Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 65: Ít nhất là vẫn còn sống



"Cô cho rằng tôi muốn biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ sao, còn bị người khác khống chế? Vừa rồi chắc cô cũng nhìn thấy, tôn chủ có bộ dáng ghê tởm chết người kia, Liễu Sương Sương tôi cao ngạo một đời như nữ vương, lẽ nào lại muốn tên quái vật ghê tởm đụng chạm bên trong cơ thể tôi ư, cô cho rằng tôi muốn như vậy sao?"

Nếu là con gái chắc chắn là không muốn nhỉ?

"Có vài chuyện mặc kệ là cô có sẵn lòng hay không thì nó vẫn cứ xảy ra, tôi… đến giúp cô giải thoát vậy."

"Đừng, tôi xin cô đừng giết tôi, cô giết tôi rồi thì tôi không còn gì nữa, vì thi quỷ không thể đầu thai chuyển kiếp, lẽ nào cô muốn trơ mắt thấy tôi biến mất trên thế gian này sao?"

Liễu Sương Sương khóc đau lòng khóc, cô ta chưa từng yếu ớt như vậy ở trước mặt tôi.

Có lẽ do tôi cũng là thi quỷ cho nên cũng có chút đồng cảm với cô ta, lần này tôi không xuống tay, tay giơ lên giữa không trung rồi lại rủ xuống.

Cho dù tôi không giết cô ta thì tôi cũng không thể để cô ta kết bạn với tên quái vật kia, nên tôi dùng xích sắt trói cô ta lại, "Tôi có thể không giết cô, nhưng cô phải đưa tôi đi tìm Nhiếp Tranh, sau đó theo tôi trở về chỗ của sư phụ, để sư phụ xem có biện pháp nào cứu được cô hay không."

Tôi vừa mới nhúc nhích chân thì Liễu Sương Sương đã quỳ xuống ở trước mặt tôi với một tiếng bịch, rồi liên tục lắc đầu: "Không được, nếu tôn chủ biết tôi phản bội ông ta thì ông ta sẽ giết tôi mất."

"Bây giờ là lúc cô để trước sợ sói sau sợ hổ à, nói không chừng tôn chủ của cô sắp chết rồi đó."

Tôi vừa dứt lời, biệt thự vốn bị chấn động lắc lắc lư lư đã sụp đổ xuống ầm ầm, một bóng đen từ trong biệt thự bị đánh bay ra đụng vào một cái cây cao chọc trời cách biệt thự không xa, rồi nhánh cây cũng đổ xuống theo tiếng ầm ầm.

Là Lãnh Thiên Ngạo, tim của tôi không khỏi thắt chặt lại, không lẽ anh ta bị giết chết rồi.

Liễu Sương Sương nhìn cảnh tượng này, vừa khóc lại vừa cười to ha ha.

"Cô nhìn thấy không? Không có ai có thể đấu lại tôn chủ, thật ra vào hôm chúng ta xảy ra tai nạn xe cộ, tôn chủ cũng đang đánh nhau với Lãnh Thiên Ngạo, Lãnh Thiên Ngạo còn bị thương nặng, cho nên mới bám vào chiếc nhẫn theo cô đi vào khách sạn."

"Ngày chúng ta bị tai nạn? Cô còn biết gì nữa?"

"Tất cả người trong chuyến xe xảy ra tai nạn đều bị biến thành thi quỷ và chịu sự sai khiến của tôn chủ. Thật ra tôi bị thế này cũng nên tự trách, trách tôi đi tìm Long Bà để hạ hàng đầu lên người cô mà không biết người đó là thủ hạ (cấp dưới) của tôn chủ, không ngờ ngược lại cũng hại chính mình."

"Cô thực sự là người hạ hàng đầu lên người tôi ư?" Tôi nắm chặt nắm tay run rẩy, đến lúc người phụ nữ này thừa nhận thì tôi không thể không tin.

Chuyện đã đến nước này, Liễu Sương Sương cũng không còn gì để giấu giếm, cắn chặt môi gật gật đầu.

"Đúng vậy, bởi vì tôi quá hận cô, cô ở đây, thì Liễu Sương Sương tôi luôn bị vòng hào quang của cô che đậy…"

"Ai ai được rồi, đừng nhắc lại chuyện cũ!!" Tôi thấy biệt thự cổ bị đổ thành đống hoang tàn đang phát ra tiếng vang, tôi e rằng đầu lâu bị đè ở phía dưới sắp phá đất chui ra, nên tôi vội vàng đè Liễu Sương Sương nói, "Cô mau chóng dẫn tôi đi tìm Nhiếp Tranh, sau đó chúng ta đi đến chỗ của sư phụ tôi trước."

"Cô mặc kệ người đàn ông của cô sao?" Liễu Sương Sương nhìn về hướng Lãnh Thiên Ngạo bị đánh bay.

Nghe vậy, cơ thể tôi sững lại, nắm chặt nắm đấm.

"Anh ta không chết được!"

"Ồ, nhưng không ai có thể đấu lại tôn chủ đâu, ông ta là thủ lĩnh đứng đầu mười tám vị Tu La…"

Tôi không muốn nghe Liễu Sương Sương nói lời dư thừa, tôi kéo Liễu Sương Sương xuống tầng hầm ngầm, Nhiếp Tranh đang bị giam giữ ở trong đó, thời gian trôi qua cũng đã lâu như vậy chắc cơ thể của anh ta đã hồi phục lại hoàn toàn.

