An Dương

Chương 3



10.

Sau khi phân phó người đưa Tống Uyển Uyển đến phủ Tướng quân ta liền xoay người rời đi.

Nhưng ta đã quên Cảnh Túc vẫn còn đó.

“Quốc sư đại nhân còn việc gì à?”

Ta nhìn Cảnh Túc không xa không gần đi theo phía sau mình, đáy mắt không đọng chút ý cười.

“Chử Kỳ lòng đầy ý xấu lại giấu giếm nhiều chuyện, Điện hạ nên cách hắn xa chút.”

Cảnh Túc dừng một chút, lại nhìn thị nữ đang đi bên cạnh ta.

Ta làm bộ không thấy được: “Quốc sư đại nhân có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”

Vì thế Cảnh Túc chỉ thoáng do dự một chút, thấp giọng hỏi ta: “Sau vai trái của Điện hạ có một nốt ruồi đỏ?”

Tươi cười trên mặt ta cứng lại, giọng nói phút chốc càng lạnh hơn:

“Quốc sư biết mình đang nói gì không?”

“Việc này là ta đường đột,” Cảnh Túc hành đại lễ với ta, ngữ khí nghiêm túc dị thường: “Nhưng chuyện này có liên quan tới vận mệnh quốc gia, mong rằng Điện hạ nói cho ta sự thật.”

(*đường đột: đột ngột, thiếu lịch sự)

Vận mệnh quốc gia?

Ta nhớ tới không sai biệt lắm ở đời trước chính lúc này Cảnh Túc tính ra Tống Uyển Uyển có “Thiên hoàng chi mệnh”, tuyên bố chuyện này trên đại lễ hiến tế một tháng sau đó.

Ta vốn dĩ không muốn trả lời.

Nhưng không ngờ sau khi nhìn vào mắt Cảnh Túc, lại buột miệng thốt ra một chữ “Đúng”.

Sau khi phản ứng lại đã bị mắc mưu sắc mặt ta lập tức xanh mét.

“Làm càn!”

Mà Cảnh Túc lại ngơ ngác nhìn ta chằm chằm một hồi lâu, sau đó vành tai lẳng lặng đỏ.

Sau đó giống như che giấu nói nhanh một câu “Ngày khác tại hạ chắc chắn tự mình bồi tội” hắn liền vội vàng rời đi.

Giống như có hồng thủy mãnh thú đuổi theo ở đằng sau.

Ta nhìn phản ứng khác thường của Cảnh Túc, cảm giác không thích hợp lúc trước áp xuống lại lần nữa hiện ra.

Đáy lòng ẩn ẩn lớn mật suy đoán ——

Ta có thể c-h-ế-t rồi sống lại, vậy những người khác thì sao?

11.

Mấy ngày sau, Chử Kỳ vẫn bị đưa đến phủ Công chúa.

Nhưng khác với đời trước, đời này khi hắn tới trên người không một chỗ lành lặn.

Chỉ duy nhất trên gương mặt một vết xước cũng không có.

Nghe nói là có người định làm to chuyện hắn giấu giếm võ công.

Nhưng vì mặt mũi của ta, Phụ Hoàng cũng chỉ không đau không ngứa mà phạt đánh Chử Kỳ mấy gậy.

Còn lý do vì sao thương tích trên người hắn thoạt nhìn nghiêm trọng như vậy ta cũng lười đi điều tra rõ ràng.

Khi Chử Kỳ bị đưa tới, đám nam sủng đang hầu hạ ta dùng trà nghe khúc.

Ý cười trên mặt hắn dần dần cất giấu đi, sau đó vô biểu tình nhìn chằm chằm đám nam sủng bên cạnh ta.

Ánh mắt âm u, như đang nhìn người c-h-ế-t.

Nhưng sau khi ta gọi hắn lại gần, hắn liền nhanh chóng khôi phục thành bộ dáng mỉm cười dịu dàng.

