Ẩn Hôn

Chương 64: Anh cũng nhớ em



Edit: Sơn Tra

Cố Tùy muốn tìm Trần Tưởng thì rất dễ dàng, anh ngay sau đó gọi điện cho trợ lý của Trần Tưởng. Hứa Khuynh bên này nhìn danh sách bạn bè trong Wechat lại tăng thêm một người.

Trợ lý của Trần Tưởng đầu bên kia vừa mới bắt máy, Cố Tùy rũ mắt nhìn giao diện trên điện thoại của Hứa Khuynh, trực tiếp cúp điện thoại của vị trợ lý kia.

Hứa Khuynh nhìn ảnh đại diện màu đỏ kia.

Do dự có nên thông qua hay không.

Cố Tùy ở ngay trên đỉnh đầu cô, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, ánh mắt cũng dán vào di động của cô. Anh em tốt của mình, lại ở trước mặt mình thêm người phụ nữ của mình làm bạn tốt.

Đầu ngón tay Hứa Khuynh tạm dừng, nói: "Tôi không tin Trần Tưởng có ý gì với tôi."

"Hửm?"

Từ cổ họng anh chỉ phát ra một âm đơn.

"Bà xã, em quá không hiểu biết đối với bản thân mình." Cố Tùy nhẹ nhàng ấn lên bả vai Hứa Khuynh, Hứa Khuynh nghe thấy hai chữ "bà xã", đầu ngón tay hơi run.

Run một cái, liền thông qua cho Trần Tưởng.

Ảnh đại diện của Trần Tưởng xuất hiện trong giao diện trò chuyện.

Cố Tùy liếc mắt một cái, nói: "Xem hắn ta muốn nói cái gì, xem xong thì kéo đen."

Hứa Khuynh không phản ứng anh.

Cô biên tập hai chữ "cảm ơn" nhưng còn chưa có gửi đi thì đầu bên kia đã "tích tích tích" gửi tin nhắn đến, nhảy ra giao diện.

Trần Tưởng: Hứa Khuynh, thật xin lỗi, tạo thành rắc rối cho cô trên Weibo.

Trần Tưởng: Hắc diệu thạch là tôi lúc trước mua ở Myanmar, sau thấy đẹp nên nhờ người ta làm thành đồ trang sức, cũng không phải vì cô mới mua, tôi đăng Weibo vì chướng mắt tên kia, chỉ là bởi vì nhìn không quen.

Trần Tưởng: Chỉ mong cô không cần tức giận.

Hai chữ "cảm ơn" hoàn toàn đình chỉ, Hứa Khuynh giơ điện thoại cho Cố Tùy xem.

"Anh xem, người ta đã nói chỉ là hiểu lầm."

Cố Tùy nhìn màn hình, không có hé răng.

Chỉ có Hứa Khuynh mới ngây thơ cho rằng Trần Tưởng là loại người sẽ đeo đồ trang sức, hắn ta gửi tin nhắn này, mang theo mùi trà nồng đậm. Cố Tùy nâng ngón tay, hai ba thao tác đã xóa Trần Tưởng đi.

"Xong."

Hứa Khuynh lấy di động lại, vừa nhìn thấy liền sửng sốt.

Cô lập tức quay đầu lại.

"Sao anh lại xóa rồi?" Tiếp theo, Hứa Khuynh giơ di động: "Tôi còn chưa trả lời anh ta mà."

Cố Tùy rút di động của cô ra, ném ở một bên, ấn bả vai cô xuống, áp người lên: "Không cần thiết phải trả lời, cho dù em không xóa, hắn ta cũng cút."

"Em không phải nói hắn ta không thích em sao, vậy hắn ta muốn thêm Wechat với em làm cái gì? Liên lạc cảm tình?"

Hứa Khuynh ghé toàn bộ thân thể vào trong chăn.

Nghĩ thầm, nói có chút đạo lý.

Tiếp theo, động tác xoa máu bầm của Cố Tùy ôn nhu hơn rất nhiều, nhẹ nhàng giống như mát xa. Hứa Khuynh dần dần có chút buồn ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.

Đối với hết thày trên Internet, Hứa Khuynh xem còn nhiều hơn người khác, muốn đội vương miện thì phải chịu, mấy cái tai tiếng thật thật giả giả cùng tiếng mắng chửi cô nhiều không đếm xuể, cô căn bản cũng không có thời gian thương tâm, vì tiền, cô còn từng nhận một ít buổi diễn nơi kinh doanh.

