Âm Nương

Chương 48



Chẳng mấy chốc mà ngày thiên tượng xảy ra cũng đến, từ giờ thìn, bầu trời đã u ám đến kỳ lạ, từng tảng mây lững thững trôi qua, không đem theo chút tia sáng nào.

Đám quân lính ngoài cửa thành đang ngẩng đầu xôn xao bàn tán, chợt thấy có một tốp người cưỡi ngựa đen, mặc đồ thổ cẩm, tay cầm quyền trượng đi tới.

“Đứng lại, các người là ai? Có lệnh bài thông quan không?”

Người ngồi trên con ngựa đen dẫn đầu là một trưởng lão có bộ râu đen dài quá ngực, đôi mắt với hai đồng tử nhỏ như hai hạt đỗ, vừa nhìn đã cho cảm giác kinh hãi.

Trên đầu ngựa đen là một con quạ đen, hai cặp mắt nhìn thẳng vào mặt tên lính canh cổng vừa lên tiếng, trong thoáng chốc khiến hắn lạnh run cả người, vội vàng lui về sau chờ thủ lĩnh đi đến.

Thủ lĩnh ngự lâm quân mặc áo giáp, tay đặt bên chuôi đao, lúc này mới đi ra hỏi chuyện.

“Xin hỏi các vị đây là ai? Có lệnh bài triệu gọi vào Hoàng cung không?”

Trưởng lão kia bấy giờ mới động tay, rút ra trong ống tay áo một tấm lệnh bài. Nhìn lệnh bài đó, thủ lĩnh ngự lâm quân nheo mắt nghĩ ngợi, xong vẫn ra hiệu cho quân lính dẹp đường.

Cả đoàn người kỳ bí cứ vậy tiến vào trong Hoàng thành, dường như đã nắm trong tay mọi vị trí, chẳng cần tới người dẫn đường, cứ thế một đường vào đến Nội cung như chốn không người.

Hoàng phi đích thân đưa theo một đám nô tài đứng đợi, nhìn thấy người của tộc mình, nét mừng vui không giấu được trên gương mặt đẹp như điêu khắc.

Nàng chờ đợi thời khắc này đã mười năm rồi, tộc của nàng cuối cùng cũng đặt chân vào Hoàng thành.

Trưởng lão xuống ngựa, Hoàng phi đã bước tới cúi chào.

“Tộc trưởng, vất vả cho người rồi.”

Trưởng lão vuốt chòm râu, hài lòng nhìn Hoàng phi.

“Vu Na. Cháu gái của ta mới là người vất vả nhất, những năm qua cháu đã thiệt thòi rồi.”

“Tộc trưởng đừng nói vậy, được hy sinh vì Miêu tộc, Vu Na cam tâm tình nguyện. Cha của cháu không đi cùng tộc trưởng sao?”

“Nghe nói xảy ra chút rắc rối ở U Linh Cốc, cha cháu sẽ tới sau ta một chút.”

“Mời tộc trưởng và các bô lão vào trong điện. Chỉ còn mấy canh giờ nữa là thiên tượng diễn ra, Vu Na đã chuẩn bị hết những gì cần thiết, Miêu tộc chúng ta sắp sửa có thiên hạ của mình rồi.”

Trưởng lão gật gù thoả mãn, cười lên ha hả.

“Tốt. Tốt lắm. Mấy nghìn năm rồi, Miêu tộc cũng đã tới lúc trở lại thời kỳ thịnh trị rồi.”

Triệu Ý đứng từ xa nhìn thấy hết mọi việc, nội quan già đi theo y, tuy không biết Triệu Ý đang nghĩ gì, nhưng nhìn biểu hiện y không thèm nhúng tay, cũng tức là theo phe Hoàng phi.

Nội quan già cười nhạt.

Xem ra Triệu Ý này cũng chẳng phải kẻ có chí khí bất khuất gì, cũng gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng ngẫm cũng đúng, một trăm kẻ thì cả trăm kẻ đều ham muốn thứ quyền lực của ngôi vị Đế Vương kia mà thôi.

Rất nhanh, một đàn tế lộ thiên lớn chưa từng có đã được chuẩn bị giữa sân rồng.

