Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 68: Đầu thất



Tôi đóng cửa lại cho sư phụ, thấy Lỗ Gia Minh đứng bên ngoài thì trong mắt của tôi hiện lên một tia chột dạ, không dám nhìn vào tầm mắt đối diện, "Anh nghe thấy hết rồi hả?"

"Gia Minh, tôi xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ nhận lời thầy, tôi chỉ muốn học một ít kỹ năng bảo vệ bản thân thôi."

Tôi còn chưa nói xong, Gia Minh liền cười, giống như người làm anh giơ tay ra xoa xoa tóc của tôi: "Tiểu sư muội, cô nghĩ gì thế, tôi là người cần phải nói cảm ơn cô mới đúng, bất kể tôi đã nỗ lực ra sao vẫn làm cho sư phụ thất vọng, hiện tại có cô, cuối cùng thì tôi cũng được giải thoát rồi."

"Gia Minh, anh không cần nói điều trái với lương tâm…"

"Không hề trái lương tâm, tôi tin tưởng cô, tôi không muốn nhìn thấy phái Mao Sơn xuống dốc trong tay mình, mà hiện tại có cô, tôi cũng có thêm hy vọng, cô cần phải cố lên, sư ca này cũng sẽ cố gắng hơn."

Tôi nhìn vào mắt anh ta mong sẽ tìm thấy một chút sự không tình nguyện, nhưng tôi sai rồi, Lỗ Gia Minh là thiệt tình nói vậy.

Mặc kệ là sư phụ hay là Lỗ Gia Minh, đều hy vọng tôi có thể làm cho phái Mao Sơn phát dương quang đại, có lẽ đây cũng là cách mà họ cứu vớt tôi là để cho tôi có ý thức trách nhiệm thì sau này tôi sẽ không đi lệch đường.

Nhưng vừa nghĩ đến Lãnh Thiên Ngạo, tôi liền mất đi tin tưởng, anh ta là quỷ, nên sau này có lẽ chính tay tôi sẽ diệt trừ anh ta.

Cánh cửa phía sau phát ra tiếng kẽo kẹt, Nhiếp Tranh đi ra từ bên trong, vẻ mặt không có gì thay đổi, tôi vội vàng tiến lên hỏi, "Sư phụ nói gì với anh vậy?"

"Sư phụ bảo tôi giám sát chặt chẽ cô."

"Anh đang nói giỡn à, là tôi nên giám sát chặt chẽ anh mới đúng, vì anh là thi quỷ, mà vừa rồi anh nói những lời dễ nghe đó là có dụng ý gì?"

"Không có dụng ý gì, tôi chỉ là không còn chỗ để đi."

Nói xong, anh ta rời đi, hoàn toàn không có tự giác của một người được cho ở lại, làm tôi tức giận dậm chân.

Đúng lúc này, Tần Hải Yến cầm túi xách đi tới, “Mộng Mộng à, hôm nay là ngày 25 đó, tớ xin mẹ nghỉ phép rồi, chúng ta đi bệnh viện thăm bác gái nha!”

Tôi vỗ trán một cái, hôm nay đã là ngày 25 rồi hả?


Ngồi ở ghế sau, tôi nhìn thấy Tần Hải Yến cùng Lỗ Gia Minh đùa giỡn, trong lòng cũng tràn ngập ấm áp theo họ, đời này của tôi có thể quen được những người như họ thì tôi đã thấy mãn nguyện rồi.

Trước đây, nếu không phải có tình hình khẩn cấp thì tôi ít đi bệnh viện, vì luôn luôn sẽ đụng trúng mấy thứ không sạch sẽ, tôi ghét cái cảm giác đó, nhưng mà hiện tại, tôi lại có cảm giác nóng lòng muốn thử.

"Sư huynh, nếu ở khắp nơi gặp phải quỷ bám mà không làm hại người thì chúng ta có nên diệt trừ không?"

"Đương nhiên là nên, không hại người cũng sẽ doạ người, hơn nữa người sau khi chết nếu buông được kiếp trước thì mới được đi đầu thai, nếu còn ở lại trên nhân gian thì ắt hẳn là còn mục đích, không chừng vào một ngày nào đó sẽ phạm tội."

Tôi nghe xong gật gật đầu, "Có đạo lý."


Tôi đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy cha mẹ vẫn nằm an tĩnh trên giường bệnh, đã qua mười năm, bọn họ vẫn như vậy, khuôn mặt đã già đi nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tần Hải Yến trực tiếp đi qua xoa bóp cho mẹ tôi, vừa làm vừa nói, “Dì ơi, dì yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho Mộng Mộng, chờ hai người tỉnh dậy, con nhất định sẽ trả lại cho dì một Mộng Mộng tung tăng nhảy nhót.”

Tôi nghe vào trong tai mà ấm ở trong lòng.

“A, chị Mộng Mộng, chị đến rồi!!” Tiểu Lệ bưng nước ấm tiến vào, vừa thấy tôi tới, vội vàng buông nước ấm xuống đi đến trước mặt tôi.