Ba trăm đô một buổi.

Khi đó cô còn cảm thấy là rất nhiều.

Mà mấy năm nay vì nhiệt độ, đoàn đội cũng chế tạo một ít tai tiếng bắt gió bắt bóng, chính mình cũng trở thành một cỗ máy tai tiếng.

Cô liền càng không thèm để ý.

Yêu ai ghét ai, các người muốn mắng thế nào thì mắng.

Cho nên cô chưa từng để những lời trên mạng vào trong lòng.

Ngủ nhanh như vậy.

Cố Tùy thấy cô đã ngủ thì không xoa nữa, kéo chăn đắp cho cô, thuận tiện điều chỉnh đèn ngủ, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, ra tới liền trực tiếp cầm di động cùng máy tính bảng, nhẹ nhàng đi ra cửa.

Khách sạn chỗ này được xem như tương đối cao cấp ở chợ phía đông. Anh bước đến sô pha ngồi xuống, mở ghi chép bắt đầu làm việc.

Lát sau.

Màn hình di động sáng lên.

Trần Tưởng: Cậu xóa bạn tốt của tớ?

Trần Tưởng: Tớ còn chưa nói xong mà.

Cố Tùy: Còn muốn nói cái gì? Thuận tiện thú nhận?

Trần Tưởng:.....

Giây tiếp theo, Trần Tưởng kéo đen Cố Tùy. Có lẽ hai người đã hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, đều biết rõ đức hạnh của nhau, quen biết nhiều năm, chỉ một ánh mắt liền biết Trần Tưởng thích Hứa Khuynh, là thật lòng hay chỉ là giả ý.

Không nói đến chính là tốt nhất, cho nên hiện tại làm hết thảy, tất cả đều xuất phát từ bản năng. Nếu còn muốn giữ lại tình cảm anh em, tốt nhất chính là im lặng không nói chuyện, cật lực tránh xa một chút.

Không đến một lúc.

Trên máy tính bảng nhiều thêm một cái email.

Nói là « Phía đối tác của hạng mục Cuồng Phong đổi thành Trần Mục đi đàm phán. »

Trần Mục cũng là đối tác của Dung Sang, lại là em họ của Trần Tưởng, anh ta ngay sau đó đã gửi email trả lời: « Cố Tùy, tôi thay anh trai không nên thân kia xin lỗi anh, anh ấy đã chuẩn bị đi tự bế. »

Cố Tùy: « Vất vả rồi, quay lại nhớ giới thiệu bạn gái cho hắn ta. »

Trần Mục: «… Được. »

Tiếp theo, di động lại vang lên.

Là Cố lão gia tử gọi đến.

Cố Tùy nhấc máy: "Ông nội."

"Trần Tưởng cùng Hứa Khuynh là chuyện như thế nào đây? Có phải Trần Tưởng quấn lấy Hứa Khuynh hay không, cháu nhanh chóng xử lí cậu ta đi, trước khi cháu theo đuổi được Hứa Khuynh mà để cậu ta cắm một chân vào, quay đầu lại chỉ có nước cho cháu ly hôn!" Cố lão gia tử không thích sử dụng Weibo và mấy phần mềm này kia, nhưng học sinh của ông cụ lại đông đảo, quen biết nhiều, người theo dõi cũng không ít, một chút gió thổi cỏ lay cũng không qua mặt được ông cụ.

Ở một phương diện nào đó, Cố lão gia tử cũng là nhìn Trần Tưởng lớn lên, Cố gia chỉ có Cố Tùy là con một, cho nên người anh em Trần Tưởng này cũng rất quan trọng.

Hai anh em cùng coi trọng một người phụ nữ, thật sự là không được.

Điều đầu tiên ông cụ lo lắng là Hứa Khuynh muốn ly hôn với Cố Tùy, đối với Cố Tùy chính là nửa điểm tin cậy cũng không có.

Cố Tùy: "Không cần lo lắng."

"Sao ông có thể không lo lắng chứ hả? Lỡ như con bé coi trọng Trần Tưởng thì thế nào đây? Trần Tưởng thật ra cũng không tồi, cháu theo đuổi lâu như vậy cũng chỉ mới ở mức nhập môn thôi."

Cố Tùy: "....."

Cố lão gia tử: "Dù sao thì cháu cũng phải cố lên, ngay cả tên của cháu cố ông cũng đều nghĩ kỹ rồi."

Tút.

Cố Tùy trực tiếp tắt điện thoại.

