An Bài

Chương 49



01/05/2023

Đúng giờ hẹn, cô và Quốc Thiện có mặt tại một nhà hàng steak khá nổi tiếng của thành phố. Vì đang là cuối tuần cho nên phải đặt lịch hẹn trước. Nhưng mà không biết não cô có vấn đề không mà đa phần khách hàng của nhà hàng này là các cặp đôi, không khí này khiến cho cô khá là ngại ngùng, bởi vì nhìn giống như cô cùng anh đang đi hẹn hò vậy.

Hôm nay anh đã cởi bỏ đi lớp áo đồng phục màu xanh lá để khoác lên mình một chiếc áo sơ mi cùng quần tây đơn giản. Ánh đèn vàng hơi mờ của nhà hàng hắc lên khuôn mặt góc cạnh ấy càng trở nên sắc nét và quyến rũ hơn, cho nên cô có cảm giác đang quay trở lại thuở thiếu niên ngại ngùng khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.

Chọn cho mình một suất beefsteak dành cho hai người ăn cùng 2 ly rượu vang đỏ, cô và anh vừa thưởng thức đồ ăn vừa nói chuyện với âm lượng chỉ đủ hai người nghe. Những tưởng là 2 người cũng sẽ không nói gì nhiều, nhưng những câu chuyện kể cho nhau cứ liên tục tiếp diễn không ngừng nghỉ, cứ như việc kể lể những gì xảy qua xung quanh nhau là chuyện thường tình. Buổi nói chuyện khá là vui vẻ nhưng đột nhiên, Quốc Thiện hỏi:

- Đợt này em có nói chuyện với Trinh không?

Cô hơi bất ngờ khi anh hỏi vậy nhưng cũng trả lời thật:

- Từ bữa đám cưới thì em không có gặp chị ấy nữa ạ? Sao vậy?

Trong lúc anh hỏi thì món chính đã được đưa lên, dùng dao nĩa một cách thuần thục, anh cắt gọi phần thịt vừa chính tới thành từng miếng vừa ăn rồi đổi với đĩa của Gia Hân phía đối diện một cách tự nhiên. Lặp lại với đĩa thịt vừa đổi, anh cắt vừa nói:

- Mấy hôm trước anh có gặp lại Phòng, thấy cô ấy hơi hốc hác và gầy gò hơn trước. Anh có hỏi sao tới đây thì cô ấy bảo là chồng cô ấy dính vào vụ gì đấy phải tới nộp phạt. Chưa hỏi được mấy câu thì cô ấy về mất. Anh muốn hỏi em xem cô ấy có tâm sự gì không để có gì anh giúp đỡ cho chút ít.

Trong giai đoạn cùng nhau tham gia đội văn nghệ của trường, mọi người đã trở thành những người bạn thân thiết của nhau. Mặc dù thời gian qua đi, ít liên lạc cùng gặp mặt khiến cho quan hệ nhạt nhòa đi chút ít nhưng hiện tại ai cũng sẵn sàng chìa tay ra giúp đỡ cho những người còn lại.

- Để khi nào em nhắn tin chị ấy hỏi thử xem. Sẵn tiện hỏi chị ấy việc làm nhà tài trợ cho công ty của em xem. – An ủi sự ngại ngùng cùng vui mừng khi chứng kiến hành động đó của anh, ngoài mặt Gia Hân vẫn tỏ ra bình tĩnh hỏi – Vụ án chém người bên anh đã điều tra tới đâu rồi?

Nghe cô hỏi, Quốc Thiện cũng trung thực trả lời:

- Những vụ án giống nhau liên tục xảy ra với những địa điểm cùng khung giờ khác nhau cho nên không thể kiểm soát cùng phòng ngừa được. Nhưng mà bọn anh đã tìm được điểm chung của tất cả các vụ án là những cặp đôi đó trước khi xảy ra chuyện đều đã từng tới Hội An và cùng mua một cặp dây tơ hồng đỏ. Mặc dù đã hỏi rất nhiều người, kể cả người trong cuộc nhưng mà họ thực sự không nhớ được là đã mua nó ở đâu. Nghe bảo có một cậu bé hay mời mua ở dưới chân Chùa Cầu nhưng gần đây bọn anh ngồi canh nhưng không thấy xuất hiện. Dù hơi hản lòng nhưng biết được manh mối này cũng là một bước tiến lớn rồi.

- Vậy trong những vụ án này, có ai còn sống sót không?

Nghe cô hỏi vậy, anh hơi buồn lòng thở dài nói:

- May mắn có một người vẫn còn sống nhưng hai tay bị chặt đứt lìa cũng không thể nào lành lặn được như trước nữa.

Nghe anh trả lời, cô chỉ biết gật đầu cảm thông. Trong sự việc này, chỉ có người thân của người trong cuộc mới hiểu được. Những người ngoài cuộc như cô ngoài việc tặc lưỡi cảm thông thì cũng không thể làm gì khác được.

