An Hoa Công Chúa

Chương 12



Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Nói làm là làm, sáng sớm hôm sau, nhân lúc Thẩm Hạc Tri thượng triều, công chúa liền về phủ thay hoa phục, vội vàng chạy vào trong cung.

Theo lệ thường đi vấn an Thái Hậu, rồi tấn công trực tiếp về phía ngự thư phòng, đợi nửa canh giờ dưới ánh nắng không tính như chói chang ban sáng, Hoàng Đế cuối cùng cũng khoan thai đến muộn, phía sau còn dẫn theo một lão già.

Lão già kia An Hoa biết, Hướng Như Tê của lễ bộ, lão ta là cậu của Tứ công chúa, cũng là nhân viên ngoài biên chế của bè phái bảo thủ, tuy rằng rõ ràng không đứng trong hàng triều thần, nhưng sau lưng cũng thích làm vài chuyện "Tồn thiên lí, diệt nhân dục*", đối với hành vi trái ôm phải ấp của An Hoa vô cùng không vào mắt.

(*)Tồn thiên lí, diệt nhân dục 存天理、灭人欲: Ý nói yêu cầu mọi người phải tự an với phận mình, không được mưu cầu thay đổi số phận.

Lúc nàng vừa mới thu trai lơ vào phủ, Hướng Như Tê còn kí vào một phong thư chung để tố cáo công chúa tội "Tổn hại danh dự Hoàng thất", có điều lại bị một câu "Nếu các vị đại nhân có thể bỏ thê thiếp, thì An Hoa cũng có thể bao nuôi trai lơ" của An Hoa làm tức giận bỏ về.

Sắc mặt Hoàng Thượng ngưng trọng, nhìn thấy An Hoa lại ngẩn ra một chút, sau đó đưa mắt ra hiệu cho lão thần phía sau, lúc này mới nâng bước đi về phía an Hoa đang đợi ở cửa.

"Đã đi thăm mẫu hậu rồi sao?"

An Hoa cung kính hành lễ: "Thưa Hoàng huynh, đã đi thăm rồi."

Hoàng Đế che giấu sự mất tự nhiên trong đáy mắt, hơi khựng lại một chút: "An Hoa, hôm nay Trẫm không tiện, muội về trước đi." Nói xong, liền dẫn người đi vào ngự thư phòng, để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.

Không chỉ có Hoàng Đế, lúc Hướng Như Tê đi qua nàng, cũng dùng ánh mắt mang ý vị không rõ nhìn nàng một cái.

Mí mắt phải của An Hoa giật mạnh lên hai cái, lòng nàng hơi nghi ngờ, nhưng nàng cũng không thể hỏi thẳng ra, chỉ có thể cung kính lui xuống.

Nhưng rất nhanh sau đó, nàng đã biết Hoàng Thượng đang lo lắng chuyện gì.

"Tỷ ấy thật sự như vậy sao?"

Quan Quan gật đầu: "Vâng, ám vệ trong cung đã xác nhận, mặt của Tứ công chúa đích thực bị hủy rồi, chỉ có điều nhìn vết thương thì không giống với ngất xỉu ở trên núi đá mà chà sát, nó giống như tự mình dùng dao rạch hơn."

Mắt An Hoa ngưng đọng lại, lông mày nhướn cao, trong lòng đã có dự tính.

Hoàng Đế Triều Tống tuổi tác đã cao, có lẽ cũng không qua nổi năm nay, chiếu theo quy tắc của Triều Tống, cha chết con kế, chốn về cuối cùng của Tứ công chúa có lẽ là Mộc Thân Vương Tống Lệ. Trên trên phố đồn rằng, Tống Lệ vô cùng hung tàn, đối ngoai bừng bừng dã tâm, đối nội hỉ nộ vô thường, đã lấy ba đời vợ, không một ai chết già, chắc hẳn Tứ công chúa nghe được lời đồn nên không bằng lòng đi hòa thân, mới nghĩ ra nước cờ 'Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm' này.

Dù sao mặt bị hủy thì tỷ ấy tốt xấu gì vẫn là một công chúa, ở Khương Quốc không lo không gả đi được, càng không cần âu lo về tính mạng.

