Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 70: Nhẫn tâm



"Đừng bị ảo giác của quỷ mê hoặc, giết nó đi!!"

Sư phụ hướng về phía tôi hét lớn một tiếng, ông nhất thời lơ là đã bị móng vuốt của chị dâu cào vào ngực để lại năm vết xước sâu đến thấy được xương.

“Sư phụ!!”

Tôi định đi qua cứu sư phụ nhưng không may là đứa nhỏ ở trước mặt đã lao đến, nó đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên âm u khủng bố, khoẻ miệng nhếch lên một nụ cười khát máu, từ trong rốn quăng ra một sợi dây rốn quấn vào cổ và mặt tôi, mạnh mẽ siết chặt.

“Khụ khụ……” Tôi vội vàng dùng kiếm ngắn chặt đứt dây rốn, mặc dù dây rốn ấy bị chặt đứt nhưng lại giống như vẫn còn sống, không ngừng siết chặt lấy cổ tôi làm mặt và tai tôi đỏ lên, còn đầu thì trướng lên giống như sắp nổ tung.

“Mộng Mộng!!”

“Đạo sĩ thúi, tự lo thân mình đi, nếu các người làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi sẽ giết các người trước sau đó lại giết tên đàn ông phụ bạc kia!"

Sư phụ bị chị dâu vướng víu, còn thanh kiếm ngắn ở trong tay tôi đã rớt xuống đất do lúc tôi dùng tay cạy dây rốn đã không cẩn thận làm rơi, cơ thể của tôi cũng dần dần mất sức, sau đó dựa vào góc tường từ từ tuột xuống.

Chết như thế này cũng bi thảm quá, tôi bất lực nghiêng mặt đi, lại thấy trên tủ đầu giường có một con dao gọt hoa quả, nên tôi đưa tay ra chộp lấy rồi giơ lên cắt vào cổ mình, đột nhiên, tay của tôi bị ai đó giữ lại.

"Cô bị điên à?" Là giọng nói của Nhiếp Tranh.

Nhiếp Tranh đoạt lấy con dao ném xuống đất, đỡ người tôi dậy rồi liền cắn vào trên cổ tôi, nhưng không có cơn đau nào truyền đến, anh ta đã cắn đứt dây rốn quấn quanh cổ tôi.

Tôi giống như là một người chết đuối, xụi lơ ở trong ngực anh ta và không ngừng thở dốc, sau khi bình tĩnh lại, tôi mới phát hiện con quỷ anh kia đã dán lên phía sau lưng anh ta, nó dùng răng nanh thật dài cắn vào vai anh ta, máu đen chảy ra liền nhuộm đen chiếc áo sơ mi.

"Cô biết sư phụ đã nói gì với tôi khi bảo tôi ở lại trong phòng không?"


"Sư phụ nói cô quá mềm lòng, bảo tôi phải ở bên cạnh giúp cô xử lý những việc cô không làm được, sư phụ nói một mình cô không làm được, cô biết không!!!" Lời cuối cùng của anh ta như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tôi.

Vừa nói anh ta vừa dùng một tay kéo quỷ anh phía sau lưng xuống, sau đó tay của anh ta lập tức biến thành kiếm mềm quấn lên người quỷ anh kia, quỷ anh còn chưa kịp kêu đau thì đã bị siết nát thành mảnh.

Máu đen bắn lên mặt của tôi, anh ta là cố tình để tôi nhìn thấy.

Tôi biết quỷ hồn không dễ dàng bị hồn phi phách tán như vậy, cho nên tôi liền cắn ngón tay vẽ một mảnh bùa phệ hồn dán lên trên mảnh xác còn dư lại của quỷ anh, âm thanh phốc xuy truyền đến, những mảnh xác đó liền hóa thành bãi máu loãng.

“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.” Tôi vẽ một tấm bùa có thể trị liệu cho Nhiếp Tranh, ngay sau đó gia nhập với sư phụ chiến đấu với chị dâu.

Bởi vì tôi nhân từ nương tay, một mình sư phụ đối phó với chị dâu đã đổ không ít máu, áy náy ở trong lòng càng khiến tôi kiên định và quyết tâm hơn, cho dù một ngày nào đó đối phó với Lãnh Thiên Ngạo, tôi tuyệt đối cũng sẽ không nương tay!!

Tôi dùng bộ pháp phối hợp với chú ngữ tiến hành công kích chị dâu, tôi với sư phụ ngầm ra ý với nhau, dần dần dẫn chị dâu vào bên trong trận pháp Thất Tinh đã bố trí sẵn trước đó, chỉ cần chân của chị ấy tiếp xúc vào mặt đất thì trận Thất Tinh sẽ tự động khởi động.

Cuối cùng chị dâu cũng bị bức vào trong trận Thất Tinh, bảy ngọn đèn thoáng chốc hợp lại thành một trận Thất Tinh bao vây lấy chị dâu ở bên trong, một khi cơ thể của chị ấy chạm vào ánh sáng kia thì sẽ phát ra âm thanh như là bị đốt vậy, sau đó chị ấy bị đau đớn làm khuôn mặt cũng méo mó đi, thoạt nhìn thật là hù doạ người.