- Nếu anh cần giúp đỡ thì cứ tìm em. Em và thầy của em sẽ cố gắng hết sức. Hay là anh thử đưa sợi dây đấy tới gặp thầy của em thử xem. Có khi thầy ấy biết đó là thứ gì đấy.

- Vậy thì cảm ơn em nhiều lắm. Bên anh cũng đã thương lượng với bên Hiệp hội để cử người qua giúp đỡ nhưng mà bên đó không biết xảy ra chuyện gì mà thiếu nhân lực. Phải một thời gian nữa họ mới cử người qua được. Anh thay mặt người trong tổ cùng nạn nhân và người nhà nạn nhân cảm ơn hai người trước. – Nói rồi anh đặt dao nĩa xuống, nâng cốc rượu trên bàn kính cô tỏ vẻ cảm ơn.

- Em cũng chưa chắc là đã giúp được mà. – Dù nói vậy nhưng cô cũng cụng ly rượu với anh cười rồi nói.

Mặc dù không gian của nhà hàng không có sáng sủa cho lắm, nhưng trong mắt cô, vầng sáng trắng phát ra từ phía đối diện còn sáng hơn cả đèn pha ô tô. Cho hiểu được lý do vì sao mà anh có thể mở được cửa phòng bị Diễm Phương khóa chặt và đá bay được cô bé ấy rồi. Năng lượng dương khí mạnh mẽ cùng với chính khí chính trực của người làm việc nghĩa toát ra nếu mà được sử dụng đúng cách, có thể đánh bay được yêu ma mạnh mẽ chứ chả phải nói chơi.

Vừa cụng ly xong thì điện thoại của Quốc Thiện vang lên, ở đầu dây bên kia là thành viên trẻ tuổi hơn đang làm trong Tổ Đặc Biệt. Cậu ta mất bình tĩnh nói:

- Cậu Anh Tuấn kia biến mất rồi.

oOo.

Xe lao như bay đến trường Trung học phổ thông Phan Châu Trinh, cả người cầm lái và người ngồi ghế lái phụ đang khá là sốt ruột. Bởi vì Diễm Phương đã bị bắt lại rồi, cho nên người của Đội cũng đã đóng lại hồ sơ rồi. Nhưng mà khoảng nửa tiếng trước, gia đình của Anh Tuấn hớt hải tới báo là cậu ta biến mất, ngay trước mặt mọi người. Gào khóc, làm loạn, xin xỏ có đủ cả, chỉ mong cảnh sát mau chóng tìm đứa con trai đó cho bằng được.

Gia Hân cảm thấy không hiểu. Mấy hôm trước, cô đã đưa Diễm Phương tới chùa nghe Kinh Phật rồi cho nên làm sao cô bé ấy lại hại cậu Tuấn kia được nữa chứ.

Hơi ngờ ngợ cho nên gọi điện cho trụ trì nhưng mà sau một hồi kiểm tra, ông mới phát hiện có tăng ni nào đó đổ nước lên tờ giấy hình người mà đang phong ấn Diễm Phương ở trong đó. Không biết bằng cách nào, cô bé ấy có thể thoát ra được trong khi đứng dưới bàn tay của Phật pháp vô biên.

Dù ông ấy thật lòng xin lỗi nhưng giờ cũng không phải lúc để tìm hiểu xem lỗi là do ai. Cô đoán là cô bé đã đưa Anh Tuấn tới chỗ cô bé đã gieo mình. Hy vọng là cô đến vẫn kịp và cô bé chưa kết thúc sinh mạng của cậu ta.

Khi xe lao vào cửa đã bị bảo vệ ngăn lại nhưng khi Quốc Thiện đưa thẻ ngành ra thì ông ấy lập tức mở cửa cho xe đi vào. Quốc Thiện hỏi ông ấy có chìa khóa trên sân thượng không, mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng ông ấy vẫn vào phòng bảo vệ, lấy chùm chìa khóa và nhanh chóng đi theo sau hai người bọn cô.

Càng đi lên trên tầng càng cao, không khí càng trầm lắng đến đáng sợ. Ông bảo vệ phía trước vừa đi vừa nói:

- Trường này không cao, chỉ có 4 tầng thôi, sân thượng cũng thoáng mát nhưng gần đây có vụ tự tử cho nên nhà trường phải khóa nó lại để tránh những học sinh có quyết định dại dột. Không biết cô cậu đến đấy có việc gì nhưng mà tôi cam đoan với cậu là không có ai ở đây... - Vừa nói ông ta vừa mở cửa sân thượng. Nhưng mà chưa nói dứt câu, đập vào mắt ba người là hai bóng hình của một đôi nam nữ. Nam thì đang đứng mấp mé trên lan can của sân thượng. Nữ thì bay lơ lửng trên không trung nhìn chằm chằm cậu ta bằng ánh mắt đỏ rực.