An Hoa xoay xoay chiếc nhẫn ở đầu ngón tay: "Lừa gạt vua là chuyện nhỏ, ảnh hưởng quan hệ ngoại giao hai nước là chuyện lớn, Lí An Mật từ nhỏ nhát gan, tuyệt đối không dám tự rạch thương mặt mình. Ngươi đi điều tra xem, là ai to gan lớn mật như vậy, dám xúi giục công chúa phạm tội."

Quan Quan đáp lời một tiếng, đang muốn đứng dậy lui xuống, đột nhiên lại nghĩ ra gì đó: "Công chúa, nếu Tứ công chúa không thể đi hòa thân, chúng ta có phải nên dự tính trước không?"

An Hoa hiểu ý của hắn, nếu Tứ công chúa không thể đi, cả Hoàng thất này chỉ có dư lại một mình nàng có thể gả thôi.

Day day huyệt thái dương, chuyện này nói khó thì khó, mà nói không khó cũng không khó, Hoàng huynh đầu tiên ép tin này xuống, hẳn là cũng đã có ý muốn bảo vệ nàng, cho nên không hẳn là không có đường cứu vãn.

Chỉ là, hiện giờ đang là thời kì rối ren, ai cũng không thể cam đoan chuyện này được.

"Ngươi đi trước đi." An Hoa hơi đau đầu, nghiêng người dựa vào giường quý phi nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện nữa.

Cánh cửa "Két" một tiếng, giống như vận mệnh mở rồi lại đóng.

Không biết trôi qua bao lâu, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa nhỏ tách ta lách tách, công chúa nghe thấy tiếng mưa, mở đôi mắt xinh đẹp ra, đứng dậy đi ra ngoài hiên.

Từng hạt mưa lớn rơi từ mái hiên xuống đất, rơi xuống lòng bàn tay nàng bung ra thành một đóa bọt nước đẹp đẽ.

Sau trận mưa này, mùa thu cũng sắp đến rồi nhỉ?

Đang thất thần thì ở nơi sâu trong đình viện truyền ra tiếng động, ủng giẫm trong mưa, tiếng nước càng ngày càng gần.

An Hoa nhìn thấy cuối màn mưa có một thân ảnh tiến tới, bỗng nhiên nở nụ cười, nàng đứng dậy ra đón, mặc kệ trời vẫn đang mưa hay không, cũng mặc kệ giày thêu có dính bùn hay không, thậm chí còn không cầm ô, cứ như vậy mà lao đầu vào trong lòng hắn.

Cách lớp y phục lành lạnh, nàng thậm chí vẫn cảm nhận được trái tim đập trầm ổn có lực trong lồng ngực hắn, "Thình thịch thình thịch" dần dần có xu hướng trở nên cùng tần suất với trái tim nàng.

Thẩm Hạc Tri từ lúc nhìn thấy nàng chạy tới đã tăng tốc bước chân, cuối cùng vào trước khi nàng bị ướt hoàn toàn đem ô che lên đỉnh đầu nàng, cổ tay khẽ động, liếc sang bên nàng một cái, nhíu mày hỏi: "Sao không bung ô?"

Giọng nói lạnh lùng trong veo xua tan mưa bụi của trần thế, chầm chậm bay vào lỗ tai công chúa.

Nàng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của hắn nở nụ cười gian xảo: "Lần trước ở trên đường nhìn thấy một đôi phu thê đứng chung một cái ô, vừa nói vừa cười, vô cùng lãng mạn, vừa khéo hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ cả, ta cũng muốn thử xem."

Thẩm Hạc Tri cúi đầu xuống, đặt trán mình lên trán nàng, bàn tay thô ráp kéo bàn tay mềm mại của nàng đặt ở phía sau eo, nhướn mày hỏi: "Lãng mạn?"

Tay chạm vào một mảng ướt đẫm, thì ra người này che hết ô cho nàng, sau lưng đã ướt đẫm một mảng rồi.

An Hoa lè lưỡi, vội vàng đẩy đẩy ô về phía hắn, Thẩm Hạc Tri lại ung dung nở nụ cười, che ô lên đỉnh đầu nàng.

Hai người giống hệt như trẻ con, đẩy tới đẩy lui cho nhau về tới phòng. Lúc thay ra bộ y phục ướt sũng, mở cửa sổ ra thì mưa cũng đã tạnh rồi.