"Lưu Mộng Mộng, cô thả tôi ra, nếu không tôi sẽ giết cả nhà cô, tôi biết cha mẹ của cô đang nằm ở bệnh viện này!!"

"Mộng Mộng, mau lên dùng kiếm Thất Tinh hoá sát cắm vào tim cô ta!!"

Sư phụ gian nan dùng pháp lực duy trì trận Thất Tinh, lần này tôi không do dự, nhặt thanh kiếm ngắn lên cắm vào ngực của chị dâu.

“A ——”

Thanh kiếm vừa cắm vào ngực của chị dâu, chị ấy phát ra tiếng kêu thảm thiết rất thống khổ, quỷ khí quanh thân của chị ta cũng không ngừng tiết ra đánh bay tôi ra, tôi rơi vào trong vòng tay ấm áp của Nhiếp Tranh, sau đó anh ta nhẹ nhàng để tôi ngồi xuống đất, còn mình che ở trước mặt tôi cùng sư phụ.

Chị dâu đụng loạn xạ vào thất tinh trận, không chỉ khuôn mặt của chị ấy méo mó đi mà ngay cả cơ thể của chị ấy cũng không ngừng bành trướng lên, trông giống như là biến thành quỷ lợi hại hơn, tôi vội vàng lếch người sang chỗ sư phụ, "Sư phụ, thế này là sao?"

"Thanh kiếm đó không phải là kiếm Thất Tinh hoá sát bình thường, nó là pháp bảo trấn sơn của phái Mao Sơn chúng ta, là di vật phong ấn tất cả pháp lực của Tiên Tôn, cho dù là quỷ hồn lợi hại hơn chị dâu con mà bị thanh kiếm này cắm vào tim thì người đó cũng sẽ chết."

Quả nhiên, chị dâu đang phát cuồng dần dần an tĩnh lại, cơ thể bành trướng của chị ta hoá thành khói nổ tung một tiếng "bùm", sau đó ở trong phòng từ từ tản đi.

Chị dâu vừa chết, thì điện của cả toà nhà cũng được khôi phục lại, lúc này tôi mới phát hiện toàn bộ căn phòng đã loạn lên hết, tôi vội vàng thu hồi lại pháp khí của sư phụ, "Chúng ta đi thôi."

Tôi mới vừa đến cạnh cửa thì đã bị Nhiếp Tranh ngăn cản trở lại, "Không thể đi từ nơi này ra ngoài, hiện tại bên ngoài nhất định có rất nhiều người."


Xem ra to lo lắng dư thừa rồi, Nhiếp Tranh đã cõng theo sư phụ nhảy xuống trước, để lại một mình tôi ở trong phòng bệnh, đáng chết, cái tên này thể hiện cái gì thế hả, không phải là sư phụ bảo anh ta trông chừng tôi à, bây giờ để tôi một mình tác nghiệp à?

Tôi đứng ở bên cửa sổ nhìn thoáng qua phía dưới, nhịn không được nuốt nước miếng, nhưng sớm hay muộn gì tôi cũng phải đối mặt với việc này, nên tôi liền nhắm hai mắt lại nhảy xuống dưới.

"Đồ ngốc, bắt lấy tay tôi, không thì ngã chết!"

“Anh lắm miệng thế!!”

Lúc sắp rơi xuống đất thì cổ tay tôi bắn ra sợi xích sắt quấn lên một cái cây to gần đó, sau đó vững vàng tiếp đất.

Mặc dù Nhiếp Tranh không nói gì nhưng ánh mắt nói lên anh ta rất hài lòng, tôi đột nhiên cảm thấy người đàn ông này trở thành chó săn của sư phụ rồi.

Chờ đến khi bọn họ đi trước tôi mới quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng của anh trai, trong phòng đã sáng đèn còn có bóng người qua lại, dù thế nào thì tôi vẫn hy vọng anh ta nhanh chóng khoẻ lại, sau đó, hy vọng sau khi trải qua chuyện này anh ta có thể giác ngộ ra điều gì đó cũng không làm một người phụ tình cảm của người khác nữa.

Tầm mắt nhìn đến đèn neon trên mái nhà của bệnh viện thì tôi không khỏi nhớ đến Lãnh Thiên Ngạo, chuyện mà anh ta giao cho tôi chỉ còn dư lại có mấy ngày thôi, nếu như mà tôi không làm, thì anh ta sẽ giết tôi chứ?

Nghĩ đến đây, tôi lon ton chạy theo cho kịp tốc độ của sư phụ, "Sư phụ, con muốn hỏi thầy một vấn đề là nếu như quỷ hồn muốn lợi dụng người sống để sống lại thì điều đó có khả năng hay không?"

"Có khả năng bám vào người nhưng sống lại thì không thể."

"Sư phụ thầy nghĩ lại đi, thực sự không thể sao? Nếu như con quỷ đó rất là mạnh cũng không thể ạ?"

"Cô có phải muốn hỏi chuyện của Lãnh Thiên Ngạo không? Bây giờ cô còn sợ anh ta à, nếu anh ta dám đến, tôi là người đầu tiên giết anh ta!" Nhiếp Tranh nhắc đến Lãnh Thiên Ngạo thì nghiến răng nghiến lợi, cũng không trách được, vì lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Nhiếp Tranh bị ngược không ít đâu nhỉ?