Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 57: Tôi biến thành quỷ cũng không tha cho anh



“Xem ra anh còn chưa đủ thích tôi, bởi vì có người đàn ông nào lại đem người phụ nữ mình thích dâng vào miệng hổ không?" Tôi thấy mình sắp bị đưa đến bên cửa sổ nên nhanh chóng tìm mọi cách để kéo dài thời gian.

Cửa sổ bị anh ta mở ra, màn đêm bên ngoài đen nhánh, liếc mắt nhìn xuống không thấy điểm cuối, chẳng lẽ anh ta muốn nhảy từ trên đây xuống?

"Cô sai rồi, chỉ sau khi đạt được tự do thực sự, tôi và cô mới có thể vô âu vô lo ở bên nhau, ai bảo lúc tôi tỉnh dậy người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là cô, tôi không còn gì cả, cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không buông cô!"

Nói xong, anh ta ôm tôi thả người nhảy xuống, từ một nơi cao hơn 30 tầng mà nhảy xuống.

“A!!” Tôi theo bản năng hét lên trong sợ hãi, vòng hai tay ôm chặt lấy cổ của anh ta, gió lạnh mạnh cộng với cơ thể lạnh băng của anh ta khiến tôi lạnh đến mức cắn răng rung lên cầm cập.

Nhưng người nào đó vẫn vui vẻ đưa tay ôm eo tôi, còn ôm chặt nữa, "Trên người cô thật ấm áp, tôi rất thích!"

"Biến!! Thái!! Mau thả tôi ra, tôi sắp té chết rồi này!!"

"Dù chúng ta có té xuống thì cũng không chết được."

“Anh đừng tự phụ, anh muốn chết cũng không thành vấn đề, nhưng tôi còn chưa muốn chết.” Mắt thấy bản thân sắp rơi xuống, tôi phải làm sao bây giờ?

Nghe vậy, anh xác sống đẹp trai vòng ôm tôi càng chặt thêm ba phần còn đặt cằm lên vai tôi nữa, "Thật sự là không chết được, cho dù cơ thể bị phân rã thành nhiều đoạn, chỉ cần bộ não còn sống, thì sẽ không chết."

Giọng anh ta nặng nề, trong lòng tôi chợt dấy lên nghi ngờ, "Anh, có phải đã từng thử qua rồi không?"

“Ừm, cho nên tiếp theo khi bọn chúng tra tấn cô, cô phải nhẫn nhịn chờ tôi đến cứu!” Nói xong, anh ta đưa tay ra biến thành thanh kiếm mềm, quấn quanh cửa sổ của tòa nhà đối diện, rồi nhảy lên mang tôi đáp lên mái nhà ở đối diện.

Sau đó thì chạy nhanh đi, mà gió thổi mạnh làm tôi không thể mở mắt lên được.

Chết tiệt, thế là tôi sắp bị người ta tháo dỡ như thế à.

Tôi không muốn đâu!


"Không thế, cho dù cô có sức lực mạnh như thế nào, khi ở trước mặt boss, thì thi quỷ cũng không có cách nào ra tay với người khống chế mình."

"Rốt cuộc là ai đang khống chế chúng ta?"

“Chờ đến nơi rồi cô sẽ biết!!” Nói xong câu đó, anh ta không tiếp tục nói chuyện với tôi nữa.


Người ta đồn rằng nó được xây dựng bởi một nhà quý tộc châu Âu, nhưng khi ngôi biệt thự hoàn thành thì cả 7 thành viên trong gia đình đều chết, cái chết đó rất kinh hoàng đến nỗi những người Trung Quốc tham lam cũng không dám đặt chân đến đó.

Khi nãy xác sống đẹp trai có nói rằng Lãnh Thiên Ngạo đã nằm trong tay họ, vậy liệu anh ta có đang ở chỗ này không?

Đến cửa biệt thự, anh xác sống đẹp trai rốt cuộc cũng buông tôi xuống, nhưng bàn tay to lớn vẫn nắm lấy cổ tay tôi, lực đạo mạnh mẽ khiến tôi không dám manh động.

Anh ta dùng một tay khác nâng cằm tôi lên, rồi nhìn tôi với ánh mắt kiên định mà trước nay chưa từng có, "Tôi tên Nhiếp Tranh, hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ cứu được em."

Cứu con mẹ anh đó, người này có phải bị ngu không? Anh ta thậm chí còn không biết bên trong sẽ có điều gì đang chờ đợi chúng tôi, nói không chừng anh ta cũng là bị lừa, rồi đến lúc đó không ai thoát được.

Tôi không còn lời gì để nói với kẻ điên này, chỉ biết phẫn nộ cùng tức giận quay mặt sang một bên.

Nếu hôm nay tôi chết ở đây, tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho cái tên khốn Nhiếp Tranh này.