"Đang nhìn gì đó?" Thẩm Hạc Tri ôm nàng từ phía sau.

Công chúa nâng cằm lên: "Ráng chiều."

Thẩm Hạc Tri theo ánh mắt của nàng nhìn sang, chỉ thấy những đám mây màu hồng tím của buổi chiều tà nơi chân trời, cùng những cánh hoa thật nhỏ thật nhỏ rơi trên mặt đất chồng lên nhau thành đống, ánh nắng chiều rơi xuống người công chúa, làm tôn lên khuôn mặt hồng nhuận của nàng.

Hắn không nhịn được liền hôn một cái lên mặt công chúa.

Công chúa nheo mắt lại quay đầu nhìn hắn: "Chàng đánh lén ta?"

Biểu hiện của Thẩm Hạc Tri rất thản nhiên: "Ta quang minh chính đại."

Đôi mắt sâu thẳm giống như một đầm lạnh, bên trong là nỗi tương tư cùng sự bận tâm không giải tỏa được.

Đúng lúc chim chóc về nhà vẫy vẫy cánh, làm rụng xuống vài cánh hoa, cánh hoa lắc lư lảo đảo, rơi vào hồ nước trong đình viện, nước hồ màu xanh ngọc xao động lên từng vòng gợn sóng, khiến những chú cá nhỏ nghịch ngợm bơi tới nhả bong bóng.

Hai người nhìn nhau cười, dựa sát vào nhau.

Im lặng rất lâu sau, Thẩm Hạc Tri mới khẽ khàng lên tiếng: "Đừng sợ, mọi chuyện đã có ta." Giọng rất nhẹ, nhưng thái độ lại vô cùng kiên định.

An Hoa hơi ngẩn ra, chàng ấy đã biết rồi ư? Đã biết chuyện xảy ra ở trong cung, sợ lòng nàng hoảng loạn, lại sợ nàng làm ra chuyện gì, nên đến để nhắc nàng yên tâm sao?

Công chúa xoay người lại, đan mười ngón tay mềm mại mịn màng với tay hắn, trái tim nặng trĩu dần dần rơi vào một đống bông mềm mại.

Mảnh tâm ý đó của nàng, đã từng nhạt đến mức không thể nói ra được, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, lại trở nên nặng nề như vậy, nặng tới mức không nắm lấy tay người này, sẽ có cảm giác nữa bước cũng khó đi.

Nước mưa gột sạch khí nóng hanh người, trong gió đêm lành lạnh, công chúa gật gật đầu, nhẹ giọng đồng ý.

Lại trôi qua thêm vài ngày, thời tiết lạnh xuống rõ rệt.

Trong ngự thư phòng rộng lớn, một đám thần tử đang tranh luận kịch liệt, mỗi người một ý.

Nhưng hội nghị như vậy đã mở ra hai ba lần rồi, chuyện hòa thân vẫn như cũ không định đoạt được. Tuy rằng nội các nhất trí cho rằng, An Hoa gả qua đó là phương pháp tốt nhất, nhưng Thẩm Đô Đốc lại cứ không chịu buông miệng, bọn họ cũng không có cách nào để thuyết phục Hoàng Thượng ngay lập tức.

Dù sao Thẩm Hạc Tri tay nắm giữ Kì Lân Quân, bọn họ có muốn đến ép buộc đi chăng nữa, vậy cũng đánh không lại.

Bùi Tịch yên lặng lắng nghe, từ đầu tới cuối không nói chuyện, mãi đến khi Hoàng Thượng mở miệng hỏi cách nghĩ của hắn thế nào.

Đối với Khương Quốc mà nói, có thể không uổng phí một binh một tốt nào, lại đổi được yên bình của biên cảnh mấy chục năm là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn phải mở miệng thế nào đây?

Đó chắc chắn là đẩy công chúa vào hố lửa, rời xa quê hương, xa xứ cách biệt thì không nói, Mộc Thân Vương cũng tuyệt đối không phải người tốt có thể phó thác.

Hắn không muốn nàng đi chịu khổ, nhưng trong thời gian Tiên Hoàng tại vị trọng văn khinh võ, khiến cho Khương Quốc suy nhược đã lâu, lúc này tuyệt đối không phải lúc nổi lên giao tranh với Triều Tống.

