Án Mạng Ở Chung Cư 3506

Chương 1-3



" Bà à, hôm nay không được rồi ạ! "

Kim Triết tôn trọng bà lão trước mặt nên không muốn quá dứt khoát, hắn xin lỗi và trả lời bằng giọng điệu lễ phép, "Hôm nay con hơi mệt, với lại hiện tại cả người của con vẫn còn đầy mồ hôi. Con chỉ đứng đây một lát, đợi cho mồ hôi khô liền đi tắm, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút."

"À, ra vậy..." Mặc dù không có hy vọng gì, nhưng bà vẫn có chút thất vọng, dần dần cúi đầu xuống.

Kim Triết khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút không nỡ, nghĩ đến cảm xúc của bà cuối cùng bổ sung thêm một câu: " Ngày mai nhé bà, ngày mai con được nghỉ, ngày mai con xuống dưới đánh Thái Cực Quyền với bà, có được không?"

" Được được được......"

Mặc dù không nhìn thấy biểu tình của bà, nhưng thông qua tâm trạng và cử động cũng có thể biết được sự thay đổi, nhìn bà Vương liên tục gật đầu nói được, Kim Triết an tâm nở một nụ cười.

" Ở nhà đừng đeo khẩu trang, nóng lắm!” Nói xong, bà Vương xoay người rời đi.

Dưới sự nhắc nhở của đối phương, Kim Triết mới nhận ra rằng bản thân mình vẫn đang đeo khẩu trang. Hắn không nhanh không chậm tháo khẩu trang xuống, tiếp tục chiêm ngưỡng sự thay đổi của bầu trời trên cao.

Thời gian trôi qua, hoàng hôn chậm rãi phiêu động trong không trung, dần dần chìm xuống, cho đến khi tia sáng cuối cùng biến mất, màn đêm đã xâm chiếm toàn bộ bầu trời. Đèn neon dần sáng lên ở những tòa nhà cao tầng phía xa, những cửa hàng gần đó đang dần khoác lên mình những chiếc áo sặc sỡ, con đường rợp bóng cây ở tầng dưới cũng ồn ào, quán ăn đang bày bàn ghế, trạng thái bình thường hoá hiếm thấy ở giai đoạn phòng chống dịch, đường lớn bên phải sáng lên, những chiếc xe phóng vụt qua như tên bắn dưới những bóng đèn mờ.

Kim Triết không biết mình đã đứng trên ban công bao lâu, gió nam ẩm ướt thổi tới mang theo một tia mát lạnh, một thân hình mệt mỏi mê hoặc trong bóng đêm dần khôi phục lại được tinh thần. Cho đến khi cánh cửa sau lưng hắn đóng sầm lại, đèn trong phòng khách cũng dần sáng lên hắn mới rời khỏi ban công tối tăm, trở lại phòng khách sáng sủa, vẫn không quên đóng cửa kính ban công lại.

"Về rồi à?"

Hắn vừa đi về phía phòng khách vừa hỏi hai người mới bước vào cửa: " Hôm nay ăn gì vậy? "

"Mỳ thạch lạnh.”  Người phụ nữ trả lời một cách đơn giản.

Người phụ nữ tên là Vấn Nghệ, với mái tóc thẳng dài ngang vai màu nâu sẫm đang buông xõa, bên ngoài là chiếc áo gilê màu cà phê nhạt phối cùng với áo sơ mi mỏng dài tay cùng chất liệu, bên dưới là chiếc quần đùi denim màu xanh nhạt, thể hiện rõ cá tính của cô ấy.

“A?” Kim Triết tỏ vẻ nghe không rõ, lại giống ngạc nhiên, vẻ mặt không tin hỏi: “Tự làm? Cô còn có cả tay nghề này à? "

" Ăn xong rồi hẵng ngạc nhiên! Nói không chừng hôm nay chúng ta đều là chuột bạch đó!" Người đàn ông ở bên cạnh tháo khẩu trang xuống, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, hắn mở mắt, bĩu môi, lộ vẻ mặt ghét bỏ.

Người đàn ông này chính là người lúc nãy gọi cho Kim Triết- Bùi Vũ Phi, hắn cao to, khỏe mạnh, dáng vẻ bình thường, trắng trẻo sạch sẽ, tóc ngắn, mặc một chiếc áo phông trắng tinh phối với quần tây đen. Thoạt trông hắn tràn đầy năng lượng.

Họ đã sống ở đây trước khi Kim Triết chuyển đến. Hai người họ không chỉ là bạn cùng phòng của hắn mà còn là một cặp tình nhân, nhưng hiện tại họ chọn cách chia phòng. Ban đầu hắn rất tò mò và hết sức khó hiểu về điều này, nhưng sau khi làm quen thì hắn nhận ra, đây là một hình thức sống thử giữa hai người họ.

