Âm Thanh Lọt Vào Tai

Chương 20: Về nhà



ÂM THANH LỌT VÀO TAI

Tác giả: LeU

Editor: Cherry109577599

CHƯƠNG 20: VỀ NHÀ

Bạch Chi Yến đỏ mặt ra khỏi phòng tắm, đến khi Tạ Dung rửa mặt xong bước ra từ phòng tắm anh vẫn còn đỏ.

Tạ Dung cảm thấy hơi buồn cười, đi tới xoa tóc anh, bị anh tát một cái đẩy ra, dùng đôi mắt tròn trừng cậu.

Tạ Dung ngồi bên cạnh nhanh chóng tiến đến hôn một chút lên khóe miệng của anh: “Hôn đều đã hôn rồi, xấu hổ gì cơ?”

“Không có!” Bạch Chi Yến đẩy tay Tạ Dung đang xoa tóc anh ra lần thứ hai, dùng ánh mắt đe dọa cậu, “Hôm qua anh uống say, chuyện không nên nhớ đều đã quên.”

“Không nên nhớ, chỉ cái gì?”

“Tự nghĩ đi.”

“Hiện tại cái gì em cũng không nhớ rõ, có thể hôn không?”

Bạch Chi Yến lẩm bẩm: “Sáng sớm còn hôn hôn.” Lẩm bẩm xong có lệ mà đến hôn trên cằm Tạ Dung một cái, bị Tạ Dung bắt lại hôn môi.

“Em hôn không thấy kỳ lạ sao?” Bạch Chi Yến đẩy Tạ Dung ra, Tạ Dung thừa dịp ôm cổ anh, đầu dựa vào bả vai anh: “Không phải, đã muốn hôn từ lâu rồi, thật vất vả mới có thể hôn liền không nhịn được.”

Trong lòng Bạch Chi Yến tràn ngập đầy dấu chấm than, Tạ Dung em OOC rồi đấy!!! Tân phát thanh viên nhìn nam thần của các người làm nũng này!!!

Bạch Chi Yến trong lòng tràn đầy trào phúng, sắc mặt lại dào dạt tươi cười, khóe miệng không thể hạ xuống: “Từ lâu là lúc nào?”

“Tiệc chào mừng người mới.”

Lúc đó Bạch Chi Yến đã hát một bài, người mặc quần áo chỉnh tề, với hàng tá ánh đèn sáng, trở thành chàng trai đẹp nhất cả trường.

Khi hát ánh mắt như tỏa sáng, dường như có hơi ươn ướt, môi theo lời bài hát cứ thay đổi khẩu hình. Vào những ngày đó, tất cả các bài đăng trợ giúp trong khuôn viên trường đều hỏi phương thức liên lạc của anh, và một số bài đăng đã được mở trên diễn đàn của khuôn viên trường. Nhiều người nói rằng miệng anh ấy trông rất đáng yêu.

Tạ Dung cũng nghĩ như vậy.

Hai người không đứng đắn một lúc lâu, Bạch Chi Yến bỗng nhớ tới bây giờ đã là nghỉ hè, công việc thu âm cũng kết thúc, hai người nên trở về nhà nhưng lại không muốn.

Vậy nên anh vờ hỏi Tạ Dung: “Em vừa tới Nam Thành không bao lâu, còn chưa đến nhiều nơi đi, có muốn đến nhà chơi anh vài ngày không?”

Sau khi hỏi lại thấy mình viện cớ quá ngốc nghếch, mùa hè ở Nam Thành như một cái lò nóng, vừa định nói thêm gì đó thì Tạ Dung dán vào tai anh nói chuyện: “Nam Thành quá nóng, đến nhà em thì sao?”

Cuối cùng hai người nhất trí, về nhà Bạch Chi Yến trước một chuyến, để vài thứ, sau đó đến nhà Tạ Dung.

Quyết định xong, cả hai mua vé tàu cao tốc rồi bắt đầu dọn đồ, Bạch Chi Yến rốt cuộc phát hiện Tạ Dung lạnh lùng rất dính người - luôn nhìn anh chằm chằm khi cậu lấy một thứ gì đó. Thấy toàn thân Bạch Chi Yến di chuyển hình như khó chịu.

Buổi trưa hai người tìm một nhà hàng, ăn xong liền khởi hành đến nhà Bạch Chi Yến.

Nhà Bạch Chi Yến gần Nam Thành, trước khi lên xe Bát Trảo Ngư gửi Wechat cho bố mình đến đón lúc hai giờ rưỡi chiều.

Bạch Chi Yến ngủ trên tàu cao tốc một giấc, lúc bị Tạ Dung hôn tỉnh thì đã đến nơi rồi.

Lau nơi gò má bị Tạ Dung hôn qua, thừa dịp Tạ Dung ngẩng đầu không chú ý chuẩn bị xoay người thì cắn một cái trên cằm cậu.

Khi Bạch Chi Yến nhìn thấy bố anh, Bạch Chi Yến vẫy tay với ông trong ít nhất một phút, đối phương cứ thế không nhận ra được. Bạch Chi Yến không thể làm gì hơn ngoài việc một tay cầm vali, một tay kéo tay Tạ Dung chạy đến hô: “Bố.”

Bạch Lương Bình dụi dụi mắt: “Chao ôi con trai, cắt tóc khi nào thế? Bố không nhận ra.”

Thấy Bạch Lương Bình đang nhìn mình, Tạ Dung mở miệng nói: “Chào bác, cháu là…”

Còn chưa nói hết đã bị Bạch Chi Yến nắm tay kéo về sau, Bạch Chi Yến ngắt lời cậu: “Bố, đây là bạn trai con.”

Bạch Lương Bình ngẩn người, cười với Tạ Dung một cái, liếc nhìn Bạch Chi Yến không quá hung ác: “Đứa nhỏ này, đưa đối tượng về nhà mà không nói sớm, bố và mẹ con chưa chuẩn bị gì cả.”

Nói xong lại nhìn về phía Tạ Dung: “TIểu Bạch nhà bác bình thường không khiến người khác đỡ lo, nhất định làm phiền cháu không ít.”

Tạ Dung cười cười: “Không ạ, học trưởng chăm sóc cháu khá nhiều.”

Bạch Lương Bình còn muốn nói nữa lại bị Bạch Chi Yến hối thúc, “Bố! Đi thôi, không thấy những người khác đều đang nhìn chúng ta sao? Về nhà nói tiếp.”