Ta không giữ lại Chử Kỳ mà khiến người đưa hắn trở về.

Lý do là vì hiện giờ hắn quá xấu.

Ý cười trên mặt Chử Kỳ ngay lập tức cứng đờ rồi chuyển thành hoảng loạn.

“Điện Hạ, nô sẽ dưỡng tốt.”

Hắn quỳ ở trước mặt ta, giọng nói gần như năn nỉ: “Tuyệt đối sẽ không lưu lại sẹo.”

Ta không để ý tới, nhưng đêm khuya lại mơ một giấc mộng.

Trong mộng Tống Uyển Uyển bị cầm tù trong thủy lao âm u ẩm ướt, tứ chi đều đứt đoạn, giòi bọ bò ra từ chỗ huyết nhục lổn nhổn.

Nàng trừng mắt nhìn về phía cửa, trong đáy mắt có sợ hãi sâu sắc.

Đặc biệt khi nghe thấy có tiếng động, cả người Tống Uyển Uyển run rẩy dữ dội.

Cho đến khi có tiếng nói vang lên từ ngoài cửa:

“Xem ra hôm nay là đến lượt ta.”

“Điện hạ đang gặp ác mộng à?”

Tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến bên tai chồng lên âm thanh từ cảnh trong mơ.

Ta cảm nhận được có người dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt giữa chân mày mình mang theo tâm trạng cẩn thận của kẻ vừa mất đi rồi lại tìm lại được.

Nhưng lại không dám đụng mạnh.

Hắn than nhẹ: “Những người đó hầu hạ Điện hạ không tốt.”

Người nọ càng tới gần ta lại càng cảm nhận rõ hơn hương vị hỗn hợp giữa huyết tinh và bồ kết.

Ta muốn mở mắt ra, nhưng rất nhanh lại lâm vào mê man.

Ngày thứ hai, quản sự trong phủ bẩm báo những nam sủng hầu hạ ta hôm qua đều bị người g-i-ế-t c-h-ế-t.

Đặc biệt là khuôn mặt đều bị cắt đến nhìn không ra hình dáng vốn có.

Sau khi làm người sắp xếp cho người nhà của những người đó, ta lại tìm một số nam sủng vào phủ Công chúa.

Trong số những nam sủng mới tới có một người bộ dáng tính nết đều cực kỳ hợp ý ta.

Vì thế ta thường gọi hắn đến bên cạnh hầu hạ.

Cho đến lúc Lăng Thanh Uyên xông vào phủ Công chúa, hốc mắt đỏ bừng chất vấn ta:

“Vì sao ngươi lại đốt mấy thứ này?”

Trong tay hắn gắt gao nắm chặt một con ngựa gỗ nhỏ đã bị đốt cháy đen.

—— đó là món quà ta tự tay điêu khắc, chuẩn bị tặng sinh nhật Lăng Thanh Uyên.

12.

Tống Uyển Uyển bị ta đưa đến Phủ Tướng Quân.

Sự việc ngày đó diễn ra trong cung cũng đã có người nhanh chân báo cho phủ Tướng quân.

Lăng Đại Tướng quân nghe thấy Lăng Thanh Uyên vì một nô tì rửa chân nho nhỏ mà dám chống đối ta liền tức giận cực kì.

Vì vậy đãi ngộ của Tống Uyển Uyển khi đến phủ Tướng quân không những không có tôn quý như đời trước nàng nhập phủ dưới danh nghĩa công chúa An Khang, mà thậm chí còn không bằng ở phủ Công chúa của ta.

Nhưng nàng ta có Lăng Thanh Uyên che chở.

Trong lòng phu nhân Tướng quân hận c-h-ế-t hồ ly tinh mê hoặc con trai mình, vốn dĩ đang muốn tìm cớ bán nàng đi.

Kết quả ngày hôm sau Lăng đại tướng quân bị triệu vào cung, sau khi trở về thái độ của toàn bộ phủ Tướng quân đối với Tống Uyển Uyển đều tôn kính hơn hẳn.