"Không phải chứ..." Kim Triết ngập ngừng, một mặt cười khổ, do dự một hồi, hắn tựa như tự an ủi chính mình cũng an ủi Vấn Nghệ, quay đầu lại nói với Bùi Vũ Phi: " Có điều...với tài bày biện nấu nướng, chút chuyện vặt vãnh này đối với cô ấy hẳn là không thành vấn đề gì. ”Sau đó hắn quay đầu nhìn Vấn Nghệ nói:“ Yên tâm đi, cô nấu món gì bọn tôi ăn món đó!"

"Ừ, dù sao ăn cũng không chết được! Về điểm này cậu cứ yên tâm." Bùi Vũ Phi cuối cùng nói một cách mỉa mai.

Sau màn chào hỏi ngắn gọn, ba người họ ai làm việc nấy.

Một lúc sau, với sự chuẩn bị của Vấn Nghệ, ba người họ lại tập trung trong bếp.

“Các cậu không ngửi thấy mùi gì à?” Kim Triết đứng ở cửa phòng gặp phải Bùi Vũ Phi, hiếu kỳ hỏi. Khi đến phòng bếp, nhìn thấy Vấn Nghệ, hắn lại hỏi: "Phòng của các cậu có mùi gì không? Lúc tôi mở cửa sổ thông gió dường như ngửi thấymột mùi hôi thối!"

“Tôi không mở cửa sổ.” Bùi Vũ Phi khẽ lắc đầu đáp.

"Lúc tôi mở cửa sổ hình như không ngửi thấy, sau đó tôi vẫn luôn ở trong bếp..." Vấn Nghệ hồi tưởng lại một chút, quay đầu hướng về phòng bếp, lại nhún nhún vai, như muốn nói: nhà bếp có nhiều mùi quá.

“Được rồi…” Kim Triết chuyển đề tài, nhìn bát mì thạch lạnh trên bàn ăn, xoa hai tay vào nhau nói: “Trông có vẻ ngon đó!"

"Cầm lấy! Ăn trước đi, chỗ tôi còn hai bát nữa cũng lập tức có ngay."

Nghe vậy, Kim Triết nhìn Bùi Vũ Phi, nở một nụ cười vô tội.

Tất nhiên, Bùi Vũ Phi cũng hiểu ý nghĩa trong đó, nhưng anh chỉ có thể duỗi tay khách sáo nói: " Cậu ăn trước đi, dù sao tôi cũng không muốn làm con chuột bạch đầu tiên!"

Nói xong, Kim Triết lại xoa xoa tay, lấy ra một đôi đũa dùng một lần từ trong ngăn đựng đũa, nghiêm túc cầm lấy bát mì thạch lạnh trên bàn, đưa lên mũi ngửi trước rồi nhẹ nhàng gật đầu, những sợi mỳ thấm đẫm nước sốt thơm ngon, hắn nếm thử một cách cẩn thận.

"Ngon lắm!” Kim Triết cầm chiếc đũa trong tay phải, bật ngón tay cái ra, không chút do dự khen ngợi, nét mặt lộ vẻ kinh hỉ.

"Chà, không tệ nhỉ!"

Bùi Vũ Phi nhận lấy bát mì mà Vấn Nghệ đưa cho, nóng lòng muốn thử, vừa ăn từng ngụm mỳ lớn vừa phối hợp theo.

" Cậu thật sự là lần đầu tiên nấu sao?” Kim Triết vừa ăn vừa tò mò hỏi.

Bùi Vũ Phi cũng nhìn Vấn Nghệ, cùng chờ đợi đáp án.

"Hahaha..." Có thể thấy Vấn Nghệ cười rất vui vẻ, " Các người cũng không nhìn cho kỹ, mì mua về chỉ cần chần qua nước sôi, nước sốt cũng mua, nguyên liệu đều làm sẵn, căn bản không có gì khó cả! "

"Lợi hại! Lợi hại!"

Đối với hai người đàn ông không biết nấu ăn này, bất kể thế nào, chỉ cần có thể làm một bữa ăn ngon như này, chính là một đầu bếp. Ngoài việc họ có thể làm là quét sạch thức ăn trên bà, còn lại chính là tâm phục khẩu phục mà tán thưởng.

Ăn xong, họ nghỉ ngơi một lúc.

Đợi đến lần gặp tiếp theo, Bùi Vũ Phi một tay nhét vào túi, một tay gác lên vai Vấn Nghệ đứng bên cạnh phòng bếp, trong khi Kim Triết đang rảnh rỗi trong phòng khách, hắn đang nằm trên sofa nghịch điện thoại như một trò tiêu khiển.

