Ăn Mày Tu Tiên

Chương 45: Tại sao lại như thế



"Có muốn đến sân sau chơi hay không, chỗ đó còn có xích đu và xe đẩy nhỏ còn vui hơn nơi nhàm chán này nhiều"

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tiểu Kha gật đầu, cậu cũng không muốn ở lại trong bữa tiệc nhàm chán này nữa. . Bạ𝘯‎ đa𝘯g‎ đọc‎ 𝙩𝘳𝘶𝔂ệ𝘯‎ 𝙩ại‎ ﹛‎ 𝗧𝘳‎ ùm𝗧𝘳𝘶𝔂ệ𝘯.𝑉𝘯‎ ﹜

Dù sao thì cậu cũng đã no bụng rồi cho nên không còn gì để làm nữa.

Cố Thiển Nguyệt lôi kéo Tiểu Kha chạy ra sân sau gào thét, những người lớn trên đường vội vàng né tránh.

Trong đó có một người phụ nữ trung niên không nhịn được mà quát lớn.

"Con cái nhà ai mà không chịu nhìn ngó đường, suýt chút nữa là đã đụng phải người khác rồi.

Câu nói này lập tức thu hút ánh mắt kỳ lạ của mọi người, như thể họ đang nhìn một kẻ ngốc.

Chồng của người phụ nữ là một ông chủ trong Ma Đô này, nếu không họ làm gì có tư cách tiến vào địa điểm này.

Chồng của bà ta phát hiện vợ mình đã nói sai nên nahnh chóng che miệng bà ta lại.

Người phụ nữ thậm chí còn tức giận hơn, bà ta cắn tay người đàn ông một cách dữ dội và chỉ tay mắng ông ta là đồ điên ở trước mặt bao nhiêu người.

Người đàn ông cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa nên đã tát vào mặt bà ta.

"Một trong hai người đó là cô chủ nhỏ nhà họ Cố, người còn lại là cậu chủ nhỏ nhà họ Vương, bình thường ở nhà khóc lóc om sòm tôi còn không thèm nói, bây giờ đang ở chỗ này mà bà còn không biết kiềm chế bản thân mình!"

Trong lúc sự việc náo loạn, những người vây xem chỉ trỏ vào họ, cuối cùng hai người họ trực tiếp rời khỏi bữa tiệc nhà họ Cổ.

Sân sau nhà họ Cố.

Hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng không sáng cũng không tối, với sự trợ giúp của dải đèn trang trí và đèn ở sân sau, hai người họ vẫn có thể nhìn rõ đường.

Tiểu Kha hào hứng ngồi trên xích đu, Cố Thiền Nguyệt chạy đến phía sau đẩy xích đu cho cậu.

"Ù u..."

Xích đu bay rất cao, lên xuống rất vui, gió khẽ thổi qua làm cho khuôn mặt của hai người trở nên lạnh lẽo.

Một lúc sau, đến lượt Cố Thiền Nguyệt ngồi trên xích đu.

Tiểu Kha chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái là xích đu có thể bay thật cao rồi.

"A! Tiểu Kha, chậm lại một chút, sợ qua.

Tiểu Kha lại phải giảm đi một phần sức lực thì mới có thể làm cho xích đu bay thấp hơn một chút.

Sân sau vang vọng tiếng cười đùa của trẻ con, một lúc sau khi đã chơi đùa mệt mỏi, hai người họ lập tức ngừng lại.

Ngồi trên bậc thềm, hai người cùng nhau nhìn vầng trăng trên bầu trời.

Cố Thiển Nguyệt ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình và hỏi Tiểu Kha.

"Tiểu Kha, chị sắp đi học rồi, còn em thì sao?"

"Đi học?"

Tiểu Kha lắc đầu, cậu vừa mới về nhà nên vẫn chưa đến trường báo danh.

"Vậy là em không đi học à? Lên bốn là chị đã phải đi học mẫu giáo rồi đấy! Bây giờ chị đã học lớp hai rồi."

Cố Thiền Nguyệt nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên và tự hào nói.

Sau khi suy nghĩ một chút, hình như chị gái cậu đã nói là trường học sẽ khai giảng vào tháng 9, bây giờ mới là đầu tháng 8, còn một tháng nữa.

Xem ra đến khi về nhà cậu phải bàn bạc chuyện đi học với chị gái rồi, nếu không cậu sẽ thua xa người khác rất nhiều.