Lùi vạn bước mà nói, cho dù có thể đối chiến với Triều Tống, thì còn có Nam Lương Quốc ở phía nam dã tâm trùng trùng, bọn họ không dám chắc sẽ không nhân cơ hội mà nước đục béo cò, nếu hai phía giáp công, vậy Khương Quốc nguy cơ trùng trùng rồi.

Tình huống như vậy, hắn có thể giữ nổi công chúa sao?

Hắn bất giác nhìn về phía Thẩm Hạc Tri.

Người kia vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thản nhiên như cũ, tùy ý xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái, con ngươi sâu thẳm đang khóa chặt trên người hắn, tản ra hơi thở nguy hiểm, giống như hắn dám nói ra một câu "Đồng ý" thôi, thì sẽ lập tức chết dưới đao của hắn ta.

Bùi tịch thu hồi ánh mắt, lời nói quẩn quanh ở bên miệng vài lần, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp: "Hoàng Thượng, thần cho rằng..."

Lời còn chưa dứt, lại bị người kia cắt ngang.

"Hoàng Thượng, thần cho rằng nên chọn ra một nữ tử từ trong dòng dõi tôn thất, ban cho danh hiệu công chúa, thay thế Tứ công chúa đi hòa thân."

Trong lòng Bùi Tịch buông lỏng, ngược lại ý tưởng của hắn ta cùng với hắn lại không hẹn mà trùng.

Nhưng đúng lúc này, lễ bộ lại có người phản đối: "Thực lực Triều Tống không nhỏ, đưa nữ tử dòng dõi tôn thất đi, khó tránh sẽ không khiến Triều Tống nghi ngờ thành ý của triều ta. Đến lúc đó hai quân giao tranh..."

Thẩm Hạc Tri nghe thế chậm rãi nở nụ cười, trong giọng nói lộ ra sự khinh miệt khiến người ta sững người.

"Hai quân giao tranh thì làm sao? Nam nhân Khương Quốc ta, từ lúc nào lại phải trốn dưới váy của nữ nhân?"

Một câu nói âm vang mạnh mẽ, khiến hiện trường lặng ngắt như tờ.

Đúng nhỉ, nói dễ nghe thì là hòa thân, còn nói khó nghe thì chính là bán con gái cầu hòa, đường đường là nam nhân cao bảy thước, lại phải dựa vào nữ nhân bán thân mà sống, nói ra thật hổ thẹn.

Nhưng mà, nếu hi sinh một người mà có thể đổi được ngày tháng thái bình, mặt mũi thì có tính là gì?

Nghĩ đến đây, lễ bộ đại thần liền nổi lên dũng khí, muốn chất vấn một câu "Đánh thật thì ngươi lên không?", nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ người này giống như đã có dự liệu trước, chợt nhớ ra hắn là người như thế nào.

Thiết diện Đô Đốc Thẩm Hạc Tri, chưa đầy hai mươi tuổi đã dẫn đội ngũ hơn năm mươi người tập kích đại doanh phản quân, đó là trận thắng đầu tiên trong đời của hắn, mười năm sau lại một tay lập nên Kì Lân Quân khiến Nam Lương nghe tiếng đã sợ mất mật.

Nếu Lão Hoàng Đế không sợ Thẩm Hạc Tri nắm binh quyền cao, ban hành quốc sách trọng văn khinh võ, bản đồ của Khương Quốc đã không biết sẽ phát triển đến hình dáng gì rồi.

Nói cách khác, hắn có vốn liếng để kiêu ngạo.

Các lão thần nhất thời câm nín.

Hai bên giằng co, cuối cùng vẫn là Hoàng Đế quyết định: "Cứ như vậy đi, đến tông thất chọn lấy một nữ tử tài mạo vẹn toàn, dùng lễ tiết của công chúa gả đi."

Rất nhanh sau đó, một nữ tử tông thất không rõ tên đã bị đẩy đi, cộng thêm Thái Hậu hòa giải từ bên trong, sự việc rất nhanh liền lắng xuống.

An Hoa nghe tin tức truyền tới từ trong cung, thở ra một hơi thật dài, niềm vui mừng khôn cùng dâng lên trong lòng.

Chỉ là ai cũng không ngờ đến, sự việc phát triển đến đây vẫn chưa phải là kết thúc.