Một cái lư đồng lớn, bên trong cắm ba que nhang to tượng trưng cho tam giới đang bốc khói nghi ngút. Xung quanh cắm mười hai quyền trượng của mười hai bô lão trong Miêu tộc, mỗi quyền trượng lại được làm từ một loại chất liệu khác nhau.

Mười hai quyền trượng này được gọi là Thập nhị đẳng trượng, đầu trượng sẽ thu hút linh khí của Tảo Tinh Xanh, rồi đem linh khí đó tụ lại trên một quyền trượng độc tôn của trưởng lão Phúc Lạp.

Phúc Lạp được coi như Vua của người Miêu hiện tại, là dòng dõi của Si Vưu, tổ tiên người Miêu, Si Vưu được tung hô như chiến thần của tộc người này thời thượng cổ.

Ghi chép về Si Vưu không có nhiều, xong chủ yếu chia thành hai hướng. Một là suy tôn Si Vưu thành chiến thần.

Nửa còn lại gọi Si Vưu là thần chiến tranh, thường gây ra tai hoạ ở nhân gian.

Nhưng cho dù là quan điểm nào, thì Si Vưu cũng là một huyền thoại bất diệt, tinh khôn và ngoan cường khó ai sánh kịp.

Hoàng phi dặn dò xong bà vú, đặt thi thể Vân Xuyên trên tảng băng lạnh, xung quanh rải đầy chu sa và những đoá bỉ ngạn đỏ rực, còn mình trong bộ đồ Miêu tộc đỏ thắm, sải từng bước trong tẩm cung đi ra sân rồng.

Vu Na là thần nữ của Miêu tộc, con gái của phù thuỷ mạnh nhất tộc, là nữ nhân được tôn kính nhất.

Đã rất lâu rồi, hôm nay nàng mới lại được mặc lên trang phục của tộc mình, cảm thấy có chút chưa quen, nhưng rất hãnh diện.

Hoàng đế lúc này cũng từ nội cung đi ra, theo sau người là Triệu Ý và các nội quan.

Nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, sắc thái trầm lặng, hai mắt lờ đờ, quả nhiên là đã trúng tà. Trưởng tộc Phúc Lạp kìm không được mà mỉm cười nhàn nhạt.

Nhưng nhìn qua thấy Triệu Ý, sắc mặt liền có chút sa sầm. Năm lần bảy lượt không thể giết được Triệu Ý, cũng đều do đứa cháu gái Vu Na kia đã nảy sinh tình cảm không thể dứt bỏ được, âm thầm phá ngang.

Trưởng lão bước tới trước mặt Hoàng đế, không hành đại lễ mà chỉ đưa tay ngang ngực hơi cúi đầu.

“Bệ Hạ, ta là Tộc trưởng Miêu tộc, đa tạ Bệ Hạ đã ban cho cơ hội đón thiên tượng ngày hôm nay, thay mặt người trong tộc, ta xin ghi nhớ ân điển này.”

Hoàng đế như người mất hồn, giọng nói không mang chút biểu cảm nào.

“Trưởng lão quá lời rồi, đều là việc trẫm nên làm.”

Trưởng lão gật gù hài lòng, lại liếc qua Triệu Ý một lần nữa, thấy y vẫn nhìn xuống, trong lòng nảy sinh chút coi thường.

Xem ra chiến thần diệt quỷ của người Nam cũng chỉ đến thế, núp dưới váy đàn bà, bản thân chẳng làm được trò chống gì, nếu đã vậy, đêm nay chính tay ông sẽ đưa hắn về điện Diêm La.

Vu Na đợi Trưởng lão bước lên bục tế trời, lúc này đi tới trước mặt Hoàng đế, nhưng lại chẳng mảy may bận tâm tới người đầu ấp tay gối cả chục năm, vội vàng hỏi Triệu Ý.

“Đại Tướng quân, chắc là chàng ngạc nhiên lắm khi biết ta là thần nữ Miêu tộc.”

Triệu Ý lẳng lặng gật đầu.

“Ừm. Có chút ngạc nhiên.”

