Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 50: Mèo hoang



Hai mắt Dương Khải gần như lồi ra, Tưởng Đình bên cạnh tức giận đến mức dậm chân, bạn trai mình lại nhìn một người phụ nữ khác trước mặt mình.

“Lan Lan, lúc đầu theo đuổi cô không phải một trăm người thì cũng có tám mươi người nhỉ? Người giàu nhiều như vậy mà cô tìm một kẻ nghèo hèn thế này à? Đến cửa hàng xa xỉ như vậy, anh ta lại chẳng mang được một đôi giày da, cẩn thận không là lát nữa bị đuổi ra ngoài đấy”, Tưởng Đình khoác tay lên lạnh lùng nói.

Bị cô ta nhắc như vậy, Dương Khải bên cạnh mới nhận ra người phụ nữ mình luôn mơ ước lại bị một tên nghèo hèn cướp mất.

“Đúng thế, kẻ nghèo hèn như vậy sao có thể xứng với cô chủ Tân là cô được. Hay là tôi giới thiệu vài người giàu có cho cô, trong vài phút nữa sẽ giúp công ty cô được niêm yết”.

Sau đó, Dương Khải ôm Tưởng Đình vào lòng, thậm chí còn thể hiện tình cảm trước mặt hai người, còn lưồn hai tay vào trong từ phía sau ra trước mặt mọi người.

Tân Lan nhìn mà cảm thấy ghê tởm.

“Chồng ơi, quần áo Armani của anh hình như bị dính sự nghèo nàn kia rồi thì phải. Để em lau cho anh nhé”,

'Tưởng Đình tựa vào ngực anh ta, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Dương Khải xua tay nói: “Lau gì mà lau chứ, cứ ném đi là được, dù sao cũng chỉ có hai mươi ngàn t: một bữa ăn thôi”.

“Anh xem tối qua em phục vụ anh như thế, hôm nay định tặng túi xách gì cho em vậy?”

Nói rồi Tưởng Đình sờ xuống bên dưới dọc theo. quần áo.

Phải nói là người phụ nữ này rất biết cách dỗ đàn ông, biết làm sao mới có thể khiến đàn ông hài lòng.

“Người anh em, hay là thế này nhé. Nể tình Tân Lan và Đình Đình là bạn thân, lát nữa anh cứ chọn hai món rồi tính vào tài khoản của tôi là được, số nhỏ này chỉ như vẫy nước với tôi thôi”, Dương Khải nhếch mép nói: “Để anh khỏi mặc bộ đồ chín tệ chín, miễn phí vận chuyển mất mặt này, bộ đồ của anh còn chẳng có cả nhãn hiệu, sẽ không phải là tự mình tìm vải vá vào đấy chứ?”

“Ha ha ha..." Hai người này kẻ tung người hứng bật cười.

“Tiếc quá, bọn tôi đúng là đến đây mua quần áo. nhưng... cô ấy mua cho tôi”.

Nghe thế Dương Khải cau mày, đã lâu thế rồi vẫn chưa có một người phụ nữ nào chủ động tiêu tiền cho anh ta, nhất là một cô gái xinh đẹp như Tần Lan lại chủ động tiêu tiền cho một người đàn ông?

“Gô ta mua cho anh? Tại sao? Dựa vào khí chất nghèo hèn của anh?”

Mạc Hiển ôm lấy Tân Lan: “Cũng không thể trách cô ấy, đêm qua làm hơi mạnh bạo nên xé hỏng hết quần áo của tôi vậy nên mới đến đây chọn cho tôi hai bộ, đúng không, mèo hoang?”

Nói rồi anh còn dùng sức nhéo vào eo cô ấy. Tân Lan đỏ mặt, mình làm gì hung hăng như thế.

“Được, lát nữa gặp bên trong”, Dương Khải khinh thường nói.

Sau khi hai người đó đi, lúc này Tần Lan mới vùng ra khỏi tay anh: “Lại lợi dụng tôi”.

“Bỏ chữ lại kia đi, tôi đang giúp cô lấy lại thể diện. Cô có biết tại sao sau đó tên đó không thể cười được. nữa không?”

“Tại sao? Vì... anh ta không được”.

Đi vào trong trung tâm thương mại, quy mô cũng khá lớn.

Chẳng mấy chốc hai người đã quên mất chuyện vừa rồi, mặc dù Tân Lan là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là phụ nữ.

Vừa bước vào trung tâm thương mại, cô ấy cảm thấy mọi thứ đều tốt, cái gì cũng muốn mua, nói là đến đây để mua đồ cho Mạc Hiển, nhưng ngược lại cô ấy lại đi vào cửa hàng sang trọng để mua đồ.

Sau khi đến một cửa hàng chuyên bán đồ vest nam, 'Tần Lan cũng bảo họ lấy bộ nào tốt nhất trong tiệm ra cho Mạc Hiển thử.

Không thử thì không biết, vừa thử đã cảm nhận giống như được thiết kế riêng cho anh.