Vì thế ta liền biết được vị kia trong cung có bao nhiêu coi trọng Tống Uyển Uyển.

Chẳng sợ lúc này ông ta còn chưa hoàn toàn xác định được thân phận của Tống Uyển Uyển.

Ngược lại là Lăng Thanh Uyên bắt đầu đối xử với Tống Uyển Uyển lúc nóng lúc lạnh, khiến cho người khác không hiểu ra sao.

Khi nghe thấy tin tức như vậy, ta chỉ ngạc nhiên trong chớp mắt.

Sau đó gọi người đem đồ vật Lăng Thanh Uyên đưa ta lúc trước mang ra ngoài phủ đốt sạch.

Cùng với cả những món đồ ta chuẩn bị tặng cho Lăng Thanh Uyên

Vì có khá là nhiều đồ, nên cũng tốn thời gian.

13.

Trên mu bàn tay Lăng Thanh Uyên còn dấu vết bị lửa táp bỏng rát.

Hộ vệ không ngăn được hắn, vừa lúc khiến hắn thấy được cảnh tượng Tống Niệm An cúi người hầu hạ ta.

Vì thế Lăng Thanh Uyên không đợi ta trả lời đã trợn to mắt kéo ra Tống Niệm An, gầm nhẹ: “Cút!”

Tống Niệm An bị kéo đến ngã lảo đảo, theo bản năng ngẩng đầu khẽ gọi ta một tiếng “Điện hạ”.

Vì thế ta đứng dậy, đưa người ra phía sau.

“Lăng Thanh Uyên,” ta cười nhẹ nhìn Lăng Thanh Uyên, nhưng ý cười không đến đáy mắt, “Ai cho ngươi lá gan làm càn trong phủ bổn cung như vậy!”

“Hắn là ai!”

Khi nhìn thấy ta che chở Tống Niệm An, đáy mắt Lăng Thanh Uyên sát ý càng sâu.

Thậm chí còn ẩn ẩn mang theo một chút ghen ghét.

Vì thế ta liền lười nhác dựa vào trên người Tống Niệm An, thưởng thức tóc của hắn, cười nhạo: “Mù thì cút trở về đi tìm y sư, đừng ở trong phủ bổn cung la hét kêu gào!”

Ta cảm nhận được hô hấp của Tống Niệm An dồn dập hơn nhiều.

Hắn nhân cơ hội này đánh bạo khẽ khàng ôm vòng eo của ta, động tác thật cẩn thận rồi lại cực kỳ quý trọng.

Lăng Thanh Uyên càng thêm tức giận, nhưng phần nhiều là không dám tin tưởng: “Ngươi vì một nam sủng mà mắng ta?”

Lời này cũng thật có ý tứ.

Ta buồn cười: “Lăng Thanh Uyên, ngươi có tư cách gì nói lời này?”

“Ta……”

Đại khái là nhớ tới sự tình phát sinh trong cung ngày ấy, Lăng Thanh Uyên bỗng chốc nghẹn lời.

Hắn theo bản năng cúi đầu.

Nhưng khi nhìn đến ngựa gỗ nhỏ đang nắm trong tay, lại nhịn không được khó chịu.

Vì thế hắn dần dần thu hồi cảm xúc, chỉ ấm ức nhỏ giọng hỏi ta:

“Vì sao ngươi phải đốt mấy thứ này!”

“Mấy thứ vô dụng mà thôi.”

Ta gọi hộ vệ khống chế Lăng Thanh Uyên, lại khiến người đoạt lại ngựa gỗ trên tay hắn.

Ta lớn lên cùng Lăng Thanh Uyên từ nhỏ.

Nhưng Lăng Thanh Uyên lại luôn ồn ào nói những món quà sinh nhật ta tặng cho hắn chưa đủ chân thành.

Còn không bằng hắn tặng ta châu chấu hắn tự tay đan bằng cỏ, đá quý hắn tự mình mài giũa.

