Ẩn Long

Chương 33: Chúng tôi đã cố gắng hết sức



Đột nhiên bị đánh, tên đại ca lúc này không khỏi nổi giận, gầm thét.

“Mẹ nó, tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông lên, nhanh xông lên làm thịt thằng khốn này cho tao!”

Đám lưu manh giống như một bầy sói đói, vừa nghe được mệnh lệnh của tên đại ca, tức thì hùng hổ lao tới, dùng lấy hung khí liên tục hướng về phía Trần Viễn đập nện.

“A, đau quá!”

“Mẹ ơi, thằng này không phải là người, mau cứu con!”

“Không, đừng đành…. Xin anh đừng đánh!”

Thế nhưng, chỉ chưa đầy một phút, những tiếng la hét của đám lưu manh không ngừng vang lên. Mặc dù trên người của Trần Viễn lúc này cũng xuất hiện không ít thương tích. Nhưng đối với anh mà nói, chút vết thương này cũng chẳng đáng là bao.

Trong khi đó, mỗi một đòn của Trần Viễn đánh ra lại khiến cho từng tên lưu manh đổ gục xuống đất, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh kêu la thảm thiết. Nói như thế nào, lực đấm của Trần Viễn có thể dễ dàng đập gãy một thanh sắt dày cả chục phân. Đối với mấy tên lưu manh mà nói, thì đây chính là một trận hành xác cực kỳ đau đớn.

“Mày… mày rốt cuộc là ai? Làm sao… làm sao lại mạnh như vậy?”

Nhìn thấy đám đàn em của mình nhanh chóng bị Trần Viễn đánh gục. Hơn nữa, vũ khí trên tay cũng bị bẻ gãy. Lúc này, sắc mặt của tên đại ca càng thêm khiếp sợ, cầm lấy gậy sắt, liên tục lùi lại phía sau vài bước.

“Tao là ai? Chuyện này mày cũng không cần biết. Mày chỉ cần về nói lại với kẻ đã thuê mày. Nếu như hắn có bản lĩnh, thì tốt hơn hết hãy trốn cho thật kỹ, đừng để cho tao phát hiện ra được. Nếu không, kết cục của hắn chính là thế này!”

Dứt lời, Trần Viễn trực tiếp dùng lấy hai tay, đem thanh sắt dày khoảng chừng một tấc, vặn thành bánh quai chèo. Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đám lưu manh ở đây đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm, lộ ra dáng vẻ khiếp sợ vô cùng.

“Gặp… chúng ta gặp quỷ rồi!”

Lúc này, sắc mặt của tên đại ca không khỏi trở nên trắng bệch. Mặc dù hắn từng gặp qua không ít việc đời, nhưng chưa bao giờ hắn được chứng kiến một cảnh tượng nào đáng sợ như vậy. Cho dù là ở trên phim ảnh, đây cũng là chuyện không quá chân thật rồi đi?

“Cút!”

Nhìn thấy đám lưu manh đều bị dọa sợ, Trần Viễn cũng không để ý đến biểu lộ ở trên mặt của bọn chúng. Anh trực tiếp đem tên đại ca đạp bay ra ngoài, sau đó bình tĩnh ngồi lại trên xe, nổ máy rời đi.

“Đại… đại ca, chuyện… chuyện này… chúng ta nên tính như thế nào?”

Sau khi nhìn thấy Trần Viễn lái xe ô tô rời đi. Lúc này, mấy tên lưu manh mới tụ lại, nhìn về phía gã đại ca đang chật vật từ trên đất bò dậy, run rẩy nói ra.

Bốp!

Vừa mới đứng dậy, nghe được đàn em của mình hỏi thăm. Tức thì, tên đại ca không khỏi nổi giận, trực tiếp vỗ tay lên đầu của hắn, sau đó quát lớn lên.

“Cút mẹ tụi mày hết đi? Tụi mày không thấy thằng đó đáng sợ như thế nào hay sao hả? Trở về nói về anh Hào, để anh Hào tự mình đi xử lý. Còn tụi bây nữa, bây giờ đi tìm cái tên họ Trịnh kia, kêu hắn bồi thường thêm tiền thuốc men. Nếu hắn không cho, thì cứ lôi tên của hắn nói cho thằng đó. Tao không tin, sau khi biết được thủ phạm phía sau, thằng đó sẽ bỏ qua cho nó.”

