Ám Tình

Chương 53: Đêm triền miên



"Tôi không có dao, cô muốn làm gì?" Lục Dĩ Thiên ngờ vực, anh thật sự không hiểu ý của cô, giờ này cô cần dao để làm gì chứ?

"Vậy thì hãy đánh tôi đi, để tôi có thể thấy đau mà khống chế được mình... Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi!"

Lục Dĩ Thiên hiểu ra ý đồ của cô nhưng cũng không làm theo được, anh nhíu chặt mi tâm, lần nữa dặn dò Kim Nhất:

"Tăng tốc hết cỡ chạy về Hắc Uyển."

"Vâng!" Kim Nhất nghe lời Lục Dĩ Thiên và lái xe với tốc độ kinh hồn.

Lục Dĩ Thiên nhìn Nam Tịch Viên chật vật không thoải mái như thế thì anh vô cùng đau lòng, lúc nãy anh cũng vừa từ Miến Điện bay về nên đã cùng Kim Nhất và Mộc Nhất về lại Hắc Uyển.

Nhưng trên đường đi bỗng dưng anh chứng kiến được cảnh Nam Tịch Viên bị ba người đàn ông bao vây, đã thế cô còn không thể sử dụng được súng của chính mình.

Ba gã đàn ông kia còn động tay động chân với Nam Tịch Viên, vừa thấy cảnh này thì Lục Dĩ Thiên đã không chịu nổi, cơn giận dữ trong người bộc phát như lửa cháy, cứ thế thẳng tay giết chết bọn khốn kia.

Lục Dĩ Thiên tự nghĩ, nếu như anh không đến kịp thì cô sẽ thế nào? Bất giác lòng anh cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến kết quả đau lòng kia.

Anh thật sự may mắn khi đã xuất hiện đúng lúc để cứu cô khỏi hiểm nguy, hiện tại cô đã không còn bị đe dọa đến tính mạng nên anh mới yên tâm vài phần.

Chẳng mấy chốc Kim Nhất đã lái xe về đến Hắc Uyển, cửa xe vừa mở ra thì Lục Dĩ Thiên đã bế xốc Nam Tịch Viên lên và đi một mạch vào phòng khách sau đó lao thẳng lên lầu.

Do quá tò mò nên Kim Nhất đã cất tiếng hỏi:

"Anh nghĩ lão đại sẽ làm gì với Nam Tịch Viên?"

Mộc Nhất suy tư đáp:

"Thì giải thuốc cho cô ấy chứ gì!"

Kim Nhất lắc đầu:

"Lão đại chưa từng đụng đến phụ nữ."

Mộc Nhất cười cười:

"Có lẽ Nam Tịch Viên là ngoại lệ."

"Không ngờ một người có thân thủ giỏi như cô ấy cũng bị hại, nếu lão đại không xuất hiện kịp thời thì chẳng phải mọi chuyện sẽ cực kì tồi tệ sao?" Kim Nhất không nghĩ ra vì sao cô lại bị trúng thuốc, bình thường cô vốn rất cẩn thận cơ mà.

"Chẳng biết kế hoạch này là do ai bày ra, thật tâm cơ!" Mộc Nhất gật gù, ánh mắt trở nên suy tư hơn.

Lục Dĩ Thiên đưa Nam Tịch Viên lên phòng mình rồi lại bế cô phòng tắm và xả nước lạnh hết cỡ vào người cô. Sự lạnh giá của dòng nước lan truyền khắp thân thể Nam Tịch Viên nhưng cũng không thể khiến cô vơi bớt cảm giác khao khát khó chịu trong người.

Không được, cách này không khả thi!

"Lục Dĩ Thiên, anh rời đi đi... mau đi đi!"

"Cô có biết nếu tôi không giúp cô thì cô sẽ chết không?"

"Không cần anh..."

"Cô vẫn ngoan cố như vậy ư?"

"Làm ơn... đừng đụng vào tôi..."

Đôi mắt đê mê và khuôn mặt ửng đỏ của Nam Tịch Viên thật khiến Lục Dĩ Thiên khó kìm lòng được, anh đưa tay ra và dịu dàng sờ vào má cô.

Nam Tịch Viên thật sự rất đẹp, khuôn ngực cứ phập phồng lên xuống mãi không thôi, có lẽ là do tác dụng của thuốc quá lớn nên cô mới khó khống chế được bản thân.

Tuy là vậy nhưng cô cứ mãi cứng miệng không chịu sự giúp đỡ từ anh, còn đuổi anh đi nữa chứ?

Lục Dĩ Thiên không muốn cô chết, vậy nên bằng mọi giá anh cũng sẽ giúp cô giải thuốc!

