Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 61: Thuật ngự quỷ



Thuật ngự quỷ: Điều khiển khống chế ma quỷ.

Đôi chân kia lơ lửng ở trên không, cách mặt đất chừng một centimet, nếu không phải ở góc độ này thì khó có thể nhìn ra được.

Vậy, kẻ chủ mưu khống chế thi quỷ ở sau màn là một con quỷ, mà không phải là thi quỷ?


Tôi đau đớn nheo mắt lại, thì một luồng hơi lạnh phả vào mặt mà còn kèm mùi hôi thối làm tôi vô cùng khó chịu, chắc là trong bụng tên này cũng bị giòi bọ đục khoét thối hết rồi.

"Cô chính là người phụ nữ của Lãnh Thiên Ngạo? Haha, thật là thú vị."

Ôi trời ơi, ông ta nói ra lời làm tôi suýt nữa bị nghẹt thở chết, ông ta không đánh răng qua mấy nghìn năm rồi, đúng không?

Nếu tôi nhớ không lầm, ông ta dường như mới vừa hôn Liễu Sương Sương?

Dạ dày của tôi cuồn trào lên, khó chịu, nếu tôi nôn ra ngay lúc này thì liệu có bị ông ta xé thành từng mảnh nhỏ hay không? Tôi không còn cách nào khác ngoài nháy mắt với Nhiếp Tranh để cầu cứu, nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn bị bao quanh bởi những thi quỷ phân hoá.

Hơn nữa, bây giờ anh ta không thể hành động theo ý muốn của mình, cũng không thể cứu tôi được.

Tôi phải làm sao bây giờ, rốt cuộc tôi nên làm gì bây giờ!!?

"Tôi không phải là người phụ nữ của Lãnh Thiên Ngạo, ông đã nghĩ sai rồi, tôi là bất đắc dĩ bị trói buộc nên mới giúp anh ta làm việc." Bây giờ có thể kéo dài được giây nào thì tốt giây nấy.

"Cô có phải là người phụ nữ của nó hay không, đợi lát nữa sẽ biết thôi."

Nói xong, ông ta túm tóc ném tôi đi, tôi giống như quả bóng bị ném ra ngoài, lần này ném xuống dưới chân người đàn ông ăn mặc đồ như Long Bà kia, trong miệng ông ta đang lẩm nhẩm gì đó, còn trên tay cầm một cây kim bạc (ngân châm), trông thư thế như sắp sửa châm cho tôi một kim vậy.


Vừa đúng lúc kim bạc của Long Bà chuẩn bị cắm ở trên đỉnh đầu của tôi thì Nhiếp Tranh rống lên một tiếng, tôi nhanh chóng lăn trên mặt đất một vòng, nói thì chậm mà làm thì nhanh, kim bạc cọ qua trên trán tôi rồi găm xuống đất.

"Mẹ kiếp, đó là gì vậy?"

“Tôi không biết, hình như là đồ dùng để khống chế thi quỷ!!” Nhiếp Tranh một bên tiếp tục đối phó với thi quỷ một bên lại kiểm tra xác chết dưới chân mình, thấy trong đầu tất cả xác của thi quỷ này đều có cây kim bạc.

Họ phải làm điều này khi những thi quỷ còn là xác chết, cho nên những thi quỷ đó mới bị họ khống chế, muốn chạy trốn cũng không trốn được.

Tôi chợt nhớ đến thuật ngự quỷ của Mao Sơn, tương tự với loại này, nếu hôm nay chúng tôi may mắn trốn thoát được, nói không chừng sư phụ có thể cởi bỏ khống chế trên người Nhiếp Tranh.

Tôi đang suy nghĩ về thuật ngự quỷ nên không chú ý bên ngoài có người đang tiến lại gần, bất thình lình tay tôi bị một đôi giày cao gót dẫm lên, Liễu Sương Sương với khuôn mặt méo mó đã dùng chân nghiền lên đó vài cái, làm tôi đau đến tê tâm liệt phế, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, tôi thét lớn thảm thiết.

"Liễu Sương Sương, cái con chó cái này!!"

Tôi lăn qua và nắm lấy mắt cá chân của cô ta bằng tay kia, rồi dùng hết sức lực mà tôi có để ném cô ta văng ra ngoài.

Từ nhỏ đến lớn thì đây là lần đầu tiên tôi mắng người, vì cô ta thật sự là coi thường người ta quá đáng mà, sau đó mu bàn tay của tôi sưng tấy lên.

Mà thực lực của Liễu Sương Sương cũng không hề kém cạnh, sau khi bị ném lên, cô ta nhanh chóng xoay người hai vòng ở trên không trung rồi vững vàng đáp xuống đất, chiếc váy da bó sát cơ thể làm cô ta trông vô cùng ngầu, cho dù là sau khi biến thành thi quỷ thì nhất cử nhất động của cô ta vẫn là vô cùng động lòng người.

"Đại sư, ông cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ tôi bắt người phụ nữ này lại cho ông!"

Sau khi nói xong, khóe miệng cô ấy gợi lên một vòng cung nham hiểm, vào giây tiếp theo, phía lưng của cô ta bị xé rách ra, vươn ra mấy nghìn con rắn sống nho nhỏ đánh úp về phía tôi