Vì vậy nên Bùi Vũ Phi mới hỏi, " Triết ca, có muốn đi dạo với bọn tôi không?"

"A, thôi khỏi đi......" Kim Triết chỉ nhìn hắn một cái, sau đó lại say mê điện thoại trong tay, nhân tiện nói đùa, "Tôi ăn no rồi, không còn ăn nổi cẩu lương đâu!" Nói xong, Kim Triết thấy hai người họ nhìn nhau mỉm cười, sau đó nói thêm: "Hôm nay tôi thực sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, cảm ơn sự chiêu đã của hai người, bát để đó lát nữa tôi rửa, hai người yên tâm đi đi."

Sau khi hai người họ rời đi, Kim Triết rửa bát, tắm nước nóng.

Khi hắn bước ra khỏi phòng tắm và trở về phòng của mình, hắn nhìn ra cửa kính của ban công hướng Tây bên trái, bên ngoài trời đã tối. Trên cửa kính hiện lên bộ ngực cường tráng và đường bụng hoàn hảo của hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bụng sáu múi và đường nhân ngư tuyến*. Dừng lại một lúc, hắn vừa lau khô tóc vừa đi về phía phòng mình. Trước khi tắm đã bật điều hòa, lúc này nửa thân trên trần trụi đang tận hưởng cảm giác mát lạnh sảng khoái. Hắn bước đến bàn, cầm điện thoại trên tay, mở màn hình, phát hiện có một tin nhắn.

* Nhân ngư tuyến: Nhân ngư tuyến hay còn được gọi là đường nhân ngư, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.

Hắn mở khóa màn hình bằng một tay, nhấp vào tin nhắn, nhanh chóng đặt tay còn lại xuống, để khăn trùm qua đầu tùy ý, sau đó sau đó hai tay gõ nhanh trên bàn phím ảo.

- -- Có đây, ngại quá, lúc nãy đang tắm, có chuyện gì sao?

Sau khi tin nhắn được gửi đi, hắn nhẹ nhàng đặt điện thoại trở lại bàn và tiếp tục lau mái tóc ướt của mình. Chẳng mấy chốc, màn hình điện thoại lại sáng lên, có hai tiếng rung.

Hắn chỉ đơn giản ném chiếc khăn tắm lên lưng ghế, lại cầm điện thoại lên, liếc nhìn tin nhắn.

——Thời tiết hiện tại nóng quá đi, lúc nãy xem tin tức thấy có một số người vì nóng quá mà sốc nhiệt dẫn đến chết luôn đó! Thực sự không muốn ra ngoài một chút nào, hay là chúng ta đổi sang ngày khác đi.

Theo sau tin nhắn là một biểu tượng cảm xúc hoạt hình dễ thương.

Nhìn biểu tượng cảm xúc trên màn hình, Kim Triết bất lực mỉm cười, nhưng nếp nhăn giữa hai lông mày của hắn rõ ràng có thể nhìn ra được. Sau đó là một tiếng thở dài khe khẽ, đầy bất lực và thỏa hiệp.

Cũng hết cách rồi, thời tiết năm nay rất nóng, đây đã là điều mà mọi người đã biết, tin tức liên tục đưa tin rằng nhiệt độ cao ở nhiều nơi đã phá vỡ kỷ lục trong lịch sử. Nhiệt độ cao này đã ảnh hưởng đến hơn 900 triệu người chứ đừng nói đến phụ nữ. Ngay cả bản thân hắn cũng không muốn ở ngoài thêm một giây nào.  Đây là sự thật, cũng là niềm an ủi đối với hắn khi nghĩ đến.

Hắn giữ chặt điện thoại, đứng bất động, chỉ lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó trong đầu, ngay sau đó, hắn lại gõ phím nhanh hơn:

- - Thật sự rất nóng, không muốn đi thì thôi vậy, dù sao cũng đều nghe theo cậu.

Nhưng lần này, ngón tay của hắn chần chừ để hờ trên phím màu xanh lá, phải mất một lúc lâu hắn mới nhấn gửi đi.

Tiếp sau sau dòng chữ hắn còn gửi cho người bên kia một biểu cảm vừa buồn cười vừa ái muội.

Sau đó, hắn bật dự báo thời tiết trên điện thoại di động của mình. Nhiệt độ tối thiểu là 30°C và nhiệt độ tối đa là 39°C. Cảnh báo nhiệt độ cao đặc biệt dễ thấy ở giữa màn hình.

Thời tiết chết tiệt! Hắn tự càu nhàu trong lòng.

  "Ding dong......" Màn hình điện thoại lại sáng lên.

- - Vậy được, đợi đến khi nhiệt độ giảm xuống rồi nói tiếp vậy.

Hắn lần nữa đáp lại.

  -- Được.