Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 97: Đánh lén



"Sao ngay cả anh cũng nói thế, nó vẫn là một đứa bé đó!"

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hỏi Tề Quân, "Lời mà dì vừa nói, con nghe có hiểu không? Nếu con không vâng lời, họ sẽ giết con!”

Tề Quân híp mắt lại, tia hung ác chợt loé qua, sau đó cụp mắt xuống gật gật đầu có lẽ là bị doạ thật.

Tôi biết nó không thật sự chịu thua, nhưng cũng nên cho nó thêm thời gian.


"Cô đó, vẫn quá mềm lòng, sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp tai họa."

Nhiếp Tranh tự rót cho mình một cốc trà, nhìn chung quanh không thấy sư phụ đâu nên hỏi, "Sư phụ đâu?”

Tôi đành phải kể lại chuyện vừa rồi cho anh ta nghe, thuận miệng thì nói ra kế hoạch của Lãnh Thiên Ngạo cho anh ta biết một ít, không ngờ là sau khi anh ta nghe xong liền buông cốc trà xuống mà vỗ tay khen ngợi, "Thật ra là tôi cũng nghĩ như vậy, hôm nay tôi tới vốn là muốn tìm sư phụ để bàn bạc, nào ngờ đến thì gặp được cô."

"Anh cũng nghĩ như vậy hả?"

Tôi ngẩng đầu lên, thấy trên mặt Nhiếp Tranh sớm đã không còn cái vẻ cà lơ phất phơ như khi trước.

"Đúng, gần đây tôi phát hiện có kha khá thi quỷ ở bên cạnh, có điều cũng đã bị tôi giải quyết rồi, có lẽ, bên tiến sĩ Lục đang thanh lý phản đồ, mục tiêu cần giải quyết số một của bọn họ là chúng ta vì chúng ta có thể giải trừ thuật ngự quỷ trên thi quỷ. Nếu mà không loại trừ được họ thì chúng ta sống không được yên ổn qua ngày đâu."

"Anh có kế sách cụ thể gì không? Nói ra cho tôi nghe thử đi."

"Kế sách của tôi cùng Lãnh Thiên Ngạo không khác mấy, chắc lần này phải liên minh với anh ta, có vẻ hơi mất hứng." Anh ta vừa nói vừa bắt chéo chân, còn dùng ánh mắt mờ ám quét tới quét lui trên người tôi.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, người này vẫn không nghiêm túc gì hết.

Tôi nói chuyện câu được câu mất với Nhiếp Tranh, thì trời bên ngoài cũng sắp tối dần, lúc này Lãnh Thiên Ngạo cũng đã trở lại, nhưng sắc mặt của anh ta có vẻ nghiêm trọng hơn trước, tôi thấy vậy mới nhịn không được mà hỏi, "Có phải Gia Minh đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

"Không phải, là Lãnh Thiên Dực đã bỏ trốn, không ngờ là ông ta dám chơi điệu hổ ly sơn với tôi!"

Lãnh Thiên Dực á? Không phải là nói đưa ông ta đi sang Pháp rồi ư?

"Ông ta cứ như vậy mà rời đi, thì sẽ đi đâu đây?"

"Tiền của công ty bị ông ta chuyển một phần ra ngoài trước rồi, đều bị ngân hàng trong nước rút ra, cho nên ông ta vẫn còn ẩn náu ở trong nước."

"Không ổn rồi, bất động sản của Liễu thị và tập đoàn Hành Vũ có qua lại, ông ta sẽ không đi tìm cha của Liễu Sương Sương chứ? Nếu như Liễu Sương Sương làm lộ ra thân phận thật của anh thì e là chúng ta sẽ không có một ngày nào được sống yên ổn." Tôi đột nhiên nhớ lại, Lãnh Thiên Dực rất hài lòng đối với con dâu là Liễu Sương Sương.

"Cho dù ông ta biết cũng không dám để lộ, vì không ai dám nói lung tung ra loại chuyện như thi quỷ, nên em cứ yên tâm, tôi sẽ mau chóng bắt được ông ta." Lãnh Thiên Dực nói xong đi về phía Tề Quân, thấy tôi đã lau người sạch sẽ cho nó thì hài lòng gật gật đầu.

Nhiếp Tranh ở một bên hừ lạnh một tiếng, "Anh ta có thể dùng cơ thể này được bao lâu? Sớm muộn gì cũng phải nghĩ cách khác.”

Cảm giác được bầu không khí quanh người Lãnh Thiên Ngạo có thay đổi, nên tôi vội vàng giải thích, "Nhiếp Tranh nói muốn hợp tác với chúng ta, tôi thấy rất tốt, sau này hai người có thể làm bạn rồi.”

"Làm bạn với anh ta à? Đó là không thể, nếu muốn hợp tác, thì sau này anh ta phải nghe theo lời của tôi.”

"Gì, tôi là thần hộ mệnh của Mộng Mộng, mà cần phải nghe lời anh à?"

Nhiếp Tranh không sợ chết đi tới sau lưng tôi và vòng tay ôm lấy bả vai của tôi, thấy vậy tôi vội vàng đẩy anh ta ra, "Hai người đừng gây thêm chuyện nữa, chúng ta nên suy nghĩ sau này nên làm gì, hiện tại nguyên khí của sư phụ đã bị thương nghiêm trọng, tương lai chúng ta phải dựa vào chính mình đó.”

