An Bài

Chương 101: Ghen Tị Làm Mờ Mắt



06/12/2023

Sự tức giận khiến cơ thể của Dạ Xoa Vương bùng cháy như ngọn lửa. Hắn ta không còn có vẻ hòa nhã đứng ngoài cuộc chiến nữa mà trở nên hung hăng và tàn ác giống như những kẻ tay sai của mình. Nhưng có một điều hắn không biết rằng, trong thâm tâm hắn hận vị đó bởi vì hắn ghen tị bản thân mình không thể đi theo và trở thành đồ đệ của người nhưng kẻ trước mặt giờ đang là một người trần tầm thường lại là đồ đệ yêu quý của ông ấy.

Hắn ta lần nữa lao tới như một con thiêu thân vừa bước ra từ trong ngọn lửa và luôn sẵn sàng thiêu rụi bất cứ thứ gì mà mình đi qua, kể cả hai người trước mặt. Và tất nhiên, hắn ta xông nhanh tới lần nữa là ra đòn liên tục vào họ.

Một vài kẻ trung thành thấy quyết tâm muốn tiêu diệt Gia Hân và Quốc Thiện trong mắt hắn nên cũng mạnh dạn lao đến muốn giúp, nhưng như thế chẳng khác nào đánh vào sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của hắn. Cho nên, hắn dùng một tay bóp nát thân xác của chúng như những hạt bụi mà không quan tâm đến chúng là kẻ bề tôi trung thành của hắn ta.

Dạ Xoa Vương muốn tự tay mình giết chết đồ đệ đáng tự hào của ông ta, để ông ta phải hối hận về quyết định của mình.

Sự ăn ý đã ăn sâu vào tận trong xương tủy khiến hai người bọn họ dù không nói gì nhưng chỉ cần một ánh mắt, họ đã biết nên làm như thế nào. Khi hắn ta ra đòn, hai người vừa thay phiên nhau ngăn cản vừa thay phiên nhau đánh vào thể xác kim cang bất hoại của hắn ta.

Nhưng may mắn là, dù cho những đòn tấn công của Gia Hân dường như vô hiệu, nhưng đòn cước của Quốc Thiện tác động lên hắn lại có tác dụng. Những chỗ anh tiếp xúc với cơ thể hắn ta đều bốc ra một làn khói trắng và nơi đó, ngọn lửa địa ngục không còn cháy bừng được nữa.

Nhìn có vẻ hai bên đang cần tài cân sức, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết là thời gian kéo càng dài, Quốc Thiện và Gia Hân sẽ càn thua thiệt. Bởi vì họ là con người và sức lực không thể đọ lại được với kẻ được xưng làm Vương dưới địa ngục. Họ phải tìm cách kết thúc hắn ta càng nhanh càng tốt, không thì người bị kết thúc sẽ là bọn họ.

Thấy bản thân mình bị thua thiệt, hắn ta dương cánh bay lên không trung, sau đó từ miệng hắn ta phun ra một luồng nhiệt năng nóng như mắc ma sẵn sàng thiêu trụi bất cứ thứ gì mà nó đi qua.

Đây là ngọn lửa được lấy ra từ lòng đất nóng rực mà đám Quỷ Dạ Xoa bọn chúng thường dùng để trừng phạt đám người thường phạm tội trạng không thể dung thứ. Nó cũng là thứ bao bọc xung quanh nhà tù của Thiên Giới để ngăn chặn những thứ mà đám tiên nhân coi là xấu xa và ác độc nhưng không thể nào bị tiêu diệt.

Nhưng đám người kia không biết rằng, có rất nhiều kẻ đã thoát được ra ngoài, bao gồm cả người đó. Hắn ta không thể chờ được ngày đám Thần Tiên luôn chìm trong xa hoa và hưởng lạc sẽ bàng hoàng như thế nào khi biết được người đó cũng thoát ra ngoài cùng với đống đá Địa Linh đó.

Đứng trước ngọn lửa nóng rực như phả ra từ miệng núi lửa, Gia Hân nhanh chóng nhìn thấy được lượng nước mà Ngư Tinh liên tục triệu hồi từ phía biển vào và nhanh chóng dùng la bàn điều hướng lóc xoáy nước mà hắn ta vừa tạo ra về phía mình. Ngư Tinh đang đắc ý sử dụng sở trường của mình để đánh với nhóm đạo sĩ ở phía dưới cũng trở nên ngỡ ngàng bởi vì không ngờ xoáy nước mạnh mẽ của hắn ta lại bị hút đi mất.