Bàn tay Lục Dĩ Thiên như chất xúc tác cực lớn khiến Nam Tịch Viên điên dại hơn, giờ đây cô đã chẳng thể khống chế được bản thân nên cứ nhìn chăm chú vào khuôn mặt điển trai anh.

Ánh mắt của cô vào thời điểm hiện tại thật sự rất mị hoặc, Lục Dĩ Thiên không thể nào cưỡng lại sự quyến rũ ấy. Thế là anh liền kéo cô về phía mình và phủ môi mình lên môi cô, dành tặng cho cô nụ hôn ngọt ngào nhất.

Chính nụ hôn ấy đã cướp đi tí lí trí còn sót lại của Nam Tịch Viên, thế là cô cũng đưa tay ra ôm lấy cổ Lục Dĩ Thiên, hành động này như đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào của anh.

Lục Dĩ Thiên dùng chiếc lưỡi bá đạo của mình càng quét một vòng hết khoang miệng của người con gái trước mặt và cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô day dưa không dứt.

Bàn tay anh không yên phận mà bắt đầu lần mò vào trong áo Nam Tịch Viên rồi dừng lại ở ngực mà nhẹ nhàng xoa nắn. Cảm giác do anh mang lại khiến Nam Tịch Viên vô cùng kích thích, lúc anh di chuyển nụ hôn của mình xuống cổ cô thì cô đã nói yếu ớt:

"Tôi muốn..."

Nghe được câu này của cô người đàn ông chẳng thể chờ đợi thêm, Lục Dĩ Thiên đứng dậy rời khỏi người cô, anh thẳng thừng xé bỏ quần áo của cô và cởi sạch áo quần của bản thân sau đó ôm lấy cô và hôn cô ngấu nghiến.

Anh hôn Nam Tịch Viên từ phòng tắm sang phòng ngủ, đến chiếc giường rộng lớn thì mới đẩy cô ngã xuống giường.

Lục Dĩ Thiên cắn vào cổ Nam Tịch Viên một cái nhẹ rồi lại hôn lên bờ ngực trắng muốt của cô, anh há miệng mình ra và ngậm lấy nụ hoa mềm mại kia. Tay còn lại cũng không yên phận mà nhào nắn ngực cô thành đủ thứ hình dạng trong tay mình.

"Ưm..."

Nam Tịch Viên đã không thể chịu nổi nữa, cô bất giác rướn người lên một chút, Lục Dĩ Thiên thấy hành động này của cô thì cười khẽ thành tiếng.

"Em muốn tôi sao?"

"Ưm..."

Lục Dĩ Thiên vuốt ve cái mông tròn trịa của cô, giọng nói đã trầm đục hơn nhiều:

"Đây là lần đầu tiên của em nên tôi không thể lỗ mãng."

Lục Dĩ Thiên nói xong liền tách chân cô ra, anh dần đưa ngón tay mình đi vào khuôn viên bí mật kia và bắt đầu khám phá, tìm tòi. Còn miệng vẫn không ngừng mút lấy ngực Nam Tịch Viên, âm thanh "chụt chụt" cứ vì thế mà vang lên mãi.

Cả căn phòng ngủ giờ đây đã mang đầy sự ám muội.

"Đừng, ưm..."

Nam Tịch Viên không ngừng nỉ non, nghe được giọng nói kiều diễm của cô Lục Dĩ Thiên càng thêm hưng phấn, nụ hôn của anh vội di chuyển từ ngực đi thẳng xuống dưới.

"Ưm... khó chịu..."

Nam Tịch Viên bị dày vò không ít bởi người đàn ông bá đạo này, cô uốn éo cơ thể mãi không thôi, bấy giờ Lục Dĩ Thiên mới hài lòng nở một nụ cười thỏa mãn.

Cuối cùng anh cũng không thể nhịn được nữa mà nhấc chân cô lên, vật nam tính thẳng đứng áp sát *** ***** của cô, anh gầm lên một tiếng rồi liền thúc mạnh người. Ngay tức khắc đã hòa hợp cùng cô, lúc này giọt máu của sự thuần khiết cũng chảy ra và thấm vào chiếc ga giường màu trắng.

"Aaa... Đau..."

Nam Tịch Viên không chịu nổi mà hét lớn, một cảm giác đau đớn nhanh chóng bủa vây lấy cơ thể cô, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhăn khó coi. Hạ thân như bị xé rách ra, đau quá, thật sự rất đau!

Giọng Lục Dĩ Thiên vang thoang thoảng bên tai cô:

"Ráng chịu đựng một chút sẽ hết ngay thôi!"

Anh nói xong thì liền cúi xuống hôn lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, bàn tay vẫn không ngừng mò mẫm thân thể ngọc ngà dưới thân.