"Lãnh Thiên Dực chạy trốn rồi, nên chúng ta tạm thời không thể đi Thái Lan, không ấy thừa dịp Hàng Thi đang ở Thái Lan, chúng ta đi đến căn cứ của bọn thi quỷ được không, mọi người thấy thế nào? Lúc trước tôi chỉ mới đảo qua ba tầng phía dưới, còn hai tầng phía trên thì chưa rõ có gì bên trong, nhưng tôi có một dự cảm, nơi đó nhất định còn có vật thí nghiệm tương tự như Tề Quân.”

Tề Quân nghe thấy hai chữ căn cứ thì cả người run lên, tôi vội vàng kéo nó vào trong ngực mình.

Nhiếp Tranh ngược lại không ngại lớn chuyện, đứng lên nắm chặt ngón tay lại, làm nó kêu lên mấy tiếng rắc rắc, "Ý kiến hay đấy, tôi cũng muốn xem rốt cuộc là tiến sĩ Lục đang nghiên cứu thứ quái gì, nếu có thể cũng có thể cải tạo lại chúng ta."

Anh ta nói xong tầm mắt không khỏi rơi xuống trên người Tề Quân, tôi biết, anh ta đang hâm mộ kỹ năng trên người Tề Quân, đây chính là kỹ năng cao hơn một cấp nếu so với tôi và anh ta, nếu có thể được áp dụng một cách hợp lý, thì sau này có thể biến thành trợ lực có ích cho chúng tôi.

Nhưng tôi vừa nghĩ đến cảm giác thống khổ khi bị biến thành thi quỷ vào lúc trước, thì không khỏi rụt người lại, vội vàng lắc đầu, "Anh muốn làm chuột bạch tự thì tự anh làm đi, đời này của tôi không muốn chịu đựng cảm giác thống khổ đó thêm một lần nào nữa cả."

Hai người đàn ông lớn nói làm là làm ngay, bọn họ không cần tôi đi theo, nhưng tôi rất lo nên cũng vội vàng cầm pháp khí chui tọt vào trong xe, ngay cả Tề Quân cũng đòi theo.

Không chỉ vậy, sau khi Trần Kha nghe chúng tôi nói muốn xông vào căn cứ thì cũng mau chóng đi đến hồ Lạc Nguyệt để tụ họp lại với chúng tôi.

"Thiên Ngạo, tôi cảm giác chúng ta quá xúc động rồi." Càng tới gần hồ Lạc Nguyệt, tôi càng có dự cảm không lành.

Nhiếp Tranh đang trong trạng thái hưng phấn cũng im lặng đi, tôi biết rằng các loại cảm quan của thi quỷ nhạy bén hơn người thường cho nên anh ta có lẽ cũng mang máng cảm nhận được điều gì đó rồi.


"Đừng sợ, Mộng Mộng, cho dù anh ta chết thì cô vẫn còn có tôi, tôi sẽ chăm sóc nửa đời còn lại của cô!" Nhiếp Tranh đột nhiên từ phía sau thò đầu lên.

Tôi tức giận đánh một quyền vào người anh ta, "Hết cách với hai người, nếu đã đến rồi mọi người cùng đi, ít nhiều gì tôi cũng có sức chiến đấu."

Chúng tôi vừa xuống xe, thì thấy Trần Kha cũng vừa tới, cô ta nhìn thấy Tề Quân liền ôm nó vào trong ngực, cảm giác đó giống như là qua nhiều năm mới không gặp vậy.

Trần Kha là một quân cờ trọng yếu, tôi vốn không muốn để cô ta đến, nhưng cô ta nhất quyết đòi đến, còn nói là tò mò về một số thứ trong phòng nghiên cứu, nên hết cách rồi, đành phải để cô ta đồng hành.

Ngày hôm qua vào ban ngày mới bị đánh lén xong nên người trong căn cứ chắc chắn không ngờ rằng là tối nay chúng tôi sẽ đến nữa.

Chúng tôi lặng lẽ lặn xuống nước, bơi về phía trung tâm hồ.

Không thể không nói hồ này rất lớn, lúc tôi cảm giác mình sắp chết đuối tới nơi thì mới đến được căn cứ, từ bên ngoài nhìn vào thấy bên trong không có một ngọn đèn hay đuốc nào, cảm giác như người trong nhà đã rời đi rồi bỏ trống nó vậy, tôi cảnh giác dùng tay chọc chọc Trần Kha hỏi, "Nơi này vào buổi tối bình thường cũng không thắp đèn như vậy hả?”

"Căn cứ này sử dụng thiết kế hoàn toàn khép kín, bên trong thắp đèn thì bên ngoài cũng không nhìn thấy."

"Hơn nữa, ngoại trừ cách đi từ tầng một đến tầng cao nhất thì hình như không còn cách nào khác có thể lên tầng trên cùng." Lãnh Thiên Ngạo bổ sung.

Nhưng anh ta vừa nói xong thì Nhiếp Tranh liền duỗi tay ra, thanh kiếm mềm trong tay anh ta đã phóng thẳng lên tầng lầu thứ năm, rồi dùng phần nhọn của mũi kiếm đâm vào tấm thép làm vang lên một tiếng keng, một giây sau đó, anh ta từ trong nước bay lên, bay thẳng hướng tới tầng năm.

"Chết tiệt, anh làm chúng tôi bị bại lộ mất!" Tôi giơ tay ra muốn bắt anh ta lại nhưng không bắt được.