Có vài người mặc đồ vest lại không có khí chất như vậy, dù có mặc long bào cũng không thể trở thành thái †ử, quần áo đẹp cũng không đỡ nổi.

Mạc Hiển thì lại khác, người này mặc quần áo vào trông có vẻ gầy, nhưng khi cởi ra lại trông săn chắc. Sau khi mặc vào, hoàn toàn có thể nói là người đẹp vì lụa, lúa tốt nhờ phân.

“Thấy thế nào?”, Tân Lan nhìn anh hỏi.

Lúc này chủ tiệm bên cạnh đi tới, cười nói: “Đây là sản phẩm được yêu thích của tiệm chúng tôi, ba mươi chín ngàn tám trăm tệ”.

“Gì cơ? Ba mươi chín ngàn tám trăm tệ?”

Nghe nói thế, Mạc Hiển lập tức cởi ra ngay.

“Sao thế? Không thích à?”, Tân Lan hỏi.

“Rẻ quá”.

Anh chỉ xua tay nói: “Đây là tệm xa xỉ rồi đấy hả? Quá tầm thường”.

Có thể nói cửa hàng của họ là tiệm cao cấp nhất trong tầng một này rồi, lấy bừa một bộ nào cũng đều có giá mấy chục ngàn tệ.

Lấy quần áo gì cho khách đều dựa vào việc họ đoán người khách này có cấp bậc thế nào.

Nhìn Tân Lan cả người mặc nhãn hiệu nổi tiếng xa xỉ, còn anh thì sao?

Từ trên xuống dưới đều là quần áo chẳng có tên tuổi gì, e là đều là hàng chợ, cái loại mười tệ nửa cân ấy chứ?

“Cho hỏi anh có tiền mua quần áo không? E là bộ quần áo này của anh cộng lại cũng chưa đến một trăm tệ nhỉ? Tôi khó có thể phục vụ một vị khách như anh”, người phụ nữ cười nhạo nói: “Không có tiền thì đừng đến đây thử đồ, giả vờ gì chứ”.

Cô ta nghĩ chỉ những người không có tiền mua, lại còn thích giữ thể diện mới nói như thế.

Mạc Hiển chỉ cười một cách khinh thường, người phụ nữ này còn đang làm việc trong một cửa hàng sang trọng, cô ta không biết quần áo càng vô giá thì càng đắt tiền sao?

Giá của bộ quần áo từ trên xuống dưới của anh nếu nói có thể mua nổi trung tâm thương mại này thì hơi quá, nhưng lại dư sức mua được cửa hàng này.

“Lấy bộ nào đắt nhất bên các cô ra đây cho tôi thử”, Mạc Hiển mỉm cười nói.

Chủ tiệm trợn mắt liếc nhìn anh, xoay người rời đi: “Tiểu Tuyết, qua đây tiếp khách đi”.

*Ồ, đến đây”.

Một người thử việc mới đến vội vàng bỏ công việc trong tay xuống chạy sang đây, đổi thành cô ấy tiếp Mạc. Hiển và Tần Lan.

“Ôi... bà chủ, tôi vừa đến nên vẫn còn nhiều quy trình không hiểu lắm, có thể phục vụ không?”

Chủ tiệm chỉ xua tay nói: “Cứ tùy tiện thôi là được, dù sao cũng không mua đâu, nhưng chú ý một chút làm hỏng đồ thì phải đền”.

Cô ta nói thế trước mặt Mạc Hiển và Tần Lan, ít nhiều gì cũng hơi không tôn trọng người khác.

“Không biết cách nói chuyện thì ngậm mồm lại. Cô phải biết khách hàng là thượng đế, cô biết chúng tôi sẽ không mua à?”, Tân Lan nhíu mày trầm giọng nói.

“Xi! Vậy thì cô mua đi”.

“G

Mạc Hiển ở một bên nhỏ giọng nói: “Thôi, chó cắn

cô một cái, cô nhất quyết phải cắn lại à?” “Nói cũng đúng”. Thử việc này cũng đang đứng ở một bên cười trộm.

Tân Lan nhờ người lấy bộ đắt nhất của cửa hàng ở trong tủ ra, Mạc Hiển đứng ở một bên cầm chiếc điện thoại nắp gập Nokia màu xanh đậm đã bong tróc sơn, đang gửi tin nhắn.

Chiếc điện thoại này khiến chủ tiệm đứng ở quầy lễ tân bật cười.

“Đúng thật là người nghèo kiết xác, ngay cả bà nội tôi cũng không dùng được loại điện thoại này. Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi mà vẫn còn có người sử dụng loại điện thoại nát này”, chủ tiệm tựa vào quầy tính tiền cười nhạo nói: “Tiểu Tuyết, cô cẩn thận một chút, bộ đồ đó có giá hơn ba trăm ngàn tệ, mất một cúc áo cũng đủ khiến cô làm việc không công suốt hai năm đấy. Cái loại nghèo kiết xác đó cũng chỉ có thể nhìn thôi, tưởng anh ta sẽ mua thật à?”