Bên cạnh đó, Gia Hân đã lôi ra một vài tấm Thủy Phù đã được cô chuẩn bị từ trước đó, để phóng ra một lượng lớn nước chứa linh khí, tạo thành một vòng kết giới hoàn hảo để bao bọc tất cả người của nhóm họ vào bên trong. Lửa của hắn tuy mạnh mẽ nhưng đứng trước kết giới làm bằng nước thì cũng vô dụng. Tuy nhiên, Thủy Phù là dạng tích trữ trước linh khí nhưng ở dạng Nước, nên chỉ cần kéo dài thời gian thì kết giới được tạo ra từ nó cũng sẽ trở nên vô dụng.

Chỉ xui cho đám Dạ Xoa Yêu hung hãn bị lửa nuốt chửng không kịp ú ở gì.

Thấy nước biển mặn chát đi kèm cùng một vài loài hải sản không biết tên đang tiến lại gần chỗ của mình, Gia Hân nhanh chóng điều kiển la bàn hướng lên không trung và phóng xoáy nước cuộn trào về phía sinh vật không xác định có nhiệt lượng tuôn trào không ngừng ở phía trước.

Khi hai nguyên tổ lửa và nước chạm vào nhau, chúng đấu đá lẫn nhau và triệt tiêu nhau cho đến khi mất dạng. Từ nơi mà hai sự đối lập chạm trán nhau, hơi nước bốc lên làm cho cảnh vật xung quanh trở nên mờ ào như đang đứng ở trong sương mù. Nhưng dù là như vậy, thì trước con mắt của một người tu đạo mà nói thì việc này không là trở ngại đối với Gia Hân.

Sau khi cô liên tục sử dụng linh lực để đối chọi với tên Dạ Xoa Vương, Quốc Thiện không biết từ lúc nào đã cầm lấy sợi dây đồng xu mà cô luôn đeo trên tay và chạy ra ngoài tầng kết giới làm bằng nước. Anh nhanh nhẹn tránh đi những đòn tấn công bất ngờ của đám Quỷ Dạ Xoa rồi chạy tới chỗ "sếp" lớn của chúng.

Không biết bằng cách nào, sợi dây ngắn ngủn trong tay anh trở nên dài ra trong tích tắc. Sau đó, anh vung sợi dây về phía chân của hắn ta nhân lúc hắn ta không để ý. Sợi dây đỏ nổi bật như có linh tính nhanh chóng nắm được cổ chân của hắn.

Thấy có vật thể lạ nắm lấy bàn chân của mình, Dạ Xoa Vương nhìn xuống dưới đất và thấy Quốc Thiện đang tràn đầy nghiêm túc nhìn lên hướng của anh ta. Nhưng chưa để hắn kịp phản ứng, Quốc Thiện giật dây kéo mạnh xuống khiến hắn ta bị bất ngờ mà mất cân bằng bị lôi thẳng xuống dưới đất.

Lúc bị lôi xộc xuống, hắn ta đã cố gắng thi triển pháp lực để đáp trả. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là ở chỗ, ma lực của hắn ta bị kìm hãm từ khi sợi dây đó quấn chặt vào chân, dù cho có giãy dụa như thế nào thì cũng vô ích.

Hắn ta cảm nhận được rằng, sợi dây đó chứa đựng năng lượng công đức to lớn có thể áp chế được nội năng trong người hắn ta.

Cho nên vào lúc này, hắn ta chỉ có thể chấp nhận bản thân tiếp xúc thân mật với mặt đất đầy sỏi và cát.

Khi hắn ta tiếp xúc vớt mặt đất, một xung chấn mạnh khiến cho lớp đất đá và bụi bị thổi bay lên không trung khiến những người có mặt ở đó bị áo bên ngoài một lớp bụi mịn. Nhưng đòn này cũng chẳng hề hấn gì so với kẻ da dày thịt béo như hắn ta. Ở dưới đống cát bụt, một ngọn lửa giận dữ vẫn đứng dậy hiện ngang, sau đó cầm lấy sợi dây của Gia Hân lên rồi ném đi chỗ khác.

Hắn ta thực sự tức giận rồi.

Vừa tính ta tay lần thì bất chợt, lần lượt có những ánh sáng trắng lóe lên như sao sao bay vọt lên trên đỉnh đầu mọi người. Chúng vừa như vô tình lại vừa như cố ý mà sắp xếp thành một cấu trúc như chòm sao Bắc Đẩu đầy quyền năng ở trên cao. Xung quanh chúng được lấp đầy một giải năng lực thần thánh khiến yêu ma quỷ quái không thể coi thường.