Anh ngả người một lúc thì lại đi trở về phòng, đi đến mép giường, vén tóc Hứa Khuynh, rũ mắt nhìn gương mặt đang ngủ say của cô.

Nếu người trong lòng cô ấy là anh thì thật là tốt biết bao.

Sợ cái gì Trần Tưởng, sợ cái gì Trình Tầm, sợ cái gì Trương Thuần.

Cố Tùy cọ xát lòng bàn tay ở trên mặt cô, da thịt của người phụ nữ thật mềm mại, mịn màng. Hứa Khuynh có cảm giác ngứa ngáy, giơ tay bắt lấy, ngay sau đó túm tới bên môi, vô ý thức mà hôn lên ngón tay anh.

Nhịp tim của Cố Tùy từng bước nhanh hơn.

Thịch thịch thịch.

Anh đè đôi môi đỏ của cô.

Vài phút sau, anh xốc chăn, leo lên giường. Hứa Khuynh cuộn tròn người, Cố Tùy từ phía sau ôm lấy eo cô, duỗi tay tắt đèn ngủ trên đầu giường.

Trong phòng lâm vào tối tăm.

Cố Tùy cũng bắt đầu ngủ say.

*

Ngày hôm sau tỉnh dậy, hot search Weibo đều bị triệt sạch sẽ, nhưng lượng fan của Hứa Khuynh lại tăng vọt trong một đêm. Cố Tùy có cuộc họp lúc sáng sớm, Hứa Khuynh cũng phải đến phim trường.

Sợ phóng viên bắt được, hai người chia nhau ra đi, một người đi từ cửa chính, một người đi từ bãi đậu xe dưới tầng ngầm, khách sạn này an toàn hơn khách sạn của Hứa Khuynh bên kia rất nhiều, bởi vì bên này sử dụng chế độ thành viên. Hôm nay tinh thần của Hứa Khuynh thật ra không tốt như hôm qua, cô vừa lên xe, Tô Tuyết đã kinh ngạc.

"Gì đây? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Hứa Khuynh tựa lưng vào ghế ngồi, nói: "Không phải, là ngủ quá ngon, hơn nữa có thể là do tác dụng của thuốc."

"Em bôi thuốc?"

Hứa Khuynh kéo cổ áo xuống cho Tô Tuyết xem.

Tô Tuyết biết Hứa Khuynh có máu bầm, cô đã sớm chuẩn bị thuốc bôi, dự định kết thúc ba ngày huấn luyện sẽ bôi cho Hứa Khuynh, không nghĩ tới miệng vết thương lần này nhìn đỡ hơn rất nhiều.

Còn ngửi được mùi thuốc thoang

Tô Tuyết: "Cố Tùy bôi giúp em?"

Hứa Khuynh: "Ừ."

Cô lại kéo cổ áo lên.

Tô Tuyết nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Hứa Khuynh, trong lòng đột nhiên vui vẻ thay cho cô, ít nhất về sau cô bạn thân này bị thương phía sau đã có người giúp cô ấy bôi thuốc lên miệng vết thương.

Nếu như lúc trước Tô Tuyết còn tưởng rằng Hứa Khuynh và Cố Tùy là quan hệ ăn bánh bóc vỏ, hôm nay mới hiểu ra, bọn họ đều là có lòng.

Tô Tuyết đột nhiên cười nói: "Nghĩ đến những anti-fan trên mạng, lỡ như sau này em và Cố Tùy thật sự bắt đầu, mặt của bọn họ sẽ bị vả rất đau đây."

Hứa Khuynh xoa cổ.

Mỉm cười, không trả lời.

Trong đầu cô bây giờ đều là hình ảnh người đàn ông đêm qua vì đau lòng cho cô mà nổi giận.

Bất quá kế tiếp cũng không có thời gian để cô nghĩ đông nghĩ tây, sau khi khóa huấn luyện cận chiến cấp tốc kết thúc, ngay sau đó chính là học về súng, học ở phim trường, cảm thụ sẽ càng sâu hơn.

Bởi vì những tiền bối khác vừa quay chụp, trên mặt đất toàn là các vàng, máy móc cũng dính cát vàng, Hứa Khuynh đi theo Trình Tầm ở bên này luyện súng.

Hai ngày sau.

Hứa Khuynh mới vừa luyện xong.

Di động của cô vang lên, cô khom lưng lấy tới.

Cố Tùy: Lát nữa đến đón em.

Hứa Khuynh: Mấy giờ?