Tầng hầm ngầm kiểu cũ này không giống với tầng hầm của hiện nay, bậc thang ở đây rất dài, dài đến nỗi như có thể đi thông qua thế giới khác, dưới đây cũng rất tối đưa tay ra không thấy năm ngón tay, chỉ có thể nghe thấy âm thanh hít thở của tôi cùng Liễu Sương Sương.

"Cô dám theo tôi đi xuống mà không sợ bên trong này có cơ quan sao?"

"Cô nghĩ mình đang quay phim võ hiệp à? Nếu cô dám lộn xộn, tôi liền vặn gãy cổ của cô!" Tôi đặt một tay ở trên cổ Liễu Sương Sương nên cũng không sợ trong mương lật thuyền.

Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy được một chút ánh sáng mờ ảo, cùng với đó là mùi vị thối rữa, còn có tiếng hét thảm thiết, cẩn thận nghe thì tôi nhận ra đó lại là giọng của Nhiếp Tranh!

“Đi mau!!”

Tôi thúc giục Liễu Sương Sương mau chóng tiến về phía trước, vừa vào đến nơi, tôi liền sợ đến đứng hình.

Nhiếp Tranh bị thanh thép ghim tại ngực treo ở trên thập tự giá, toàn bộ tay chân đã bị tháo xuống, trên mặt đất là tay chân gãy, thi quỷ vây xung quanh anh ta đang cười nói chờ tay chân anh ta mọc ra thì sẽ chém rớt.

Nước mắt tôi nối tiếp nhau rơi xuống, nắm tay nắm lại phát ra tiếng răng rắc, tôi thu lại xích sắt đang quấn trên người Liễu Sương Sương rồi lấy thế ném qua bên kia, vèo vèo hai tiếng bay hướng về phía đầu hai con thi quỷ.

Nhưng hai thi quỷ này là phân hoá nên chúng nhanh nhẹn tránh thoát được đòn tấn công của tôi.

Nhưng hiện tại tôi bị phẫn nộ che lấp, ra tay rất nhanh rất mạnh, ra sức trút giận, nhìn ra chiêu lung tung nhưng tỷ lệ trúng mục tiêu là rất cao, chiêu trúng chuẩn xác vào đầu thi quỷ.

"Con điên này!!"

"Muốn chạy trốn! Đi chết hết cho tôi!" Huyết tương và não của chúng văng tung tóe lên khắp người tôi, tôi giết hết bọn chúng xong mới dừng lại.




Thế giới này đang xảy ra chuyện quái gì vậy hả?

Vì sao lại có loại thi quỷ này, vì sao ngay cả tôi cũng biến thành quái vật?

"Cô còn ngơ ngẩn ở đó làm gì? Còn không nhanh đến cứu tôi?"

Âm thanh yếu ớt truyền tới, tôi mau chóng lau khô nước mắt trên mặt, chạy đến bên cạnh Nhiếp Tranh, nhìn cơ thể loang lổ vết máu của anh ta tôi không biết nên xuống tay chỗ nào, rồi tôi rút ra thanh thép cắm ở trên người anh ta ra, cả người anh ta liền ngã lên người tôi, cứ thế đè tôi xuống đất.

Tôi thử đẩy anh ta hai cái, nhưng tôi đã kiệt sức, tinh thần cũng mỏi mệt nên bất lực và khóc ra tiếng ô ô.

"Đừng khóc, chí ít chúng ta vẫn còn sống."

"Này mà cũng tính là còn sống sao? Anh nói đi, đây là chuyện gì hả? Ban đầu, tại sao anh lại bắt tôi đến đây?" Tôi nói đến đây lại tức giận, đấm mạnh lên lưng anh ta một quyền.

"Khụ khụ, đánh nhẹ một chút, chờ tôi hồi phục, cô muốn đánh thế nào cũng được."


Đây là đối xử dịu dàng với tôi hả?

Tóm lại tôi cũng không đánh anh ta nữa, rồi đợi anh ta tự hồi phục, trong lúc đợi tôi cũng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Anh ta nói rất đúng, ít nhất là chúng tôi vẫn còn sống, chỉ cần gặp lại sư phụ, sư phụ chắc chắn sẽ có biện pháp cởi bỏ khống chế giúp chúng tôi. Ngôn Tình Hài

Còn nếu phải làm thi quỷ cả đời thì tôi cũng phải làm một con thi quỷ trừ ác diệt gian!!

"Đứng lên đi!"

Tay của tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy, tôi mở mắt ra mới phát hiện Nhiếp Tranh đã khôi phục hoàn toàn đang đứng ở trước tôi, sau đó anh ta kéo tôi dậy, "Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này!"

Nói xong, Nhiếp Tranh ôm tôi bay nhảy đi ra ngoài, màu trời bên ngoài cũng đã tờ mờ sáng, nhưng mà gió rất mạnh, nhìn kỹ mới phát hiện là lệ khí trên người Lãnh Thiên Ngạo và đầu lâu đang quay cuồng.

Đột nhiên, trên bầu trời lóe lên một cột sấm màu đen, nó đánh về phía loan đao ở trên tay Lãnh Thiên Ngạo, anh ta làm theo bản năng liền dùng loan đao ngăn cản, một tiếng rắc vang lên, loan đao bị bổ thành hai mảnh, sấm rền liền đánh thẳng đến mặt anh ta.

“Cẩn thận!!”