Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 78: Tẩu âm nhân gà mờ



Hương (nhang) trong bát gạo nếp rơi xuống đất, rơi ra một chút vụn hương, nếu hương bị tắt, hồn phách của tôi vĩnh viễn sẽ không thể trở về cơ thể của mình.

Nếu đây là đùa giỡn, thì trò đùa này cũng quá lớn rồi.

"Sư tổ, người đừng đùa giỡn nữa, đi ra khỏi cơ thể con đi!" Tôi đi qua nhặt hương lên và cẩn thận cắm lại, không ngờ là bà ấy lại tiến lên giẫm xuống một đạp, ba cây hương bị giẫm lên làm hai cây bị tắt, chỉ còn dư lại một cây.

"Sư tổ, bà coi thường người ta quá rồi đó!"

Tôi không nghĩ ngợi gì liền cầm lấy cành liễu định đánh bà ấy, nhưng cái khoảnh khắc khi tôi chạm vào cành liễu lại có cảm giác giống như là bị điện giật, làm tôi đau đến nỗi nhảy dựng lên.

"Ngươi bây giờ là quỷ, sao có thể dùng tay cầm cành liễu?"

"Sư tổ à, bà rốt cuộc là muốn dạy tôi cái gì thì chỉ đúng chỗ đó, bà như vậy không phải là muốn đùa giỡn tôi như đùa con khỉ à?" Tôi ấm ức nhìn về phía sư phụ đang nằm trên mặt đất, sư phụ ơi, thầy mau tỉnh lại xem sư tổ đi!!

"Ta đùa giỡn với ngươi thì sao? Tại sao ta cầm cành liễu lại không sao?" Nói xong, sư tổ dùng cơ thể của tôi cầm lấy cành liễu.

Tôi nghĩ bà ấy định đánh tôi, nên chạy trốn đi, tốc độ trốn này còn nhanh hơn thỏ.

Sư tổ thấy bộ dáng của tôi thì sắc mặt tái mét đi, cuối cùng dứt khoát đi từ trong cơ thể tôi ra, bay lơ lửng giữa không trung quở trách tôi.

"Một chút tuệ căn cũng không có, lãng phí cơ thể bán âm, đừng học nữa, nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến làm âm nhân!" Nói xong, thân hình của sư tổ bay về hướng Đông Nam, rồi không thấy đâu nữa.

Tôi nhìn thấy cây hương cuối cùng sắp tắt, vội vàng nhảy trở lại bên trong cơ thể.

Hồn phách cùng thân thể chồng lên nhau, phát ra thanh âm xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt dung hợp lại, đợi đến sau khi khôi phục như cũ, thế giới trước mắt như sáng ngời lên, tôi vội vàng chạy tới đỡ sư phụ đang hôn mê dậy, "Sư phụ, thầy không sao chứ? ”

Tôi ấn vào nhân trung của sư phụ, cuối cùng thì thầy cũng tỉnh lại, vừa nhìn thấy tôi liền vội vàng hỏi, "Sư tổ dạy con, con học được chưa?"

"Học được gần hết ạ, sư tổ nói con rất có tuệ căn."

Tôi không có nói thật với sư phụ, nếu để cho sư phụ biết sư tổ nói tôi không thể làm tẩu âm nhân, thì ông ta nhất định sẽ không để cho tôi đi giúp Lãnh Thiên Ngạo tìm Lam Nhi.

"Vậy là tốt rồi, thầy không có nhìn lầm con."

Tôi vội vàng đỡ sư phụ dậy, lúc trước ông ta cũng từng mời Thiên Binh Thiên Tướng nhưng cũng không thấy hao tổn lớn như vậy, lần này sao lại thế nhỉ?

"Sư phụ, không phải do sư tổ đạp thầy một cước làm thầy bị thương chứ? Sao con thấy thầy mệt mỏi vậy?" Tôi đỡ sư phụ lên ghế ngồi xuống, thấy trên mặt đất là một đống lộn xộn nên vội vàng thu dọn.

Cũng may, sư phụ bị lời nói của tôi hấp dẫn, không chú ý tới những chi tiết này, chỉ khoát khoát tay, "Sư tổ con là quỷ sai của âm phủ, pháp lực rất mạnh, bộ xương già của thầy mời bà ấy đi lên, tự nhiên sẽ làm bản thân hao tổn lớn, nhưng mà con không cần lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, sẽ không sao. ”

"Sư tổ hiện tại vẫn làm quỷ sai ở dưới âm phủ ạ?"

"Đó là tất nhiên, lúc còn ở dương gian cũng đã nhậm chức, sau khi qua đời tự nhiên cũng muốn làm việc cho Diêm Vương gia." Khi sư phụ nói đến sư tổ, trên mặt già nua ấy tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

Quỷ sai tuy gọi là quỷ, nhưng cũng coi như là chức thần.

Nếu là lúc trước tôi khẳng định cũng sẽ sùng bái sát đất, nhưng hiện tại sau khi chứng kiến tính tình của sư tổ, tôi đối với bà ấy thật sự là không dám khen ngợi, về sau nếu có chuyện cầu xin bà ấy, bà ấy sẽ mắng tôi đến máu chó phun đầy đầu không?


Nghe thấy tôi cùng sư phụ nói chuyện, Lỗ Gia Minh từ bên ngoài đi vào đỡ sư phụ đi nghỉ ngơi, để một mình tôi dọn dẹp lại căn phòng, sau đó tôi không có buồn ngủ.