Bị hắn kêu gào phiền nhiễu, ta đã điêu khắc một con ngựa gỗ nhỏ.

Ngựa gỗ nhỏ màu đỏ đậm nhìn rất sống động, là thành quả ta đứt quãng điêu khắc gần nửa năm.

Từ trước đến nay ta vốn không có kiên nhẫn, chỉ có tại lần khắc gỗ này đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết.

Đáng tiếc lại là vô dụng.

Ta rũ mắt vuốt ve một hồi, sau đó sai người cầm chậu than, ném thẳng vào trước mặt Lăng Thanh Uyên.

Lăng Thanh Uyên vội vã tiến lên.

Sức lực của hắn rất lớn, hộ vệ tức khắc không ngăn lại được, đã để hắn vọt qua đi.

Lửa đốt tràn đầy chậu than.

Lăng Thanh Uyên cũng không rảnh lo đau, theo bản năng duỗi tay ra bắt đồ.

Sắc mặt trắng bệch, trên trán từng giọt mồ hôi rơi xuống, nhưng Lăng Thanh Uyên cắn chặt răng cũng muốn lưu lại nửa con ngựa gỗ chưa bị đốt hết.

“Đồ vật vô dụng thì phải đốt bỏ, điều này không phải là lúc trước chính Lăng Tiểu Tướng quân nói với bổn cung sao? Bây giờ làm như vậy là muốn cho ai xem?”

Khi trước Lăng Thanh Uyên đã từng ném đồ vật ta tặng cho hắn.

Tuy rằng chỉ là một cái đèn hoa nhỏ mua từ bên ngoài.

Bởi vì lúc ấy hắn tức giận ta làm hại Tống Uyển Uyển bị thương, trước mặt ta cố ý xả giận nói.

Sau đó để lại đèn hoa nhỏ Tống Uyển Uyển tự tay làm.

Ta cười nói: “Tiểu tướng quân vội cái gì, trở về làm cái kia Tống Uyển Uyển một lần nữa điêu khắc cho ngươi một con không phải càng tốt hơn à. Tay nghề của nàng so với bổn cung còn tốt hơn ngàn lần vạn lần.”

Có lẽ là bởi vì nhắc tới Tống Uyển Uyển, Lăng Thanh Uyên liền trở lên yên lặng hơn.

Nhưng ánh mắt hắn càng thêm mờ mịt.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta, như là muốn tìm một đáp án có thể giải thích nghi hoặc.

“Không giống nhau.”

Sau một lúc lâu, hắn cúi đầu nhìn ngựa gỗ nhỏ nham nhở trên tay, cả người run rẩy.

Cuối cùng lại vừa nức nở vừa lặp đi lặp lại một câu “Không giống nhau”.

“Vì sao không giống nhau?”

Ta hỏi Lăng Thanh Uyên.

Nhưng Lăng Thanh Uyên nói không nên lời.

Vì thế ta lại hỏi: “Không phải ngươi vẫn luôn yêu thích Tống Uyển Uyển à?”

Lăng Thanh Uyên há miệng thở dốc, một chữ “Đúng” làm cách nào cũng không thốt lên lời.

Mờ mịt trong đáy mắt càng thêm dày đặc, giống như cũng không rõ ràng lắm cuối cùng mình đang muốn làm gì.

Vì thế ta tốt bụng trả lời:

“Ngươi yêu thích Tống Uyển Uyển. Bởi vì yêu nàng, cho nên mới chán ghét bổn cung.”

“Không phải ——”

Ta lệnh người buông Lăng Thanh Uyên ra, ngồi xổm trước mặt hắn đánh gãy lời hắn nói: “Nghe nói phụ hoàng cố ý chỉ hôn người trong lòng cho ngươi, vậy bổn cung xin tại đây chúc mừng tiểu tướng quân trước nhé.”

Lăng Thanh Uyên đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đều là khó có thể tin.