Vu Na mỉm cười xinh đẹp, giọng nói thanh thoát tựa như loài hồ yêu mê hoặc cả chúng sinh.

“Hôm nay ta sẽ tặng chàng một đại lễ, nhất định chàng sẽ không thể nào ngờ được. Đại lễ này chứng minh trong suốt những năm qua, trong tim ta không lúc nào không có chàng.”

Nói xong, Vu Na nhìn Hoàng đế, ngài căn bản đã bị khống chế, cho nên không có bất cứ biểu hiện gì.

Vu Na cũng cảm thấy Hoàng đế thật tội nghiệp, nhưng ai bảo ngài là Hoàng đế, số mệnh ép buộc ngài phải đối mặt với ngày hôm nay.

Đầu giờ Hợi, mây đen càng lúc kéo tới càng nhiều, gió nổi lên đầy trời, thổi tắt hết những chậu lửa lớn trong Hoàng thành.

Ngoài thành, hàng nghìn binh sĩ Miêu tộc đã áp sát, khí giới trong tay, chờ đợi thời điểm thay đổi vận mệnh toàn tộc.

Một tiếng tù và kéo dài, ngự lâm quân nhanh chóng bẩm báo tin tức với thủ lĩnh.

Thủ lĩnh ngự lâm quân lại chỉ đứng yên bất động, nhìn lớp lớp tộc nhân vây chặt Hoàng thành, hắn nhận được chỉ dụ của Hoàng đế, không được phản kháng.

Trưởng lão Miêu tộc đứng trước lư đồng và giàn tế, tay trái cầm quyền trượng, tay phải cầm chuông giơ lên, miệng hô vang một câu nói của người Miêu.

Trên bầu trời, những tia sét mảng vờn ngang như những con rắn trắng, âm thanh nhỏ mà cảnh báo về thiên tượng sắp xảy ra.

“Tổ tiên Miêu tộc ở trên trời nay đã hiển linh, cùng con cháu tộc nhân chờ đón giờ khắc thiêng liêng. Mấy nghìn năm qua, Miêu tộc đã chịu biết bao tai ương, phải sống lưu vong giành giật từng tấc đất, nhưng chưa từng quên đi thời đại của chiến thần. Nay đã tới lúc, tộc Miêu vươn mình, trở thành một mãnh hổ uy lực, chiếm cứ cho mình một vùng trời riêng.”

Tộc trưởng dứt lời, tộc nhân liền hô vang như sấm dậy. Ngay cả binh sĩ người Miêu ngoài Hoàng thành cũng nhất loạt giơ vũ khí lên, miệng hô lớn đầy thống khoái.

Lúc này từ trong bóng đêm, loé lên một luồng ánh sáng màu xanh ngọc nhàn nhạt hắt lên nền trời đen thẫm.

“Tảo Tinh Xanh xuất hiện rồi.”

“Tổ tiên Miêu tộc hiển linh rồi.”

Người trong tộc Miêu liền quỳ sụp xuống, miệng ai cũng lầm bầm những từ ngữ không ai hiểu. Đám binh sĩ ngoài thành cũng xuống ngựa, phủ phục trong sự cung kính vô hạn.

Ánh sáng kia dần phình to lên, màu xanh ngọc càng lúc càng hiện rõ, thoáng chốc đã biến thành một vệt sáng to lớn, đem theo một khối cầu bay ngang qua bầu trời, phía sau kéo theo chiếc đuôi kéo dài như đuôi của loài hồ ly.

Khi sao chổi bay ngang qua đàn tế, những vệt sáng ở chiếc đuôi bỗng nhiên như đang rơi xuống, bị hút về đầu mười hai quyền trượng cắm trên đất.

Quyền trượng rung lên bần bật, phát ra những âm thanh leng keng, cả thân trượng đều sáng lên một màu ngọc bích.

Trưởng lão Miêu tộc bấy giờ mới đứng lên, giơ quyền của trượng trong tay mình để nhận linh khí từ mười hai chiếc quyền trượng kia truyền tới.

Nhưng đột nhiên đâu đó vang lên tiếng lách tách, các bô lão đều chấn kinh ngước nhìn lên.