Cố Tùy: Khoảng sáu giờ rưỡi.

Hứa Khuynh: Được.

Cô và Cố Tùy đã hai ngày không gặp mặt, có vẻ anh đang rất bận, có báo chí đưa tin Lăng Thịnh vừa mới thu mua lại một công ty công nghệ cao, mà công ty này đã khởi động lại dự án nghiên cứu và phát triển chip. Mấy năm nay, rất nhiều công ty đã đổ tiền vào đây, vô luận là ít hay nhiều công ty, chỉ cần tin tức về con chip này vừa được công bố ra, vẫn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.

Trình Tầm hai ngày này giống như từ tiểu thịt tươi biến thành hán tử thô ráp, anh ta trực tiếp ngồi trên mặt đất đầy cát vàng mân mê một khẩu súng. Hứa Khuynh buông di động, liếc mắt nhìn Trình Tầm một cái.

Trình Tầm vừa lúc cũng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Trình Tầm hơi mỉm cười, Hứa Khuynh cũng cười đáp lại, theo sau cô đi xin nghỉ với đạo diễn Tiêu. Cô và Trình Tầm không phải diễn viên chính, đều là suất diễn hơi chút giống vai phụ, nếu muốn tính là nam nữ hai thì cũng chưa tới, bộ điện ảnh này không có vai phụ đặc biệt quan trọng.

Là đạo diễn Tiêu Chính Minh như cũ đã dụng tâm, một hai phải để cho hai người bọn họ luyện tập cách đấu, quen thuộc với súng ống đạn dược mới chịu quay chụp.

Đạo diễn nhìn mặt mày Hứa Khuynh dính đầy bùn cát khô ráo, gật gật đầu: "Đi đi."

Tính là giả.

Hơn năm giờ, Hứa Khuynh trở về khách sạn, tắm rửa một lượt, lạu thay đổi một bộ quần áo.

Cố Tùy gửi WeChat, nói mình đang ở dưới lầu.

Hứa Khuynh cầm di động m, ấn voice chat: "Nơi này có rất nhiều phóng viên, anh lái xe đến phía trước đi."

"Được."

Chốc lát sau, Hứa Khuynh lên xe Cố Tùy ở ngã tư đường, lúc này không phải trợ lý Trần lái xe, mà là vệ sĩ. Hứa Khuynh vừa ngồi xuống, Cố Tùy đã thò qua tới, hôn lên môi cô, Hứa Khuynh cúi đầu, cũng hôn trở lại, đầu lưỡi quấn quýt, từng chút thăm dò rồi co lại, hôn xong.

Hứa Khuynh hỏi: "Đi đâu đây?"

"Đi ăn cơm trước."

Cố Tùy ấn lên trán cô nói.

*

Chợ phía đông rộng lớn lại ít người, mấy năm nay bởi vì thành điện ảnh được đưa vào sử dụng nhiều, mới chậm rãi có kiến trúc cao tầng được xây lên, mà khu khoa học kĩ thuật cao cũng tiến cử không ít nhân tài, cho dù như vậy, rất nhiều chỗ ở chợ phía đông vẫn đang trong trạng thái chờ phát triển, ăn những đồ ăn Trung Quốc đơn giản.

Xe chạy về phía sau.

Trời cũng tối sầm lại, gió Bắc gào thét.

Hứa Khuynh mở cửa trong nháy mắt liền rụt cổ lại, Cố Tùy đi tới, nắm lấy tay cô, thuận tiện lấy qua một cái khăn choàng cổ, choàng qua cổ Hứa Khuynh.

Khăn choàng cổ có màu đen.

Hứa Khuynh lập tức nhét cằm vào, cô nhìn nơi dân cư hoang vắng, hỏi: "Đây là đâu?"

"Anh muốn giết người diệt khẩu?"

Cố Tùy cười như không cười mà liếc nhìn cô một cái, theo sau dẫn cô đến một cánh cửa. Vệ sĩ đẩy cửa bước vào, bên trong là một sân tập bắn rộng lớn.

Hứa Khuynh sửng sốt.

Trường bắn rất an tĩnh, chỉ có cách đó không xa, camera an tĩnh mà chuyển động.

Sau khi bước vào trong.

Cố Tùy dẫn theo Hứa Khuynh lại đẩy ra một cảnh cửa màu xanh lục, nơi này thiết kế như một phòng học, khi mở cửa ra, bên trong là một sân nhỏ trong nhà.

