Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 98: Không có gì tàn nhẫn hơn



Mọi người bàng hoàng chứng kiến con rắn mở to hai mắt, miệng rắn căng ra một góc độ kỳ quái, nuốt chửng một người đến vị trí chân, mọi người đều quá kinh hãi nên không giải cứu, chờ tiếng xương nứt răng rắc vang lên một lần nữa, tôi mới phản ứng lại.

Bất kể là sống hay chết, có thể giữ lại thi thể cũng là tốt rồi.

Tôi vội vàng nhìn về phía Viên Hùng hô lên: "Kéo người ra ngoài trước."

Con rắn này nằm ở trong quan tài, dù chúng tôi đến hay làm gì, thì nó vẫn không hề di chuyển, chúng tôi không biết nó còn sống hay đã chết, hoặc đã biến thành quỷ.

Lúc này tôi cũng không còn tâm trí để nghĩ, người này chui vào miệng rắn kiểu gì, tại sao nó lại nuốt người, dù sao thì tôi cũng phải làm gì đó!

Vẻ mặt của Viên Hùng lộ ra sợ hãi, lần trước anh ta đã nói qua, mỗi đêm sẽ có một hay hai người biến mất mà không để lại dấu vết gì.

Tôi rút câu hồn liên ra, dùng một tay kéo lấy một chân của người nọ, vốn tôi tưởng rằng Viên Hùng sẽ tiến lên giúp, kết quả phát hiện anh ta đứng không động, làm tôi hơi xấu hổ.

Khi những người trên công trường nhìn thấy tôi tiến lên kéo chân, thế là họ liền lùi lại một bước về phía sau, cả một đám người nhìn vào tôi.

Cảm nhận được sức nuốt từ miệng của con rắn, tôi vội vung câu hồn liên lên, quấn lấy cặp chân kia, rồi trực tiếp kéo người đàn ông kia ra ngoài mà không cần sự trợ giúp của bọn họ.

Chỉ cần có câu hồn liên trong tay, sức lực của tôi sẽ trở nên rất mạnh.

Khi hai chân được kéo ra, miệng con rắn đập mạnh về phía trước như để bảo vệ thức ăn.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ mà chạy hướng ra phía bên ngoài, còn bàng hoàng hét lớn: "Con rắn chết lại muốn ăn thịt người!"

Dường như ở trong mắt của họ, rắn không ăn thịt trên một hai người, thì họ nhìn không quen.

Lúc đó tôi cũng lớn gan, lôi kéo hai cái chân vẫn không chịu buông bỏ, lại còn có tâm tư nghiên cứu cái miệng của con rắn kia coi nó có gì khác biệt mà có thể nuốt cả một người, tôi đã đạt tới trình độ không biết sợ là gì.

Sau khi mọi người trên công trường chạy đi hết, chỉ chừa lại có Viên Hùng, cả người anh ta run rẩy, đứng tại chỗ nhìn tôi, dang hai tay ra bảo vệ Tưởng Chân Trân ở bên cạnh giống như gà mẹ bảo vệ gà con.

Mà trên mặt của Tưởng Chân Trân còn nở một nụ cười, trông như thể có chết cũng không sao, quả nhiên tình yêu có thể làm giảm chỉ số thông minh của con người!

Sau khi chuyện kỳ lạ này xảy ra, những trên công trường đều vô cùng bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến chết lặng, nhưng vào lúc này, họ lại chạy đi rất nhanh, như thể là nhận được mệnh lệnh vậy.

Tôi liếc nhìn thứ đồ vật bị câu hồn liên kéo ra, dường như chỉ còn sót lại một đôi chân mà thôi, phần trên của đôi chân như muốn tan ra, ngay cả xương cốt cũng biến mất không thấy nữa.