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..


Tiểu Kha đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên cậu phát hiện ra có một điều gì đó rất bất thường, như thể cậu đang bị một con rắn độc nhằm tới.

"Không ổn rồi!"

Tiểu Kha lập tức kéo Cổ Thiền Nguyệt đứng dậy đi ra chỗ khác.

Vèo!

Vài cây kim bạc cắm vào vị trí mà Tiểu Kha vừa mới ngồi dậy, kim bạc vẫn còn dính đầy chất độc.

Không kịp giải thích, Tiểu Kha đã đẩy Cố Thiền Nguyệt ra, lại có vài cây kim độc thoáng lướt qua.

"Mau trở về tìm chị gái của em đi."

Cố Thiền Nguyệt sợ hãi, vội vàng chạy về phía cửa sau.

Vù Vù!

Thêm vài cây kim độc nữa lại bắn tới, nhưng mục tiêu lại đổi thành Cố Thiển Nguyệt.

Tiểu Kha vội vàng lấy thanh kiếm nhỏ do chị gái tặng từ nhẫn trữ vật, cậu sử dụng vỏ kiếm để ngăn chặn mấy cây kim bạc.

Vốn dĩ họ đang cách cửa sau rất gần nên Cổ Thiển Nguyệt đã nhanh chóng chạy vào trong biệt thự rồi.

Sử dụng cây kim bạc làm vũ khí vậy thì chắc chắn người đó sẽ người hỗ trợ ở gần đây!

Tiểu Kha nghĩ thầm, thần thức của câu nhanh chóng khuếch tán, thanh kiếm nhỏ trong tay cậu cũng bị rút ra khỏi vỏ kiếm.

Cậu từng bước từng bước tiến về phía trước, cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh.

Cuối cùng, thần thức của cậu cảm nhận được một bóng đen đang ẩn nấp trên cây.

"Muốn giết tôi à, các người là ai?"

Giọng nói non nớt truyền đến chỗ tên sát thủ áo đen, trực tiếp làm tinh thần của gã trở nên choáng váng.

Thằng nhóc con này phát hiện ra gã rồi sao?

Không thể nào!

Trước khi gã kịp phản ứng, Tiểu Kha đã nhanh chóng lao về phía gã. Chỉ một cái chạm chân nhẹ, cả người cậu đã bay lên không trung.

Một cú lộn ngược, cậu lập tức giẫm lên cành cây, đứng trước mặt gã sát thủ.

"Ông là ai? Tại sao đánh lén tôi?"

Tiểu Kha chĩa kiếm về phía gã sát thủ, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo chứa đựng sự lạnh lùng.

Sư phụ đã từng nói, những người muốn giết mình thì không cần phải hạ thủ lưu tình.

Gã sát thủ không nói một lời nào, gã trở tay móc ra một con dao găm bằng thép đâm vào cậu bé trước mặt mình.

Phập!

Một thanh kiếm nhỏ cắm vào tim, sức sống sót của gã sát thủ dần dần mất đi.

"Sao.... Tại sao lại như thế."

Gã sát thủ không hề nghĩ rằng mình sẽ chết dưới tay một đứa trẻ.

Rút thanh kiếm nhỏ ra, cả người Tiểu Kha có hơi run lên một chút, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt.

Đây là lần đầu tiên cậu giết người, cậu chỉ phản kích lại theo bản năng và đã lấy đi mạng sống của gã sát thủ này.

Thanh kiếm nhỏ hơi giơ lên, khuôn mặt của gã sát thủ được tiết lộ.

Đây là một người đàn ông trung niên hoàn toàn xa lạ, dường như không có manh mối gì rồi.

Cố kìm nén sự khó chịu trong tim.

Cậu thi triển võ kỹ, ném ra một luồng linh hỏa, trực tiếp nuốt chửng gã sát thủ.

Cuối cùng, chỉ còn lại một nắm tro bụi, linh khí khẽ rung lên, tro bụi bị thổi bay lên trời.

Không biết vì sao, lần đầu tiên giết người, Tiểu Kha đã nhanh chóng hồi phục lại.

Cậu vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình và phải nhẹ vệt máu còn dính lại trên thanh kiếm.

Một gã sát thủ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Cùng lúc đó, từ cửa sau truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập của rất nhiều người.