Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 87: Tới cửa chịu chết



"Bọn họ chắc là bị quỷ sai bắt đi, giam giữ tại một chỗ nào đó trong âm phủ, nếu như đã đầu thai thì cơ thể sẽ không còn sống."

Lãnh Thiên Ngạo nói là sự thật, nhưng những điều này tôi đều đã biết từ lâu, điều mà tôi càng quan tâm là, "Vậy anh có biết cha mẹ tôi sẽ bị giam giữ ở nơi nào không?”

Nghe vậy, Lãnh Thiên Ngạo ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại bật cười, "Nếu như tôi bị bắt, chắc là sẽ biết đó.”

Tôi tức giận đánh một quyền lên vai anh ta, "Tôi không đùa giỡn với anh đâu.”

"Tôi cũng không nói giỡn với cô."

Lãnh Thiên Ngạo thu hồi lại nụ cười trên mặt, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, tôi cắn môi gật gật đầu, đem tầm mắt chuyển đến trên người cha mẹ, "Tôi nhất định sẽ cứu bọn họ trở về.”

"Không được đi âm giới nữa, nơi đó không đơn giản như cô tưởng tượng."

"Không phải anh đã từng nói là tôi không phải là người bình thường à, tôi đã nhận định mình sẽ đi trên con đường làm tẩu âm nhân này, vả lại tôi có chuyện muốn nói cho anh biết là, từ ngày mai trở đi tôi muốn đến chỗ sư phụ làm việc, tôi chỉ là thông báo một tiếng cho anh mà thôi và anh đừng vọng tưởng ngăn cản được tôi."

"Ngày mai sẽ đi à? Còn tuần trăng mật của chúng ta thì sao?" Lãnh Thiên Ngạo nói, cơ thể vừa nghiêng về phía người tôi, giống như là một đứa nhỏ đang làm nũng.

Buồn nôn quá, anh ta thế này là bởi vì đang ở trong cơ thể của Lãnh Triết Lăng sao? Tôi cảm thấy không quen khi anh ta làm thế này.

"Anh nên biết chúng ta ở bên nhau không phải vì tình yêu, thì cần gì hưởng tuần trăng mật chứ?"

"Cho dù không phải vì tình yêu, dù gì thì vẫn ở chung, có lẽ đây cũng là lần kết hôn cuối cùng ở trong đời chúng ta, chẳng lẽ cô không muốn trải nghiệm một chút? Hơn nữa, tôi dự định đi Thái Lan, hoặc có thể tìm được Long Bà giúp cô giải trừ hàng đầu.”

Từng câu từng chữ đều nói lên tất cả là không để cho tôi cự tuyệt, tôi chỉ có thể hít sâu một hơi, "Được rồi, vậy chờ sau đi tuần trăng mật trở về tôi thì sẽ đi đến chỗ sư phụ để làm việc."

"Cô phải hứa tôi, nếu lại đi âm giới thì nhất định phải tuân thủ quy củ của tẩu âm nhân, không thì tôi cũng không cứu được cô, hiện tại cơ thể của Lãnh Triết Lăng được bảo dưỡng bởi pháp luật của tôi mới không bị hư hỏng, một khi tôi rời đi thì cơ thể sẽ thối rữa, nếu số lần rời đi nhiều thì chắc cô cũng biết hậu quả."

"Vậy nếu như cha nuôi của anh tìm được anh thì sao đây, với pháp lực của ông ta, ông ta nhất định đã biết anh ở chỗ này từ lâu rồi."

Vừa nhắc tới đại boss đầu lâu kia, sắc mặt của Lãnh Thiên Ngạo liền trở nên vô cùng khó coi, anh ta cắn răng cố nén tức giận xuống sau đó anh ta mới mở miệng, "Cô không cần lo chuyện giữa tôi với ông ta, tôi sẽ xử lý. ”

Nói xong, anh ta cầm lấy túi xách của tôi, "Đi thôi, đi sang chỗ sư phụ cô. ”


"Sao không dám đi, tôi hiện tại là chồng của cô, ông ta không nể mặt nhà sư cũng phải nể mặt phật, cho nên ông ta không giết người đàn ông của em để em trở thành góa phụ đâu (góa phụ: người phụ nữ có chồng đã chết)." Nhìn bộ dáng ngứa người của Lãnh Thiên Ngạo, nhưng tôi vẫn bị anh ta chọc tức cười.

"Nếu anh muốn tự đến cửa chịu chết thì tôi mặc kệ anh, sư phụ tôi là người mà ngay cả tôi mà ông cũng xém giết tôi."

Hiện tại anh ta ở chung với tôi tốt hơn trước rất nhiều, không biết có phải vì phát hiện ra tôi là Lam Nhi chuyển thế hay không.

Cho dù chiếm lấy cơ thể của Lãnh Triết Lăng, nhưng anh ta vẫn là một con quỷ, lại còn là quỷ có pháp lực mạnh, loại quỷ như anh ta sớm đã bị cho vào phạm trù ác quỷ, còn chưa tới cửa nhà sư phụ, sư phụ tôi cùng Lỗ Gia Minh đã bày trận sẵn sàng đón quân địch.

Vừa thấy tôi cùng anh ta đi tới, sư phụ càng nổi trận lôi đình, "Mộng Mộng, sao con ở cùng với cậu ta?"

"Sư phụ, chuyện này kể ra dài dòng lắm..."