Còn có bục giảng cùng máy chiếu, vệ sĩ vào cửa mở máy chiếu lên, trên mặt bàn còn để mấy khẩu súng, Hứa Khuynh liếc mắt liền nhận ra chúng giống với những thứ hôm nay cô vừa học.

Cố Tùy: "Bổ túc cho em."

Nói xong, anh đi lên bục giảng, cởi nút cổ áo sơ mi, cầm lên, thưởng thức một chút, duỗi tay sạch sẽ, lưu loát chính là một phát súng. Hứa Khuynh tức khắc che lỗ tai lại.

Cô quay đầu nhìn lại, ở giữa hồng tâm.

Cố Tùy duỗi tay về phía cô: "Lại đây."

Hứa Khuynh giơ tay ra, bị anh kéo đến trên bục giảng.

"Mấy thứ này chính là khi các người đóng phim thường dùng, chỗ này là đạn đặc chế, có lực công kích ít, tuy rằng là đặc chế, sẽ không giống súng thật, nhưng nếu bị bắn liên tiếp mấy phát, cũng có thể làm gãy xương sườn." Anh ở một bên đùa nghịch, biểu tình trầm ổn, nói chuyện chuyên chú.

Quả thật giống một thầy giáo.

Đuôi lông mày ngẫu nhiên nhếch lên một chút, lại giống như chạm phải thứ gì đó bị mắc kẹt, tách một cái là xong, cả người trông cực kì hấp dẫn.

Hứa Khuynh đứng ở bên cạnh, nhìn anh một hồi.

Bất ngờ nhón chân hôn lên khóe môi anh một cái.

Cố Tùy đột nhiên dừng lại.

Hứa Khuynh mím môi.

Tiếp theo, cô lại nhón chân hôn lên khóe môi người kia một lần nữa. Cố Tùy rũ mắt, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn, anh đột ngột quăng khẩu súng xuống, một tay ôm lấy eo Hứa Khuynh, ấn người xuống bàn.

Cúi đầu nhìn cô.

"Em hôn lại một chút." Giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

Hứa Khuynh mỉm cười, bám vào bờ vai của anh, lại hôn anh thêm một lần. Thuần khiết, không mang theo chút tạp niệm, cô hôn đến mặt đỏ bừng, anh bị hôn đến bên tai đỏ bừng.

*

Đêm nay.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
4. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
=====================================

Thu hoạch rất lớn.

Ngày hôm sau, Hứa Khuynh quay trở lại phim trường, mới vừa bắt đầu, vị thầy huấn luyện kia lập tức nói: "Có thể, Hứa Khuynh, có điều cô có bí mật học thêm lớp bổ túc không đấy?"

Hứa Khuynh buông súng trong tay, nhìn thầy huấn luyện, cười nói: "Gần như vậy."

"Được rồi, tôi đưa cô đến gặp đạo diễn Tiêu." Nói xong, thầy huấn luyện lau lau tay, đưa Hứa Khuynh đi qua, trước khi đi còn nói với Trình Tầm: "Cậu cũng cố lên."

Hứa Khuynh nhìn về phía Trình Tầm, làm một cái động tác cổ vũ.

Trình Tầm gật đầu cười, tiếp theo cúi đầu cầm súng tiếp tục nỗ lực. Kế tiếp, suất diễn của Hứa Khuynh cũng bắt đầu, diễn cùng những diễn viên gạo cội, Hứa Khuynh cũng học được rất nhiều điều, nơi này không có vị thế, không có lưu lượng, chỉ có luận bàn đóng phim, nghiêm túc đóng phim.

Vai diễn của Hứa Khuynh là người đưa tin tình báo.

Đi bộ hai ngàn dặm.

Mặt đất đầy đất cát vàng, xung quanh đều hoang tàn vắng vẻ, ánh nắng mặt trời chói chang làm Hứa Khuynh muốn ngất xỉu rất nhiều lần, đạo diễn Tiêu chính là muốn cái trạng thái này của cô, kiệt sức, mất nước, có thể thể hiện được sự vất vả khi kháng chiến.

Ngày hôm sau, Cố Tùy trở về Lê Thành.

Anh cũng rất bận rộn, hai người cũng thường xuyên liên lạc.

Mà việc chế tác của 《 Cổ thần 》 cũng đã tiến vào giai đoạn hậu kì, khi xuân về hoa nở, cũng là lúc Hứa Khuynh đóng máy. Đoàn phim tối hôm đó vừa lúc là sinh nhật đạo diễn Tiêu.