Lớn tiếng quát lên một trận. Ngay sau đó, vẻ mặt của tên đại ca không khỏi tỏ ra nhăn nhó. Hắn vừa đưa tay lên người xuýt xoa vài tiếng, vừa luôn miệng lẩm bẩm chửi mắng.

“Con mẹ nó chứ, thằng này là người hay là quỷ, làm sao ra tay lại ác độc như vậy? Suýt chút nữa thì tao bị nó đánh gãy mấy cái xương sườn rồi. Không được, việc này tao không thể cứ bỏ qua như vậy. Nhất định phải để Hào ca cho người đi xử lý hắn.”

“Ai ui… mẹ nó, tụi mày không có mắt à, nhẹ cái tay một chút. Ông đây đang đau, có biết không hả?”

“Mẹ nó, cái thằng ngu này, còn không mau đi gọi xe. Chúng mày dự tính cho tao đi bộ về nhà đó phải không?”

Trên con đường vắng ở ngã tư giao lộ phía bắc, âm thanh của tên đại ca kêu rên, chửi mắng không ngừng. Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn cũng không có tâm trí đâu để để ý đến những chuyện này. Trong lòng của anh hiện đang tâm sự nặng nề. Vừa rồi, sau khi đem đám lưu manh xử lý, anh liền nhận được điện thoại của cha anh từ trong bệnh viện gọi đến. Nói rằng, em gái của anh đột nhiên có chuyển biến xấu, bác sĩ cần phải tiến hành phẫu thuật cấp cứu, đề nghị người nhà phải đóng thêm tiền viện phí.

Đối với chuyện này, Trần Viễn cũng không dám chần chừ, anh rất nhanh liền lái xe chạy đến bệnh viện. Nhưng mà, khi Trần Viễn chạy đến nơi, thì thấy phía trước cổng của bệnh viện xuất hiện rất nhiều xe của cảnh sát. Hơn nữa, trên đường chạy đến phòng cấp cứu, anh còn gặp không ít bệnh nhân máu me đầy người. Chỉ có điều, nhìn bộ dáng của bọn họ, dường như vừa mới trải qua một trận đánh nhau rất kịch liệt. Với lại, đa số trên cơ thể của đám người này đều có hình xăm đặc trưng của một số bang hội ở thành phố Tân Cảng.

Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc này Trần Viễn cũng không có nhiều thời gian để để ý đến. Anh vội vàng đến chỗ phòng bệnh, thấy cha mình đang đứng ở bên ngoài hành lang phòng cấp cứu, tức thì vội vàng chạy đến, hỏi thăm.

“Bố, tình hình của em gái con như thế nào rồi?”

Nhìn thấy Trần Viễn chạy đến, bên trong hốc mắt của ông Xuyên nhất thời xuất hiện một chút ảm đạm. Ông hơi khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo mấy phần bất lực, xen lẫn với chua chat.

“Không mấy khả quan cho lắm! Nghe bác sĩ nói là em gái con bị nhiễm trùng đường máu, cần phải phẫu thuật, truyền máu. Hơn nữa, số tiền lần trước con mới đóng cho bệnh viện, hiện tại đã còn không đủ. Bệnh viện yêu cầu chúng ta phải đóng thêm năm chục triệu. Nếu như tình hình con bé không tốt, thì số tiền đó có thể tăng lên gấp đôi.”

Nghe vậy, sắc mặt của Trần Viễn tức thì khẽ biến. Anh không nghĩ đến, tình hình của em gái mình lại trở nên xấu đến như vậy.

“Bố, bố đừng bận tâm đến chuyện tiền bạc. Mấy hôm rồi con mới đi làm, được bà chủ ứng trước tiền lương. Con sẽ đóng tiền viện phí cho em gái. Hơn nữa, vợ còn vẫn có chút tiền, nếu như không được thì con sẽ về hỏi mượn cô ấy.”

“Ừ!”

