Âm Hôn

Chương 26



Editor: Vũ

Beta: Vũ Yên

“Anh phải biết rằng, anh làm như vậy, chính là tự chặt đứt đường lui của mình… ” Tôi đứng dậy đi ra cửa, “Tôi không có khả năng đáp ứng anh, anh không cần phải đi theo tôi nữa”

Tôi sớm biết, tất cả điều anh ta làm là vì tôi, là tôi khiến anh ta thành như vậy, cho nên tôi không có tư cách chất vấn anh ta, nhưng tôi không đủ năng lực đối đầu với anh. Trương Khởi Linh không cần tôi nói tha thứ cho anh ta, mà tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Đóng lại cánh cửa sau lưng, Trương Khởi Linh lần này thật sự không giữ tôi lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Không mang theo chìa khoá xe, đi từ nhà tới cửa hàng mà đi mất hết hơn hai mươi phút. Đầu óc tôi vẫn đang trong trạng thái không trọng lượng, tôi dựa hoàn toàn vào bản năng đi theo phương hướng quen thuộc. Cả người vô lực vô thức, đến cả sức lực nâng cánh tay nên cũng không có.

Lúc anh ta làm như vậy, anh ta có nghĩ rằng anh sẽ không còn cơ hội quay đầu lại hay không?

Tôi một đường hoảng hốt đi tới cửa hàng, thấy Vương Minh đang muốn đóng cửa. Tôi đi vào hướng hắn phất tay ý bảo hắn có thể về.

“Mấy ngày tới tôi sẽ ở nơi này, cửa không cần đóng, cậu về đi.”

Nhìn bộ dáng như mất hồn của tôi, Vương Minh có chút do dự “Ông chủ, anh lần này lại làm sao vậy?”

Vương Minh cố ý nhấn mạnh chữ “lại”, tôi cười cười “Không có việc gì.”

“… anh có muốn tâm sự với em một chút không?”

“Hầu chuyện cái gì, giường chứa đủ hai người chúng ta sao? Được rồi, cậu đi đi.”

Vương Minh dạ vâng, vui sướng chạy ra cửa chính. Tôi thở dài, tiểu quỷ này rõ ràng có hẹn còn làm bộ theo tôi nói chuyện phiếm.

Một lát sau cửa bỗng nhiên lại mở, Vương Minh thò một đầu vào hổn hển vừa nói vừa thở  “Em quên nói… vừa rồi có một người già tới tìm anh, hắn có vẻ vội vàng, anh không có ở cửa hàng em đã đem địa chỉ nhà anh nói cho hắn biết.”

Lão già?

Trống ngực bỗng nhiên “lộp bộp” một cái. Ta nhào tới túm lấy bả vai Vương Minh “Lão già kia trông như thế nào?”

Vương Minh tả sơ qua một chút, trái tim tôi như có ai bóp nghẹt, rồi lại điên cuồng đập như muốn văng ra ngoài, trong lòng kêu to không xong, tôi vội vã xông ra ngoài.

Tôi đứng bắt xe taxi, lần đầu tiên tôi hiểu được thế nào là “như đứng đống lửa như ngồi đống than”. Chờ đợi chính là một quá trình giày vò giống như có hàng nghìn mũi dạo nhọn di chuyển trên làn da của tôi, một lưỡi dao kề sát cổ tôi nhưng lại chậm chạp không động thủ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua trong lo lắng, tuyệt vọng, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng một chiếc xe nào.

Là ông trời đang trừng phạt tôi, hay đang tuyên án anh ta?

Là dằn vặt tôi, hay trả thù anh ta?

Phạm sai lầm không chỉ mình anh, mà là tôi cho anh cơ hội, anh dùng hai tay dính đầy máu đổi lấy bình an cho tôi, anh ta điên rồi, anh ta bị mắc chứng điên cuồng này cũng là do tôi làm hại anh, là do chính tay tôi đem một người tốt như vậy huỷ hoại, là tôi giết chết tâm anh, là tôi làm anh mất đi lý trí, là tôi bức anh đến đường cùng.

Sai lầm là tôi, giết người phóng hoả cũng là tôi.

Chúng tôi từng là huynh đệ chi giao, cùng vào sinh ra tử, tôi vĩnh viễn không quên anh đã từng là một người tài giỏi cỡ nào! Anh bị tôi huỷ hoại. Tôi có tư cách gì mà buông tay mặc kệ sau những chuyện đã phát sinh! Tôi có tư cách gì mà vẫn ra vẻ đạo mạo, đem tất cả tội lỗi đổ lên người khác!

Cuồng phong gào thét bên tai, bước chân của tôi đã có chút lảo đảo, tôi không ngừng trốn chạy, bên tai tiếng tim đập ầm ầm tựa như muốn đang nhảy lên màng nhĩ, ý thức điều khiển hành vi như đang thúc giục hãy nhanh lên một chút, nhanh hơn nữa.

Tôi không thể nào nghĩ tới có ngày tôi lại vì Trương Khởi Linh mà phát điên lên.

Trong những lần mạo hiểm trước kia, có Trương Khởi Linh thật là tốt, anh chính là ánh sáng khiến cuộc sống của tôi bừng lên rực rỡ.

Mặc dù tôi không yêu anh ta nhưng cũng không thể xoá bỏ mối liên hệ này.

Kính nể anh, sùng bái anh, chán ghét anh, hận anh, thương hại anh…

Tình cảm vốn là chuyện phức tạp, chưa từng trải qua yêu hận nên tôi không biết phải đối xử với Trương Khởi Linh như thế nào