An Hoa Công Chúa

Chương 4



Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Gần đây tâm tình của Thẩm Hạc Tri không tốt lắm, vì Bùi Tịch luôn đổi phương pháp làm cho Thẩm Hạc Tri thêm tức.

Không vì cái gì khác, năm đó Bùi gia bị tịch thu tài sản, chính là Thẩm Hạc Tri dẫn người đi.

Trôi qua nhiều năm như vậy rồi, hai người một văn một võ, không ít lần tranh đấu gay gắt.

Quyền lực của Thẩm Đô Đốc càng ngày càng lớn, Bùi Thứ Phụ cũng thăng chức liên tiếp. Nguyên nhân là vì không có hắn, sách lược hạn chế và cân bằng của Đế Vương cũng không ổn, Hoàng Đế kiêng dè Bùi Tịch, làm sao không kiêng dè Thẩm Hạc Tri chứ.

Bọn họ như vậy, đối với Khương Quốc mới là tốt nhất.

Nhưng trước mắt, phiền phức lớn nhất vẫn là Chu Mục Chi.

"Chu Mục Chi lén thông đồng với triều Tống, muội nói việc này Bùi Tịch có tham dự hay không?" Lí Phù Lương thân mặc Hoàng bào ngắm nghía một quân cờ trên tay, không chút để ý hỏi.

An Hoa đặt xuống một quân: "Hoàng huynh nghi ngờ hắn?"

Quân đen đặt xuống: "An Hoa, trước triều hay hậu cung, trẫm chỉ không nghi ngờ mỗi muội."

An Hoa mỉm cười.

Trong triều đình, loạn thần tặc tử như hổ rình mồi còn rất nhiều. Trong hậu cung cũng không biết đã bị sắp xếp bao nhiêu tai mắt ngầm.

Duy nhất mỗi nàng, từ nhỏ cùng Hoàng huynh sống nương tựa vào nhau, có tình cảm sinh mệnh, Hoàng huynh nên tin nàng nhất.

Ừm, nên như thế.

Sở dĩ nói như vậy, là vì An Hoa tự mình biết mình, từ xưa đến nay, tim Đế Vương đều là sớm chiều bất định, tin hay không tin, ai có thể nói chắc được chứ?

Quân trắng nuốt hết một mảng quân đen: "Thanh Ca Tử cũng không phát hiện ra dị thường gì. Nếu Hoàng huynh lòng còn lo nghĩ, An Hoa sẽ điều tra kĩ càng một phen."

Hoàng Đế ngẩng đầu lên, nhìn sâu nàng một cái: "Nếu có, muội định thế nào?"

Ngữ khí thăm dò khiến An Hoa hơi nhíu mày lại: "Không phải muội định thế nào, là Hoàng huynh nên thế nào thì như thế."

Nàng từng cầu xin vì Bùi Tịch một lần, nhưng sẽ không có lần thứ hai: "Muội là công chúa của Khương Quốc, chuyện của Khương Quốc mới là chuyện lớn nhất, An Hoa sẽ không lẫn lộn."

Ngữ khí trịnh trọng khiến Hoàng Đế sửng sốt, Cam Tùng trong lư hương lượn lờ cháy kiệt, quân đen phản một quân tướng, thu về một mảng giang sơn.

"Trẫm biết, An Hoa trưởng thành rồi." Một lúc sau, Hoàng Đế áy náy mỉm cười, đổi sang một đề tài thoải mái hơn: "Nói đến, mẫu hậu thúc giục trẫm nhiều ngày nay rồi, nói là nên xem xét một nhà tốt cho muội. Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mẫu hậu nói cũng có lí, muội đã có người nào trong lòng ngưỡng mộ chưa?"

Trong đầu An Hoa đột nhiên hiện lên khuôn mặt hung dữ của Thẩm Hạc Tri: "Không gả muội thì không gả luôn đi, nhưng nếu phải gả cho người khác, công chúa cũng phải cân nhắc một chút."

Người đột nhiên run lên một cái: "Không bằng Hoàng huynh đưa tới cho muội chân dung của vài tên trai lơ, để muội và huynh cùng hưởng tề nhân chi phúc*?"

