vừa suyễn, giống như tùy thời điểm liền tắt thở, hai người đi cùng đỡ anh ta cũng không tốt hơn là bao.

Tưởng Chân Trân lo lắng đến mức suýt nữa thì khóc, chị ta cuống quýt muốn dìu Viên Hùng, không nghĩ rằng anh ta vội vàng tránh đi, vừa thở phì phò vừa hét lên vào mặt chị ta: "Cô đến đây làm gì? Nơi này là nơi cô nên đến sao, mau rời đi cho tôi! "

Nói xong, anh ta vội vàng liếc nhìn vào xe, nhìn thấy tôi ngồi trên xe, cũng không để ý đến Tưởng Chân Trân liền tập tễnh đi đến bên cửa sổ xe, nhìn tôi nói: "Vân Thanh, cô đến rồi à!"