Vì thế cũng đưa tiễn Hứa Khuynh một chút.

Trình Tầm cười nói: "Hai chúng ta đến cùng lúc, kết quả cô lại quay xong trước."

Hứa Khuynh bưng ly rượu, cùng anh ta chạm ly, nói: "Anh cũng sắp quay xong rồi."

Theo sau, Hứa Khuynh kính rượu mấy diễn viên khác, cũng kính đến trước mặt đạo diễn Tiêu, cô hơi khom lưng, nói: "Cảm ơn đạo diễn Tiêu hai tháng này đã dạy dỗ."

Tiêu Chính Minh vỗ vỗ bả vai Hứa Khuynh: "Rất tốt."

Đúng vậy, mấy diễn viên khác ở đây đều cho Hứa Khuynh hai chữ "rất tốt", một diễn viên gắn mác lưu lượng suốt ngày treo trên hot search, trước không có tác phẩm chống đỡ, sau không có chống lưng cũng không có nhân phẩm, cũng không thấy cô làm được bao nhiêu chuyện tốt. Từ lúc bắt đầu, không ai là không nghi ngờ cô.

Trải qua hai tháng ở chung, mọi người đã nhìn ra được, đây là một diễn viên chịu nỗ lực, kỹ thuật diễn xuất cũng không kém. Mọi người cũng dần đối xử với cô tốt hơn.

Trong khoảng thời gian này, mọi người đều add Wechat lẫn nhau.

Hứa Khuynh cũng coi như bước nửa chân vào vòng của Tiêu Chính Minh.

Hứa Khuynh không dám kiêu ngạo, bưng ly rượu, kính rượu từng người một. Thời điểm tàn cuộc, cũng say hơn bảy phần, Tô Tuyết đỡ cô lên xe, đưa cho cô một ly nước mật ong.

Hứa Khuynh tựa lưng vào ghế ngồi, có chút mơ hồ hỏi Tô Tuyết: "Em có bị phơi đen không?"

Tô Tuyết sửng sốt: "Không có đâu, vẫn rất trắng."

Hứa Khuynh sờ sờ mặt: "Làn da có thô ráp không?"

"Không có, vẫn rất mịn màng."

Tô Tuyết lấy khăn giấy lau khóe môi, cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Đột nhiên lại để ý khuôn mặt vậy sao?"

Cảm thấy buồn cười.

Có lẽ là Hứa Khuynh trời sinh lệ chất, chính là mỹ xinh đẹp từ trong trứng nước, chưa từng hỏi qua ai như vậy. Hứa Khuynh uống từng ngụm nước mật ong, có chút mơ màng mà nghĩ.

Phải về Lê Thành.

Trở lại khách sạn sau, Hứa Khuynh ghé vào sô pha, mở cuộc gọi video, trước đó còn sửa sang lại tóc, liếc nhìn chính mình trong gương, tất cả đều là hành động vô ý thức.

Cố Tùy bên kia rất nhanh đã bắt máy, anh mới vừa tắm rửa xong, xoa bọt nước trên cổ, mỉm cười nhìn Hứa Khuynh: "Đóng máy rồi sao?"

Hứa Khuynh gật đầu: "Ừ."

Cố Tùy ngồi xuống sô pha, chân dài bắt chéo: "Uống rượu sao?"

"Ừ."

Hứa Khuynh mơ màng đến chỉ biết gật đầu.

Cố Tùy tức khắc híp mắt: "Say rồi sao?"

"Ừ."

Cố Tùy: "....."

Anh đứng lên, bưng ly cà phê trên bàn uống một ngụm, lại nhìn về phía ống kính, nhìn chằm chằm cô. Hứa Khuynh thở ra hơi rượu, hỏi: "Anh đang ở đâu?"

"Kinh đô."

Hứa Khuynh: "Thật bận rộn."

Cô chỉ là nhẹ nhàng cảm thán một câu.

Cố Tùy thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Hứa Khuynh khẽ cười.

Mi mắt cong cong, cô nghiêng đầu: "Không có việc gì."

Từ lần trước học xong súng, Cố Tùy liền xuất ngoại, ngay sau đó trở lại kinh đô làm việc, cả ngày chân không chạm đất, quay đầu liền phát hiện, vai diễn này của Hứa Khuynh đã đóng máy.

Cô cười tới rất đẹp.

Cố Tùy thật sâu mà nhìn cô.

Đột nhiên, hỏi: "Có nhớ anh không?"