"Con quỷ này chắc là Lãnh Thiên Ngạo ha?" Tư duy của Lỗ Gia Minh vẫn hoạt động tốt, thoáng chốc liền đoán được thân phận thật của Lãnh Thiên Ngạo, tôi bất đắc dĩ gật gật đầu, mà anh lại là người kéo tôi đến đây.

Sư phụ có biết một chút về Lãnh Thiên Ngạo, mặc dù sắc mặt của ông ta hơi khó coi nhưng vẫn mở cửa để chúng tôi vào.

Vừa vào cửa Lãnh Thiên Ngạo liền lôi kéo tôi quỳ gối trước mặt sư phụ, "Sư phụ, chúng tôi là thật lòng yêu nhau, thầy hãy thành toàn cho chúng tôi đi.”

Anh ta đột nhiên làm như vậy thật sự khiến tôi hoảng sợ, Lãnh Thiên Ngạo này co được giãn được, không biết trong hồ lô của anh ta đang bán thuốc gì nhỉ?

Sư phụ vừa nghe anh ta nói liền tức giận, "Nghiệt chướng! Cậu rõ ràng là quỷ lại không chịu đi đầu thai, còn đoạt lấy cơ thể của người khác, cậu lấy tư cách gì nói yêu nó và cậu như vậy thì làm sao cho Mộng Mộng được hạnh phúc!? ”

"Thật không giấu gì sư phụ, tôi không đầu thai là vì chờ Mộng Mộng, từ kiếp trước tôi đã yêu cô ấy, phần tình yêu này đến bây giờ vẫn chưa thay đổi, hơn nữa cơ thể này của Lãnh Triết Lăng, là do anh ta tự nguyện trao cho tôi." Lãnh Thiên Ngạo kể ra chuyện Lãnh Triết Lăng tự nguyện hiến cơ thể và anh ta còn thêm mắm thêm muối nói về tình yêu ngây thơ và lớn lao mà anh ta dành cho tôi.

Miêu tả phần tình yêu kia thật sự làm người nghe đau lòng rơi lệ, cho dù tôi biết rõ anh ta có hơi khoa trương, nhưng tôi vẫn cảm động, nước mắt đảo quanh trong mắt.

Tần Hải Yến vừa mới đi vào, vừa vặn nghe Lãnh Thiên Ngạo nói, thì khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm nhem, còn nói Lãnh Triết Lăng lúc còn học Đại học đã thích tôi như thế nào và v.v.

Khi người thứ ba thuyết phục, tôi thấy rõ sư phụ nghẹn hít sâu một hơi.

Nếu Lãnh Thiên Ngạo là ác quỷ giống như chúng tôi tưởng tượng thì tôi nhất định sẽ không để cho anh ta đến đây làm bậy như vậy.

"Sư phụ, thầy cho chúng con một chút thời gian đi, chúng con sẽ chứng minh cho thầy thấy, ở dương gian này tuyệt đối không làm chuyện xấu, còn có thể dùng thực lực của mình để giúp đỡ người ở dương gian, ngay cả sư tổ cũng giơ cao đánh khẽ thả một con ngựa cho anh ấy, thầy cũng tha cho anh ấy đi."

Chuyện sư tổ ở âm phủ đuổi bắt Lãnh Thiên Ngạo, bị ta nói ra như vậy, chắc không tính là đổi trắng thay đen đâu nhỉ?

"Sư phụ, ngay cả Nhiếp Tranh mà thầy cũng đã thả một con ngựa, thì trước tiên thầy cứ quan sát anh ta đi, nếu không được con cùng sư muội sẽ thu phục anh ta." Ngay cả Lỗ Gia Minh cũng bắt đầu nói giúp cho Lãnh Thiên Ngạo.

Tôi thấy anh ta không phải giúp Lãnh Thiên Ngạo, ngược lại, giống như là giúp tôi, tôi liền nhìn sang anh ta bằng ánh mắt cảm kích.

"Lãnh Thiên Ngạo tôi có thể thề với trời, đời này chưa từng mưu hại tính mạng bất kỳ kẻ nào, nếu có nửa câu nói dối, thì trời đánh ngũ lôi oanh đỉnh (nghĩa là bị trời phạt), hôi phi yên diệt (tương đương tan thành mây khói)!"

Con người hiện tại rất thích dùng thề thốt, nhưng ở cõi âm thì khác, lời thề ở cõi âm rất quan trọng, nói ra sẽ thành hiện thực, đặc biệt là lúc phán quan phán xét, nếu ác quỷ có nửa câu nói dối, sẽ bị trời đánh ngũ lôi oanh đỉnh.

Lãnh Thiên Ngạo nói xong thì không có chuyện gì xảy ra, ngay cả tôi cũng sợ ngây người, anh ta thật sự chưa từng hại mạng người.

"Được rồi, các người cứ tôi một lời ngươi một câu, thầy không muốn nghe nữa, tóm lại cậu chiếm lấy cơ thể của người khác và lưu luyến ở lại nhân gian là không đúng, cậu đi đi và thầy không muốn nhìn thấy các người nữa!" Sư phụ nói xong đứng dậy đi vào phòng, đóng sầm cửa phòng lại một tiếng.

Tôi phiền não đẩy Lãnh Thiên Ngạo một phen, "Đều là do anh, bảo anh đừng tới, anh lại muốn tới, lần này đắc tội với sư phụ tôi rồi đó, về sau sư phụ không chịu gặp tôi thì làm sao bây giờ? ”