(*)Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Hoàng Đế từ bàn cờ nâng mí mắt lên: "Muội nói thật?"

Haizz, có thật hay không thì...

An Hoa dẩu miệng trêu đùa nói: "Dù sao thanh danh cũng thối nát thành như vậy rồi, còn có người sẽ lấy muội sao?"

Khuôn mặt Hoàng Đế lại trầm xuống: "Để muội cai quản Thanh Ca Tử là trẫm ủy khuất cho muội rồi."

Năm năm trước, Nội Các một mình lớn mạnh, Lí Phù Lương mượn cơ hội Trưởng công chúa đưa trai lơ tới, sắp xếp ám vệ của Thanh Ca Tử vào trong phủ công chúa, để nàng thành lập tình báo doanh, âm thầm trợ giúp bản thân lật đổ nịnh thần Chu Mục Chi.

Quan Quan chính là một trong những những ám vệ xuất sắc nhất.

Ngoài mặt, An Hoa mặc sức rượu chè mỹ sắc, cả ngày quấn lấy trai lơ tiểu quan, trên thực tế lại đang âm thầm thăm dò, tính toán làm sao để giả heo ăn thịt hổ.

Năm năm trôi qua, triều đình thiết lập lại, đám người Thẩm Hạc Tri, Bùi Tịch nhao nhao thượng vị.

Quyền lực của Chu Mục Chi dần dần bị tước đoạt, mắt thấy Khương Quốc không dung được mình nữa, tên nhãi này lại lựa chọn cấu kết với địch phản quốc, muốn đến Triều Tống lập mưu tìm đường thoát.

Nhưng hắn cũng không nghĩ thử xem, Triều Tống có thể dung được một người phản chủ như hắn sao?

Nhân lúc trong khoảng thời gian Hoàng Đế và An Hoa chơi cờ, Thẩm Hạc Tri đang dẫn Kỳ Lân Quân truy đuổi Chu Mục Chi trốn thoát.

Chơi liền ba ván, ngoài cung mới truyền tới tin tức, nói là Chu Mục Chi đã quy án, Hoàng Đế và An Hoa đối mắt nhìn nhau, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Hương khói trong phòng lượn lờ, Hoàng Đế đứng dậy rót một chén trà, hỏi thăm dò: "Nếu Bùi Tịch không liên quan tới việc này, trẫm hứa gả muội cho hắn, thế nào?"

Bàn tay An Hoa đang thu cờ chợt khựng lại.

Thật ra những năm này, nàng không phải là người duy nhất trưởng thành đúng không? Hoàng huynh của nàng cũng dần dần biến thành một vị Hoàng Đế đủ tư cách.

Việc lớn đã xong, đây là Hoàng huynh đang ám chỉ nàng, nên lui rồi. Không cần công chúa ở trên triều chém giết nữa, mượn sức lôi kéo những thần tử thích hợp, cũng coi như vật dùng đúng chỗ.

Nói không để tâm lạnh, nếu nàng ngồi ở vị trí đó, đại khái cũng sẽ làm như vậy.

"An Hoa mấy năm nay sa vào tửu sắc, thân thể vô lực không như trước nữa rồi, không thể quản lí Thanh Ca Tử nữa. Về việc làm thê tử của người ta, cũng là lòng có ý mà sức không đủ." An Hoa lấy từ trong ngực ra Thanh Ca Lệnh, đứng dậy quỳ lạy: "Xin Hoàng huynh đồng ý cho An Hoa đến đất phong* tĩnh dưỡng."

(*) 封地 (Đất phong, thái ấp): Trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến, vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.

Ý trong lời là, nàng bằng lòng giao trả quyền lực, dùng việc này để trao đổi sự thoải mái nửa đời sau.

Hoàng Đế thở dài một hơi, bình tĩnh cầm Thanh Ca Lệnh nhét vào trong tay áo, thuận tiện đỡ công chúa dậy: "Nếu muội đến đất phong, mẫu hậu khó tránh khỏi nhớ mong. An Hoa, muội là muội muội duy nhất của trẫm, trẫm thật lòng mong muội có thể có chốn dừng chân. Không phải là Bùi Tịch cũng được, muội nhìn trúng ai trẫm cũng sẽ đồng ý với muội."