Hứa Khuynh gật đầu.

Cô gật đầu di động cũng run lắc theo.

Cố Tùy khẽ cười: "Anh cũng nhớ em."

Anh lúc này rất muốn nói, chúng ta xác định quan hệ đi, người phụ nữ này khi say rượu lại mềm mại như vậy, anh như vậy có khác gì nhân lúc cháy nhà mà đi của.

Cuối cùng vẫn là không có nói ra, ngày này sớm hay muộn cũng sẽ tới.

Hàn huyên một lúc, Hứa Khuynh dần dần ngủ say trên sô pha, di động theo sát "cạch" một tiếng. Cố Tùy bên kia chỉ nhìn thấy đầu ngón tay tinh tế trắng nõn của cô, anh thưởng thức một lát, lấy một chiếc điện thoại khác gọi cho Tô Tuyết, nhờ Tô Tuyết chiếu cố Hứa Khuynh cho tốt.

*

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa Khuynh thấy hơi đau đầu, sờ mặt cũng cảm thấy có hơi khô, trước khi trang điểm đều đắp mặt nạ, kỳ thật lăn lộn phơi nắng như thế, đen thì không có đen, chỉ là có hơi gầy xuống.

Tô Tuyết sáng sớm đã mang đồ ăn đến đây.

Ăn xong, cả đám người xuất phát đi sân bay, trở về Lê Thành. Hứa Khuynh cũng rất nhớ mẹ, lúc trước quay 《 Cổ thần 》 còn có thể bớt thới giờ quay về Lê Thành một chuyến.

Lần này quay 《 Long sơn 》 là một lượt quay chụp xong, hơi buông lỏng một chút liền cảm thấy nhớ nhà. Máy bay đáp xuống Lê Thành, có fan nhận ra Hứa Khuynh, đột nhiên đuổi lại đây.

"Khuynh Khuynh, đóng phim thuận lợi không?"

"Chị có rảnh rỗi thì lên Weibo phát một ít phúc lợi đi, chúng em đã rất lâu không được thấy chị, hừ hừ."

"Đúng vậy đúng vậy, Weibo của chị thật không tích cực phát phúc lợi gì hết."

"A a a, Khuynh Khuynh kế tiếp có phải hay không sẽ quay 《 Xuân đến 》? Bọn em đều rất mong chờ đó."

Trong khoảng thời gian này 《 Xuân đến 》 cũng gần như đã chuẩn bị sẵn sàng có thể khai máy, bốn vai chính đều đã định ra, lần này quay về Lê Thành ngay sau đó liền phải chụp ảnh tạo hình.

Hứa Khuynh cười nói: "Rất thuận lợi."

"Khuynh Khuynh, sao chị lại xinh đẹp như thế?"

"Nhưng gầy đi rồi."

"Gầy càng đẹp mắt, Khuynh Khuynh của chúng ta thật xinh đẹp."

"Nghe nói quay 《 Long sơn 》đều là cảnh diễn có bùn đất, hơn nữa trên đầu còn có ánh nắng gay gắt, vậy mà chị cũng có thể bảo trì làn da trắng đến như thế."

Làm sao có khả năng chứ, bao nhiêu mặt nạ đều bị lôi ra đắp hết rồi, Hứa Khuynh mỉm cười, mang kính râm đi ra cửa sân bay, một chiếc xe Maybach quen thuộc dừng ở đó, Hứa Khuynh nhìn lướt qua, có chút kinh ngạc, di động của cô cũng theo sát vang lên.

Cố lão gia tử: Khuynh Khuynh, ông tới đón cháu.

Cố lão gia tử: Nơi này không tiện lên xe sao?

Hứa Khuynh: Ông nội, sao ông lại tới đây, đúng vậy, chỗ này có rất nhiều fan.

Cố lão gia tử: Vậy ông bảo tài xế lái xe đến cửa vào cao tốc Lâm Hải.

Hứa Khuynh: Vâng.

Sau khi lên xe bảo mẫu, Hứa Khuynh nhờ tài xế dừng ở cao tốc Lâm Hải, Tô Tuyết cũng đã sớm nhìn thấy Maybach của Cố lão gia tử, chiếc xe này quá khí phách, quá lóa mắt, liếc mắt một cái liền nhận ra.

Xe đi vào cao tốc Lâm Hải.

Hứa Khuynh nhờ có Tô Tuyết yểm hộ, thuận lợi bước lên Maybach.