Dạ Xoa Vương sững lại một hồi và nhìn lên trên trời. Ở phía sau bức mang mây to lớn bao quanh vòng tròn đang liên tục giáng xuống những tia sét làm cả bầu trời sáng rực, hắn ta thấy hai thân ảnh to lớn đầy ánh sáng thần thánh đang nghị trị tại đó. Ánh sáng chứa sức mạnh khiến yêu ma quỷ quái đều phải e sợ xung quanh họ được truân chuyển xuống dưới mặt đất và gom vào trận pháp đang thành hình ở trên không trung.

Không ngờ, đám người phàm này lại có thể biết được trận pháp mạnh mẽ như thế này.

Đám bụi mịn bám xung quanh tạo thành một lớp màng mỏng cũng không còn là nỗi bận tâm của hắn ta ngay bây giờ nữa.

Tuy hắn ta rất muốn đám người trên Thiên Giới choáng váng, nhưng không phải là bây giờ. Đây không phải là thời gian chính muồi để người đó bị lộ hành tung.

Thế là hắn ta nhặt lên thanh kiếm đang bị rơi do va chạm lúc nãy rồi quay lại ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình rút lui, rồi sau đó biến mất trong không khí một cách đột ngột mà không hề báo trước.

Gia Hân cùng mọi người cũng đang ngơ ngác lý do vì sao hắn ta lại rút lui nhanh chóng như vậy. Nhưng khi đám Quỷ Dạ Xoa vừa rút, một toán yêu khác lại xông lên về phía họ không một chút chần chừ khiến cả đám cũng không còn hơi sức để quan tâm đến lý do rút lui của hắn ta, cũng không có thời gian để xem xét thứ đang hiện diện ở trên đầu của mình.

...

Với cơ thể đang dần dần hạ xuống với những vết thương đang rỉ máu đỏ rực, Giao Long không còn phân biệt được đâu là Đông Tây Nam bắt. Từng tia sáng lóe lên đánh vào hắn không còn khiến hắn đau đớn mà rên rỉ nữa mà hắn đã nhớ về thời gian mình từng là mộ con rắn nhỏ cho đến khi hắn như hiện tại.

Lúc vừa chui ra khỏi quả trứng, đứng trước mặt hắn không phải là ánh nhìn đầy tình mẫu tử của mẹ mình mà là chiếc mỏ cứng cùng đôi mắt đói khát của một con Diều chim yêu đang chờ đợi trứng nở để ăn thịt. Phải may mắn lắm hắn mới trốn thoát ra khỏi móng vuốt đầy sắc nhọn đó của nó.

Thế giới của các loài yêu trong rừng không có trật tự hoặc nhân nhượng, chỉ có có mạnh thắng kẻ yếu. Hắn ta phải cố gắng rất nhiều đề có thể được tiến hóa thành Giao Long như hiện tại, có cả máu và nước mắt. Đám yêu thân thiết với hắn cũng dần dần rời đi, có kẻ chết, có kẻ đi lẩn trốn nhân loại, nhưng chung quy lại, đều rời bỏ hắn.

Đến cả cái tên, hắn cũng không có riêng cho bản thân của mình, cho đến khi hắn gặp được nàng. Hắn tưởng như mọi xui xẻo của hắn gặp phải đều trải đường cho duyên phận của hai người, nhưng không ngờ, nàng cũng đột ngột đi mất để lại hắn một trái tim hao mòn không có điểm tựa.

Hắn điên cuồng trả thù cùng giết chóc, nhưng nỗi buồn của hắn không thể nào vơi bớt mà cứ cháy âm ỉ liên tục như ăn mòn trái tim của hắn từng ngày.

Có lẽ, không phải hắn xui xẻo mà là gặp được hắn, mọi người xung quanh đều xui xẻo.

Quả đúng như thế nhân nói, ông trời luôn không công bằng, dù là đối với hắn hay là đối với những người xung quanh hắn.

Thiên lôi không chỉ đánh vào thân xác đang đang yếu dần đi của hắn mà đánh vào tâm trí đang lẩn khuất mà hắn đã giấu thật chặt trong yêu đan. Độ kiếp không chỉ thách thức năng lực cùng thể xác, mà còn khảo nghiệm tâm trí cùng những bất lực không thể nói của hắn ta.

Cơ thể mất cảm giác cùng xúc cảm bị xáo trộn khiến Giao Long không chú ý tới trận pháp đang thành hình ở sau lưng đang dần dần chĩa vào hắn.