Nàng biết thức thời, Hoàng Đế cũng không nỡ lợi dụng nàng triệt để.

Nhưng An Hoa thật sự không có mong đợi gì vào hôn nhân, chỉ muốn yên ổn sống tùy tiện qua nửa đời, còn muốn lập tức từ chối.

Có điều không đợi nàng đáp lời, Hoàng Đế lại mở miệng: "Nghe nói gần đây Thẩm Khanh thường xuyên ra vào phủ công chúa, không phải là..."

"Không phải." An Hoa buộc miệng thốt lên.

Chết cười, cái con người Thẩm Hạc Tri đó, làm người tình còn được, làm trượng phu thì... Khó tránh khỏi hơi đau thắt lưng.

Công chúa vẫn thích như hiện tại hơn, thỉnh thoảng lén vụng trộm với hắn, đoạn tình duyên ngắn ngủi thật thật giả giả. Như vậy có cả vui vẻ và tự tại, làm gì phải dùng một tờ hôn ước để mua dây buộc mình?

Đang suy nghĩ làm sao để đánh bay suy nghĩ này của Hoàng huynh, một tiếng thông báo sắc bén liền cắt ngang cuộc nói chuyện.

"Hoàng Thượng, Thẩm Đô Đốc cầu kiến."

Hoàng Đế thấy lông mày của An Hoa hơi nhíu lại, lại nhìn xuống quân cờ nàng nắm trong tay, cười đến vui vẻ: "Truyền."

Lời còn chưa dứt, nam nhân thân mặc hắc bào chỉ vàng bước nhanh vào trong: "Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, công chúa."

Hành lễ xong, hắn lại quay đầu sang nhìn An Hoa, mặc dù khóe môi nén ý cười, nhưng chưa tới đáy mắt: "Công chúa vừa mới nói, không phải cái gì?"

Không biết vì sao, An Hoa bị nụ cười này làm bay mất ba phần sức lực, chỉ có thể xấu hổ kéo kéo khóe miệng: "Không có gì, không có gì."

Nói xong, cũng không dám nhìn thêm Thẩm Hạc Tri, vội vàng hành lễ với Hoàng Đế: "Thẩm đại nhân và Hoàng huynh có chuyện muốn nói, An Hoa xin cáo lui trước."

Hoàng Thượng nhìn bước chân hơi lộn xộn của An Hoa, ý vị sâu xa cong cong khóe môi.

Nghe Thẩm Hạc Tri báo cáo tình hình, ngược lại không khác là bao so với suy nghĩ của hắn. Chu Mục Chi sa lưới, nhưng danh sách chưa tìm ra, nếu phải nhổ tận gốc thế lực của Nội Các, thì vẫn phải cần một thời gian nữa.

Lí Phù Lương xoay xoay quân cờ trong tay, lại nhớ tớ chuyện vừa hỏi An Hoa, liền mở miệng hỏi: "Thẩm Khanh thấy, muội muội này của ta thế nào?"

Thẩm Hạc Tri lòng như gương sáng, hắn ngày ngày ra vào phủ công chúa, nếu Hoàng Thượng không biết chút gì đó, vậy chính là có ma rồi.

Nhưng có một số chuyện... Cũng không phải mình hắn có thể quyết định được.

"Bẩm Hoàng Thượng, thần không dám nói xằng về công chúa."

Hoàng Đế nhìn Thẩm Hạc Tri rũ mi mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười thưởng thức chén trà.

Là không dám nói xằng, hay là hiểu rõ nhưng lại giả vờ hồ đồ?

Mà thôi, muội muội này đã làm đủ nhiều rồi, nếu An Hoa thật sự nhìn trúng Thẩm Hạc Tri, cần hắn làm ông tơ bà nguyệt cũng không phải không được.

Chỉ là hiện giờ nhìn như này, giống như đang giúp vua hữu ý nhưng thần nữ vô tình vậy.