Sư tổ cũng quá đáng, dạy cho tôi mà không nói rõ ràng, làm cho tôi tự nghĩ cũng nghĩ không ra, nên tôi dứt khoát lại thử lại một lần nữa, không ngờ là đến lúc đến cửa âm tào địa phủ thì quỷ sai không cho tôi đi vào, họ nói một ngày chỉ có thể đi một lần, không thì sẽ bị phát hiện.

Ban đầu tôi nghĩ rằng có thể luyện tập thêm vài lần, không ngờ là ngày mai phải vừa học vừa thực hành luôn.

Nghỉ ngơi một chút thì trời cũng sáng, tôi đem đồ tối hôm qua sư ca chuẩn bị cho tôi cất vào trong túi da rồi đi đến biệt thự nhà họ Lãnh, những vệ sĩ kia nhìn thấy tôi từ bên ngoài đi vào thì ai nấy đều kinh ngạc, há to miệng.

"Thế nào? Còn không mau dẫn tôi vào, đi nói cho Lãnh tổng của các anh biết, đêm qua tôi cùng Lãnh Thiên Ngạo đánh một trận tối trời tối đất, còn không mau làm một bàn thức ăn ngon thịnh soạn để bồi dưỡng thể lực cho tôi. ”

Lãnh Thiên Dực lần này nhìn tôi với sắc mặt khác hơn trước, ông ta híp mắt lại ngồi trước mặt tôi, "Thật không ngờ được cô cũng có chút năng lực này, chỉ là tôi rất tò mò, cô có thể trốn đi, thì tại sao còn quay lại đây?"

"À, tôi thu tiền đến bắt Lãnh Thiên Ngạo, mà chưa bắt được Lãnh Thiên Ngạo thì tôi đương nhiên phải quay lại, hơn nữa tôi biết, vào tối nay anh ta sẽ tới đây." Tôi cố ý nói như vậy và rất hài lòng khi nhìn sắc mặt thay đổi của Lãnh Thiên Dực.

"Tối nay cô làm như thế nào cũng phải thu phục Lãnh Thiên Ngạo, tùy cô ra giá!!" Lãnh Thiên Dực vội vàng gọi thư ký cầm một tờ chi phiếu (tấm séc) trống đặt ở trước mặt tôi.

Lưu Mộng Mộng tôi không phải là người tham tiền tài, nhưng trước mắt, tôi cũng được coi như là một người thất nghiệp, tiền đưa đến tận cửa cũng không nên lãng phí, đây coi như là ông ta bồi thường tổn thất tinh thần vào tối hôm qua.

Sau khi thu lại chi phiếu xong, tôi nâng mí mắt lên nhìn Lãnh Thiên Dực, "Tổng giám đốc Lãnh sốt ruột muốn diệt trừ Lãnh Thiên Ngạo như vậy, lẽ nào, ở trong quá khứ giữa hai người có điều gì không thể để cho người khác biết?”

"Anh ta đã nói gì với cô?"


"Không có nói gì, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi." Sau khi cất chi phiếu vào và ăn uống no đủ, tôi lau miệng rồi trở về phòng.

Không cần ông ta trả lời, chỉ nhìn sắc mặt của ông là tôi có thể đoán ra được.

Thời gian đến tối còn rất dài, để gọi hồn tốt tôi cần phải hiểu thêm về Lam Nhi, nên tôi dạo quanh trong phòng này.

Có lẽ bởi vì lúc trước bị Lãnh Thiên Dực nhốt ở chỗ này, nên vừa vào phòng này tôi có loại cảm giác căng thẳng, đặc biệt là lúc nhìn ảnh chụp của Lam Nhi, con ngươi đen nhánh kia giống như là đang nhìn tôi vậy, chẳng lẽ hồn phách của Lam Nhi ở trong ảnh?

Nghĩ như vậy, tôi giơ tay lấy tấm ảnh ở trước mắt xuống, muốn dùng tay lau sạch bụi trên đó, trong lúc lau, đầu ngón tay của tôi đột nhiên chạm vào một cái nút ở trên đó, toàn bộ khung ảnh liền tách ra, suýt nữa rơi xuống đất, may mà tay mắt của tôi lanh lẹ.

Sau khi lắp khung ảnh lại, mới phát hiện có một lá thư dính bụi bặm rơi xuống dưới chân tôi, tôi vội vàng nhặt lá thư lên.

Mặt sau của lá thư được niêm phong bằng sáp nhỏ giọt, trông nó có vẻ cũ kỹ.

Trong nháy mắt đó, tôi nhận định đây chính là di thư mà Lam Nhi viết cho Lãnh Thiên Ngạo, chợt có vị chua dâng lên ở trong lòng làm cho tôi không khống chế được liền mở lá thư ra, không ngờ đây lại là thư Lam Nhi viết cho Lãnh Thiên Dực.

"Thiên Dực, nếu như anh đủ yêu em, nhất định sẽ nhìn thấy phong thư này, em biết anh kết hôn với em chỉ là vì muốn cướp em từ trong tay Thiên Ngạo mà thôi, ba người chúng ta lớn lên cùng nhau, em hiểu rõ anh, chỉ cần là thứ Thiên Ngạo muốn, anh đều muốn đoạt đi, công ty cũng vậy, em cũng vậy.

Có điều anh không biết, từ lúc em mang thai con của anh, thì em đã yêu anh, nhưng anh đối với em quá lạnh nhạt, khiến em sống không bằng chết. ”