Hơn nữa vết cắt bằng phẳng, không có dấu vết lôi kéo xé rách, cũng không có vết cắn tàn nhẫn, người này thật giống que kem vậy, bộ phận phía trên ở trong miệng rắn, vậy mà ngay cả máu cũng không chảy ra, như thể tất cả máu ở trong cơ thể đã bị hút khô, trông giống như bàn tay trong suốt như pha lê của Mộng Điệp.

"Đem đi đốt đi." Để lại thứ đồ này, e rằng lại xảy ra chuyện, vẫn là nên đốt đi thì tốt hơn.

Khi Tưởng Chân Trân nhìn thấy cặp chân, liền che miệng lại, muốn nôn, hoặc là muốn giữ cho bản thân không hét ra tiếng chói tai, Viên Hùng vội vàng giúp chị ta vỗ lưng, cũng không hề để ý tới cặp chân kia.

Tôi không có thời gian để quan tâm đến chuyện ân ái của họ, tôi đảo mắt đi xem con rắn kia, nó vẫn nằm yên trong quan tài, hai mắt đều mắt lại, như thể đã ngủ say.

Chỉ là khi tôi nghiêng người lại gần nhìn vào, bức hoạ trên nắp quan tài dường như đã trở nên sáng hơn rồi.

Tuy rằng cơ bản cũng có thể nhìn thấy màu sắc nhưng có vẻ trông hơi cũ xưa, còn hiện tại tựa hồ bị nhiễm một chút màu sắc, trở nên sáng hơn, khuôn mặt kia càng ngày càng giống tôi

"Làm sao bây giờ?" Tưởng Chân Trân tiến đến gần bên người tôi, nặng nề nói với tôi: "Đây là có chuyện gì? Chúng ta không thể ra ngoài được, chẳng lẽ phải ở chỗ này bị rắn ăn sao?"

"Lôi nó ra!" Tôi cắn răng nói với Viên Hùng, "Kiểm tra xem trong dạ dày của con rắn có thực sự có thức ăn hay không."

Viên Hùng nhìn tôi một cách kỳ quái, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng vẫn làm theo kéo cặp chân kia bước ra ngoài, chỉ là mới vừa đi ra, anh ta lập tức hét lên.

Đó là một tiếng hét tuyệt vọng, giống như ngoại trừ hét lên, thì không còn biện pháp nào có thể trút được nỗi kinh hoàng trong lòng.

Tôi cùng Tưởng Chân Trân vội càng liếc mắt nhìn nhau, cất bước liền chạy hướng ra bên ngoài.

Tôi thấy bên ngoài đường hầm, đang có mưa phùn lất phất rơi xuống, mọi thứ xung quanh bị nhuộm một màu đỏ, những người của công trường chạy ra ngoài đã mất sạch quần áo, cơ thể của họ giống như người tuyết màu đỏ đang dần tan ra, để lộ ra xương cốt bên trong; giống như tượng đất bị nước mưa cuốn trôi bùn, hình dạng trở nên loang lổ, mơ hồ không rõ.

Một số người trong đó đã bẹp xuống giống như tượng đất, sập trên mặt đất, bị mưa phùn xối từ từ hoá thành bùn máu, rồi từng chút một mà hoà vào nền đất, nhưng trên mặt đất lại không thấy máu chảy, ngược lại mưa máu trong không khí ngày càng thêm nhiều.

Tưởng Chân Trân gắt gao bịt chặt miệng mình, sau đó xoay người lại, ôm chặt Viên Hùng và kéo anh ta vào đường hầm.

Viên Hùng giống như bị doạ mà choáng váng, cả người đều phát run, há miệng không ngừng hét lớn, thanh âm quẩn quanh trong mưa máu xào xạc, giống tiếng đỗ quyên kêu ra máu.

Tôi muốn duỗi tay ra ngoài, nhưng vừa giơ tay lên, thai quỷ trong bụng đột nhiên giật mình, làm tôi đau tới nỗi toàn thân run run, vội lui về phía sau một bước