Thấy có người đi tới, cô bé xoay khuôn mặt trắng bạch nhìn về hướng cửa. Thấy hai bóng hình quen thuộc thì nhẹ giọng chửi rủa một câu: "Đồ dai như đỉa."

Thở vào nhẹ nhõm khi Anh Tuấn chỉ đang mê man đứng ở đó, mắt cậu ta nhắm nghiền nhưng khuôn mặt nhăn nhó đầy đau khổ cùng tuyệt vọng. Chỉ nhích một chút ít nữa thôi, cậu ta sẽ phải trải qua cảm giác tan xương nát thịt, lúc cơ thể cậu ta chạm đất thì không chỉ có cảm giác đau đớn, mà còn cảm giác máu bị tuôn ra từ miệng vết thương cùng cảm giác tuyệt vọng chờ người đến cứu.

Chú bảo vệ nhìn cảnh này thì hai chân mất hết sức lực ngồi khuỵu xuống đất, mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng miệng không thể thốt ra bất cứ lời nào. Hai người vừa chạy nhanh tới vừa nói:

- Diễm Phương em bình tĩnh. Chuyện đâu còn có đó. Nếu em dính phải mạng người thì sau bị đày xuống 18 tầng địa ngục. Em không muốn kiếp sau làm con của mẹ em nữa sao?

- Sao mấy người lại thích xen vào chuyện người khác quá vậy? Chúng nó là s*c vật, xứng đáng phải chết. Đúng, tôi không muốn giết người, nhưng chúng nó đã vượt quá giới hạn của tôi. Sao chúng có thể sử dụng video cưỡng hiếp tôi rồi nói với nhau bằng lời nói đê hèn như thế chứ?

Quay trở lại vài tiếng trước, có một vị tăng ni đang lau chùi bàn thời nhỏ mà có đặt linh hồn của Diễm Phương ở đó. Không biết vội vàng thế nào, cậu ta lại vẩy nước lên trúng người giấy đang đặt ở đó, phong ấy mất hiệu lực, linh hồn của cô bé thoát ra. Mặc dù là lệ quỷ nhưng cô bé chưa dính đến mạng người, chưa từng hãm lại đến những linh hồn khác cho nên, mặc dù có cảm giác khó chịu ẩn náu trong linh hồn khi đứng trong chùa, Diễm Phương vẫn hoàn hảo khi cố gắng thoát ra khỏi đây.

Cô bé tính đi gặp mẹ rồi sẽ thành thật quay về địa phủ nhưng trên đường quay về nhà thì gặp phải đám bạn của Anh Tuấn cùng cậu ta. Mặc dù bị cô bé dọa không ít nhưng mà hiện tại, ngoại trừ cậu thiếu niên còn nằm liệt giường trong bệnh viện ra thì chúng nó vẫn còn mạnh khỏe chán.

Cô bé hơi tức giận nên đi theo sau chúng, định bụng nhổ một ít lệ khí lên đầu để không cho chúng đầu óc tỉnh táo để làm bài thi nhưng Diễm Phương thấy, chúng ngồi trong quán cà phê mà to giọng thảo luận về video mà chúng quay lại của cô ấy – người mà chúng đã chà đạp lên thân thể.

- Không ngờ con bé đó ngon thật. Cũng do là nó ngu, nếu nó chấp nhận yêu đại ca thì giờ nó cũng đã không chết. Đáng đời. Nhưng mà không ngờ, con ngu này còn có sức mạnh mà hãm hại chúng ta. Anh Tuấn à, em hơi sợ. – Một tên mập khoảng 80kg – đàn em của Anh Tuấn nói. Diễm Phương nhớ, anh ta là khống chế Diễm Phương để Anh Tuấn xâm hại cô bé rồi sau đó cậu ta cũng gia nhập hội với 2 tên khác nữa.

- Chúng mày lo gì, sống nó cũng không làm gì được tao thì chết cũng không giết được tao. Bị chúng ta bắt nạt thế mà vẫn lì lợm không chịu yêu tao, chỉ còn cách tao thử trước khi bị thằng khác thử thôi. Dù sao cũng bị chơi, ai chơi cũng đâu quan trọng. Mà chúng mày cũng khôn đấy chứ, kiếm được quãng đường không có camera cùng cái nhà đang bỏ hoang đó. Đúng là anh em tốt của tao.

Sau đó, cậu ta vẫn thao thao bất tuyệt về hành động mà cậu ta coi như chuyện vẻ vang. Nhưng đâu biết là, sau lưng cậu ta có đôi mắt đỏ ngầu, đang chảy từng dòng huyết lệ.

"Mày sẽ phải chết!!!"

oOo.

Mộng Miên: Cố gắng lắm để viết xong chương nhưng mà do hơi lười cho nên chắc trong lễ chỉ có 1 chương thôi. Mọi người có những ngày nghỉ lễ vui vẻ chứ???