Cô ấy là người chăm sóc tôi mời đến, chăm sóc cho cha mẹ tôi cũng hơn 5 năm, tôi mau chóng lôi kéo tay của Tiểu Lệ, “Trong khoảng thời gian này chị tương đối bận rộn, bên này vất vả cho em rồi.”

“Không vất vả không vất vả, chị Mộng Mộng, bác trai của chị vừa mới rời đi, cũng may chị đến chậm một bước.” Tiểu Lệ biết quan hệ giữa tôi và bác cả, vừa nhắc đến bác ta thì Tiểu Lệ liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Bác tôi? Đến thăm cha mẹ chị hả?”

“Không phải, vào sáng nay con trai của ông ta được đưa đến nơi này, hiện tại vẫn đang hôn mê nửa sống nửa chết.” Tiểu Lệ nhỏ giọng nói ở bên tai tôi.

Anh tôi?

Lúc này tôi mới nhớ là đêm hôm qua bị trì hoãn, chắc là chị dâu lại đi tìm anh của tôi, mà tính ra thì hôm nay chính là buổi tối đầu thất của chị ấy, mà anh tôi đang nằm viện ở bệnh viện này thế thì chị dâu có lẽ sẽ đến đây đúng không?

Chết tiệt, nằm chỗ nào không nằm cứ phải cố tình nằm ở đây, nếu tối nay hoạ ập trúng cha mẹ tôi thì làm sao?

Lỗ Gia Minh và Tần Hải Yến vẫn chưa biết chuyện chị dâu tôi biến thành quỷ lệ, mà tôi cũng không muốn làm họ lo lắng, cho nên sau khi tôi xoa bóp toàn thân cho cha mẹ xong thì tôi liền kéo bọn họ về.

Rồi tôi đặc biệt đi một chuyến đến phòng sư phụ, nhờ sư phụ tìm kiếm biện pháp.

Bởi vì thời gian gấp gáp, sư phụ đã cấp tốc dạy pháp thuật Mao Sơn cấp trung cho tôi, không phải tôi không biết đủ mà nhìn bộ dạng của chị dâu thế kia thì pháp thuật cấp trung này không thể đối phó được với chị ta.

"Sư phụ, thầy dạy thêm cho con một số pháp thuật cơ bản cấp cao đi, hiện tại con cảm nhận thực lực của mình vẫn chưa đủ dùng, để phòng ngừa bất trắc, con vẫn nên học thêm."

"Con thành thật nói cho thầy nghe, có phải con còn điều gì gạt thầy không?"

Quả nhiên, sư phụ đúng là có hoả nhãn kim tinh, bị ông ta nhìn thế tôi cũng hết cách đành phải nói thật, "Lúc chị dâu con chết chị ấy đang mang thai, còn tìm một thai phụ để lót thi."

"Lót thi?" Sư phụ đại kinh thất sắc. (kỳ hoảng sợ; cực kỳ sợ hãi.)

Tôi gật gật đầu sau đó kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ở khách sạn khi trước.

Sư phụ nghe xong sắc mặt cũng nghiêm trọng đi, ông ta xốc chăn xuống giường, mặc đạo bào lên người, "Quỷ lệ này, một mình con sẽ không thể đối phó được, thầy đi cùng con."

"Sư phụ, nhưng hôm qua nguyên khí của thầy bị trọng thương còn chưa lành!!"

"Uống nước bùa do sư huynh con vẽ đã tốt hơn nhiều rồi, sư huynh con không có bản lĩnh gì nhưng về phần vẽ bùa lại rất giỏi." Sư phụ không nghe tôi khuyên, tôi thì lại không dám để cho Tần Hải Yến và Lỗ Gia Minh biết chuyện nên đành để ông đi cùng.

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ sống chết cũng không cho đạo sĩ mặc đạo bào đi vào, tôi đành phải nói là mình đã mời đạo sĩ đến trừ tà cho cha mẹ nên mới được vào.

Cũng nhân dịp này tôi kể lại chuyện mình thấy cha mẹ mình bị quỷ bắt đi cho sư phụ nghe cũng nhờ ông ta xem cha mẹ tôi.

Sư phụ liếc mắt một cái đã nhìn ra, "Hồn phách của bọn họ đã rời cơ thể, nếu không tìm được hồn phách về thì họ sẽ không tỉnh lại."

"Con không biết tại sao quỷ đó lại bắt cha mẹ con đi, nhiều năm rồi, con gặp nhiều quỷ hồn nhưng vẫn không nhìn thấy hồn phách của cha mẹ, sư phụ thầy nghĩ họ sẽ bắt cha mẹ của con đi đâu?"

"Con vốn không nên sinh ra, cha mẹ con phạm thiên mệnh, có lẽ là bị quỷ sai bắt đi, nhưng cơ thể của họ vẫn còn độ ấm thì hồn phách chắc hẳn vẫn còn tồn tại."

“Có thật không sư phụ?” Tôi kích động nắm lấy đạo bào, trong lòng mừng như điên.

Tôi biết mà, cha mẹ nhất định còn có thể cứu chữa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu bọn họ về, “Sư phụ, thầy nói cho nghe đi, có biện pháp gì có thể cứu bọn họ trở về không, chỉ cần có thể cứu bọn họ, con tình nguyện làm tất cả.”