Giọng của ông Xuyên chỉ đáp lại trong vô lực. Ông biết rõ, từ khi con gái của mình nhập viện đến bây giờ, số tiền lo cho thuốc men, viện phí của con bé đã lên tới cả trăm triệu đồng. Trong đó, hơn phân nửa đều là tiền Trần Viễn mượn từ nhà vợ. Ngay cả mảnh vườn dưới quê cũng đã được ông bán đi phân nửa, chỉ để lo cho con gái của mình có thể sống được ngày nào hay ngày đó.

“Bố, con đi đóng tiền viện phí trước. Có chuyện gì bố nhớ gọi điện thoại cho con, con sẽ đến ngay lập tức.”

Nhìn thấy khuôn mặt già nua của cha mình đã có thêm rất nhiều nếp nhăn, mái đầu cũng trở nên bạc trắng. Trong lòng Trần Viễn lúc này cảm thấy vô cùng thất bại. Đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng anh chưa từng mua được cho bố mình một món đồ nào ra hồn, cũng chưa từng lo cho em gái được một ngày vui vẻ, hạnh phúc. Cho đến khi xuất ngũ, chứng kiến cảnh tượng em gái phải nhập viện, anh chỉ có thể chấp nhận lời đề nghị của Tiêu Hân Hân, trở thành một người ở rể không danh dự.

Đối với một người đã từng kiêu ngạo giống như Trần Viễn, thì đây chính là thất bại, hoàn toàn thất bại của anh. Thế nhưng, anh biết rất rõ ràng. Nếu như không có Tiêu Hân Hân trợ giúp, có lẽ em gái của anh đã không thể sống đến ngày hôm nay.

Mang theo tâm trạng nặng nề trên vai, bước chân của Trần Viễn cũng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều. Anh đi xuống tầng dưới cùng của bệnh viện, chạy đến quầy thu phí ở trước cổng chính, đem số tiền năm mươi triệu mà Tiêu Hân Hân đã chuyển qua cho mình, nộp hết vào tiền viện phí.

Sau khi thanh toán xong hết thảy, Trần Viễn mới quay lại chỗ phòng cấp cứu, nơi cha anh vẫn đứng đợi ở bên ngoài.

“Bố, bác sĩ đã cấp cứu cho con bé xong chưa?”

Nhìn thấy cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, chưa thấy dấu hiệu mở ra. Trong lòng Trần Viễn hơi có một chút sốt ruột, đứng ngồi không yên. Ông Xuyên dùng lấy đôi mắt vẫn đục, nhìn lấy con trai của mình rồi lắc đầu.

“Chưa…”

Thế nhưng, lời nói của ông còn chưa có nói hết, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra. Một nhóm y tá và bác sĩ, đẩy theo băng ca màu trắng, từ bên trong bước ra ngoài.

“Con… con gái của tôi thế nào rồi? Con bé… con bé không có vấn đề gì chứ?”

Nhìn thấy y tá và bác sĩ đi ra ngoài, giọng nói của ông Xuyên cũng trở nên lắp bắp, mãi không nói rõ thành lời. Chính Trần Viễn cũng có chút lo lắng, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía bên trong phòng bệnh.

“Thành thật xin lỗi chú và anh, bệnh viện của chúng tôi đã cố gắng hết sức. Thế nhưng tình hình sức khỏe của bệnh nhân thật sự quá mức nguy cấp, chúng tôi không thể nào cứu vãn được tình thế. Xin chú và anh hãy chuẩn bị tinh thần. Có thể, lần này bệnh nhân sẽ rất khó qua khỏi!”

Nghe được tin tức này từ chính miệng bác sĩ nói ra, tức thì cả ông Xuyên và Trần Viễn đều chết trân tại chỗ.

“Không… không thể nào. Em gái tôi tuyệt đối không thể nào xảy ra chuyện đó được. Có phải là các người đang nói láo, đúng không?”

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn tỏ ra kích động như vậy, đám y tá và bác sĩ ở đây đều vô cùng hốt hoảng, vội vàng đứng ra ngăn cản lại. Ngay cả ông Xuyên cũng phải cố gắng khuyên bảo, đem Trần Viễn kéo ra ngoài.

“Tôi không tin, tôi sẽ không tin lời của mấy người đâu. Em gái của tôi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!”