Lời nói anh trở nên mị hoặc hơn bao giờ hết:

"Nam Tịch Viên, em chặt lắm đấy, thật sự khiến tôi phải phát điên lên vì em."

Lục Dĩ Thiên nói xong liền tấn công bất ngờ, anh càng tiến sâu vào bên trong nơi tư mật của Nam Tịch Viên, cô không chịu nổi mà cứ la lớn:

"Đau... ưm..."

"Nam Tịch Viên, ôm lấy tôi đi."

Lục Dĩ Thiên nhẹ nhàng ra lệnh, Nam Tịch Viên nghe lời đưa đôi bàn tay trắng nõn nà ôm lấy cổ anh, móng tay vẫn không ngừng bấu vào lưng anh.

"Thích không?"

Lục Dĩ Thiên vừa nói vừa đẩy hạ thân vào bên trong cơ thể cô, hành động cứ luân phiên nhịp nhàng đều đặn.

Nam Tịch Viên co chân lên và quấn vào hông anh, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mất và thay vào đó là sự kích thích khó tả. Nhờ có anh mà sự khó chịu trong người cô cũng tan biến không ít.

Nam Tịch Viên mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh, đôi môi anh đào không ngừng rên rỉ:

"Ưm... ưm..."

"Em thích không hả?"

"Ưm... a..."

Lục Dĩ Thiên hỏi nhưng lại không nhận được câu trả lời từ cô, bỗng dưng anh liền tách người mình ra khỏi người cô và lăn sang nằm bên cạnh cô. Tuy anh không hề muốn dừng lại nhưng anh lại phải làm như vậy, bởi anh muốn thấy bộ dáng cầu xin đáng yêu của cô.

Nam Tịch Viên vẫn đang chìm trong khoái cảm ngọt ngào thì Lục Dĩ Thiên lại dứt ra khiến cô khó chịu muôn phần. Cả người cô giống như bị ngàn con kiến bao vây vậy, cô khao khát có anh, cô thật sự muốn lấp đầy sự trống rỗng trong lòng mình.

"Lục Dĩ Thiên, tôi muốn... Dĩ Thiên..."

Nam Tịch Viên nói xong liền xoay người chồm lên cơ thể của Lục Dĩ Thiên, đôi môi anh đào liền hôn vào môi anh, bàn tay cô cũng sờ lấy ngực của anh rồi lại tìm tòi thứ gì đó mà chuyển dần xuống dưới.

Thân thể cô dính chặt lấy anh, cô cũng chủ động hôn anh khiến anh vô cùng hưng phấn. Bàn tay nhỏ bé kia dường như đã đi đến cơ bụng anh rồi, thoáng cái đã chạm vào thứ nóng như lửa kia.

"A..." Lục Dĩ Thiên khó chịu thốt lên một tiếng, bàn tay Nam Tịch Viên không ngừng chạm vào khiến anh muốn phát điên.

Giờ đây Nam Tịch Viên hoàn toàn mất hết lý trí nhưng tiềm thức trong đầu cô vẫn còn sót lại không ít, cô là người có thù ắt báo, Lục Dĩ Thiên muốn hành hạ cô thì cô cũng sẽ đáp trả ngược lại anh.

Đôi môi của cô cũng không yên phận mà hôn lên ngực Lục Dĩ Thiên rồi lại má miệng ra cắn lấy.

Lục Dĩ Thiên thật sự đã không thể nào chịu nổi được nữa, anh thở dốc vài tiếng sau đó nhất bổng Nam Tịch Viên lên và để cô ngồi xuống bụng dưới của mình. Cả hai nhanh chóng hòa hợp làm một.

Cú va chạm bất ngờ này khiến Nam Tịch Viên khó có thể thích ứng, cô hét lên thành tiếng, mày cũng nhíu lại. Nhưng nhanh sau đó sự khoái cảm truyền đến khiến cô cực kì thích thú.

Lục Dĩ Thiên bất ngờ lật sang để cho Nam Tịch Viên nằm dưới thân mình, anh đã không ngừng nghỉ mà liên tiếp tiến sâu vào người cô. Đôi môi cũng để lại vô số nụ hôn trên người cô, nhiều nhất là ở ngực. Bầu ngực căng tròn đã bị anh mút đến cứng lên, nụ hồng nhìn vô cùng quyến rũ.

Lục Dĩ Thiên hết lần này đến lần khác luân động, cũng phóng thích một chất lỏng trắng đục trong cơ thể của cô.

Một đêm dài đằng đẵng, Lục Dĩ Thiên hành hạ Nam Tịch Viên không ít lần. Đến khi cô ngất rồi mà anh vẫn không ngừng đòi hỏi, lại còn để lại trong người cô biết bao nhiêu là dấu ấn.