Cố lão gia tử vừa thấy Hứa Khuynh, liền nói: "Gầy rồi."

Hứa Khuynh sờ sờ mặt, cười nói: "Không sao ạ, gần đây ông nội thế nào?"

"Ông vẫn như vậy."

Hứa Khuynh gật gật đầu.

Xe lên cao tốc.

Cố lão gia tử nói: "Về nhà trước một chuyến, lấy chút đồ vật, sau đó lại đưa cháu đến bệnh viện thăm bà thông gia."

Hứa Khuynh: "Vâng, ông nội muốn lấy cái gì?"

"Một chút đồ vật, không đáng giá bao nhiêu, chủ yếu là làm mẹ cháu vui vẻ." Cố lão gia tử nói, Hứa Khuynh gật gật đầu, cũng không hỏi lại nhiều.

Đến Lệ Loan Kim Vực.

Cố lão gia tử kéo Hứa Khuynh vào cửa uống trà, Hứa Khuynh nghe lời mà đi vào, nhận lấy ly trà dì giúp việc đưa cho, vừa muốn ngồi xuống liền nhìn thấy quyển album trên sô pha.

Cô sửng sốt, duỗi tay lấy album, đặt ở trên bàn trà.

Cố lão gia tử xách theo đồ ra tới, liếc mắt nhìn đến quyển album, ông cụ "ai da" một tiếng, lại giống như nghĩ đến cái gì, đặt đồ trong tay xuống, vuốt ve chòm râu bạc phơ, cầm lấy quyển album, nhìn Hứa Khuynh nói: "Có muốn nhìn xem Cố Tùy hồi bé là cái dạng gì không?"

Hứa Khuynh dừng một chút, đưa mắt nhìn quyển album kia.

Cố lão gia tử lấy album qua, nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ thời gian ở cùng ông tương đối nhiều, ông cũng rất bận, ba mẹ nó vẫn luôn nuôi thả nó, cho nên kỳ thật nó vẫn luôn độc lập, cháu nhìn xem, đây là ảnh của nó lúc năm tuổi."

Cố Tùy năm tuổi mặc áo đen cùng quần đùi màu đen, cầm súng nhựa ngồi ở bên cạnh bồn hoa, không muốn nhìn vào ống kính, bĩu môi, ánh mắt ẩn ẩn sắc bén có chút giống sau khi lớn lên.

Có chút hung dữ.

Hứa Khuynh chuyên chú mà nhìn.

Cố lão gia tử mỉm cười, lại lật qua trang kế tiếp, Cố Tùy bảy tuổi, mười một tuổi, lại mười bốn tuổi, thân cao đã tới một mét bảy mươi tám, dung mạo nảy nở, ánh mắt sắc bén càng rõ ràng, mặc một thân đồ thể thao, dùng tay chống đỡ không cho chụp, ngón tay thon dài, hơi nổi gân xanh. Năm mười tám tuổi, anh cao vượt qua một mét tám, ngồi ở bậc thang, cúi đầu ấn di động, chân dài không có chỗ để, xung quanh hư ảnh, có thể thấy được ánh mắt của người qua đường đều quét tới bên này.

Mười chín tuổi, anh chuẩn bị ra nước ngoài, mặc tạp dề màu xanh đứng trong bếp, không biết mân mê làm cái gì.

Cố lão gia tử chỉ tấm ảnh này, nói: "Lúc nó ở cùng ông, ba mẹ nó cũng không có cách nào quản nó, công việc của chúng ta đều bận rộn, nó tự mình học nấu ăn, sinh nhật mấy năm liền chúng ta đều quên mất. Năm mười chín tuổi này, nó bắt mấy người chúng ta nhất định phải ở nhà ăn sinh nhật cùng nó, nó tự mình xuống bếp nấu cơm, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta ăn đồ ăn nó làm, chúng ta còn tưởng đứa nhỏ này không dính khói lửa phàm tục, thực tế nó đã sớm am hiểu củi gạo dầu muối."

Lồng ngực Hứa Khuynh nhàn nhạt mà kéo xuống.

Có chút đau.

Cố lão gia tử quay đầu nhìn Hứa Khuynh: "Cháu xem, nó rất đáng thương phải không?"

Hứa Khuynh gật gật đầu.

Cố lão gia tử ngay sau đó hỏi: "Vậy cháu có muốn lập tức tiếp nhận nó hay không?"

Hứa Khuynh: "....."

Cô ngây dại luôn rồi.

Cảm giác như vừa bị hố.