Mười hai quyền trượng bắt đầu nứt ra, luồng linh khí màu xanh vẫn truyền xuống, xong tất cả đều từ quyền trượng truyền thẳng xuống mặt đất.

Trưởng lão lúc này cũng hoảng loạn không kém, hạ quyền trượng trong tay xuống, cúi đầu nhìn dưới chân mình thì thấy, luồng linh khí kia đang dần dần bị mặt đất hấp thụ, hoàn toàn không nằm trong quyền trượng như dự tính.

Vu Na cũng đã phát giác ra chuyện bất thường, nhưng nàng cũng chưa hiểu vì sao lại thế, vội vàng xách váy chạy lên đài tế. Vừa thấy nàng, trưởng bô lão đã tức giận chất vấn.

“Vu Na, chuyện này là thế nào?”

Vu Na hoang mang lắc đầu, lại chỉ nhận thêm về cái nhìn trách móc và nghi hoặc của trưởng lão.

“Trưởng lão, cháu không biết tại sao lại…”

“Không biết sao? Cháu ở trong Hoàng cung cả mười năm trời, chuyện gì cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, tại sao lại nói là không biết? Vu Na, có phải cháu âm mưu gì sau lưng ta không?”

“Trưởng lão, Tảo Tinh Xanh sắp biến mất rồi, nếu còn không làm gì thì Miêu tộc chúng ta lại phải đợi mấy nghìn năm nữa mất.”

Một bô lão đã đứng dậy nói to, nhìn lên thấy đuôi sao chổi đang đứt đoạn, vệt linh khí cũng theo đó mà rời rạc.

Trưởng lão dù tức giận, nhưng trước mắt phải níu giữ lại luồng linh khí của Tảo Tinh Xanh, ông kìm lại cục tức, giơ quyền trượng lên, một tay lắc chuông, miệng lầm rầm đọc thần chú của người Miêu.

Nhưng sự việc càng lúc càng vượt quá tầm kiểm soát, trưởng lão liền hét lớn.

“Mở trận Vu Na thiền.”

Mười hai bô lão liền lập tức bắt chân, xoay một vòng, ngồi xuống bắt ấn, ấn đường sáng lên nhàn nhạt. Vu Na thiền được khai mở, dốc hết toàn bộ sức lực nội tại của các phù thuỷ mạnh nhất để cưỡng chế thu linh khí của sao chổi xanh.

Nhưng trái ngược với kỳ vọng, càng cưỡng chế, linh khí của sao chổi càng ra sức chống lại, sau đó dội một tia cực quang xuống giữa đàn tế.

Một cột ánh sáng cắm thẳng xuống lư đồng, âm thanh vỡ vụn chấn động khắp Hoàng thành, trưởng lão và mười hai vị còn lại đều bị dội ngược về sau.

Người nào người nấy đều lăn lộn hoặc co quắp, tay ôm lấy ngực mà nôn ra máu.

Các bô lão vừa rồi đều bị phản phệ, do dùng cạn linh lực để cưỡng chế sao chổi xanh.

Vu Na đã nhanh chân nhào khỏi đàn tế, nhưng vẫn không tránh được hết, nàng bị hất văng vào ngay dưới chân Hoàng đế và Triệu Ý.

Hoàng đế không có phản ứng gì, chỉ chằm chằm nhìn xuống gương mặt thảng thốt của Hoàng phi.

“Triệu Ý.”

Vu Na lẩm bẩm hai từ, vươn tay về phía Triệu Ý, nhưng y cũng không đỡ nàng dậy, âm trầm nói.

“Đứng lên đi.”

Nhìn vẻ mặt này của Triệu Ý, Vu Na thoáng sững người lại. Nghĩ ra điều gì đó, nàng hỏi.

“Triệu Ý, có phải là chàng đã làm gì đàn tế không?”

Đáp lại Vu Na, chỉ là một ánh mắt sâu thăm thẳm, lại lạnh lẽo như vực sâu muôn trượng, cố gắng thế nào nàng cũng không thể chạm tới đáy.

- -------------------

Thì ra là như thế... ai cũng có vai trò và trách nhiệm của mình, làm tốt bổn phận thì sẽ ko sợ cha con thằng nào.