An Na

Chương 1



Tiếng mưa ngoài cửa sổ tuôn rơi khiến cho buổi sáng nay lại càng mịt mù và ảm đạm hơn.

An Na rúc cả người vào trong chăn bông, thả mình chìm đắm trong sự tĩnh lặng và cô đơn do cơn mưa mang lại.

Đây là một buổi sáng bình thường như mọi khi.

Mẹ của An Na – bà Trần nhẹ nhàng gõ cửa và một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

"An Na, nếu con còn không dậy sẽ bị muộn đấy."

"Con biết rồi, mẹ."

Giọng nói bị bóp nghẹt trong chăn bông và bị ngăn cách đi bởi một cánh cửa gỗ lại càng nhỏ hơn. Trước khi bà Trần gọi lần hai, An Na đột ngột ngồi dậy: "Con dậy rồi!"

"Nhanh lên!"

Sau đó, An Na ngã ngửa trên giường, lòng đầy kháng cự và lười biếng.

Không muốn đi học.

Cô thực sự muốn ngủ nướng.

Cô vội vàng rửa mặt, đưa tay quét một đống sách vở lộn xộn trên bàn vào cặp sách rồi chạy xuống cầu thang như một cơn gió.

Ở bàn ăn dưới lầu, An Kỳ - chị gái của An Na đang ngồi thẳng lưng, ưu nhã dùng bữa sáng của mình, như thể thứ đang cầm trong tay không phải bánh bao nhân thịt.

An Na cảm thán, sau khi nhìn cả trăm lần, cô vẫn nghĩ chị gái mình trông như tiên nữ, thật là xinh đẹp!

"Chào buổi sáng, chị yêu."

"Chào buổi sáng, hôm nay trời mưa đó, ba sẽ đưa chúng ta đến trường."

An Na cầm cốc lên và uống hết một ngụm sữa, rồi gật đầu tỏ ý biết.

“Uống từ từ, còn đủ thời gian mà.” An Kỳ thản nhiên nhắc nhở.

"Thế nhưng mẹ thúc em nhanh lên!"

Bà Trần tình cờ nghe được câu nói này từ trong bếp đi ra, tức giận liếc mắt một cái rồi nói: "Nếu không hối, con chỉ ăn bữa sáng trong 5 phút, sẽ không tốt cho dạ dày!"

"Con biết rồi ạ~~!"

Mười phút bình lặng trôi qua, An Na chậm rãi hoàn thành bữa sáng của mình dưới cái nhìn của bà Trần.

Và mười phút này được định sẵn là mười phút bình lặng nhất ngày hôm nay.

Bởi vì bà Trần chợt nhớ ra điều gì đó: "An Na, hôm qua mẹ dọn dẹp phòng con thì nhìn thấy một lá thư ghi gửi Gia Uy. Tình cờ là hôm qua nó cũng đến nhà mình, mẹ đã đưa cho nó rồi."

“Thư gì?” An Na không phản ứng kịp, nghi ngờ hỏi.

"Thư màu hồng có đính một bông hoa. Là bạn học của con nhờ gửi giúp sao?"

"Hồng... hồng?!" An Na hét lên, trong giọng nói rõ ràng là hoảng sợ.

"Là màu hồng, có vấn đề gì không?"

Bà Trần trở nên căng thẳng và An Kỳ khẽ đảo mắt khi nhìn thấy cô phản ứng.

"Anh ấy mở nó à?! Anh ấy mở ra sao?"

"Không có, nó không có mở ra trước mặt chúng ta, lúc về sau cũng không biết. An Na, bức thư kia có vấn đề gì sao?"

Trái tim của An Na thả lỏng khi nghe nửa câu đầu tiên và đột ngột đập mạnh mẽ khi nghe nửa câu sau.

Có chuyện rồi! Chuyện lớn rồi!

Hôm qua là Chủ nhật, cô và Tống Từ làm bài tập trong phòng trà cả ngày. Bài tập cấp ba vừa nhiều vừa khó, khi sửa xong bài cũng trở thành con cá ướp muối, về đến nhà thì cô lăn ra giường ngủ.

Cô hốt hoảng mở điện thoại trong cặp ra, ngón tay khẽ run ấn phím nguồn On.

Có một tin nhắn ở giữa màn hình.

"Buổi trưa tôi sẽ đợi cậu ở sân thể dục."

Bầu trời như sụp đổ.

Quả là một buổi sáng bất thường và tuyệt vọng.

Lâm Gia Uy và An Na là thanh mai trúc mã, cũng là thanh mai trúc mã của An Kỳ, đồng thời còn là bạn trai của An Kỳ.

Bức thư màu hồng được viết cách đây một năm trước là bức thư tỏ tình của An Na gửi cho Lâm Gia Uy, nhưng cô chưa kịp gửi đi thì anh đã trở thành anh rể của cô.

Bức thư tình chưa gửi này được An Na đặt trong hộp cất giữ, lúc đó tâm trạng phức tạp, vừa hụt hẫng vừa mỉm cười gượng gạo, cô tự lừa dối mình như không có bức thư đó nên cố gắng quên mất.

Nhưng không biết tại sao sau hơn một năm, bà Trần lại phát hiện ra.

Con gái tuổi mới lớn đa sầu đa cảm và hay thay đổi. Đã hơn một năm trôi qua, cô đã không còn rung động với Lâm Gia Uy nữa, mà chân thành coi anh như anh rể của cô.

Cô không thể chất vấn mẹ mình, vì điều đó vô nghĩa.

Hỏi sao không xé bỏ cũng vô nghĩa, nếu có thể, An Na sẽ không bao giờ để cô ấy một năm trước chưa hủy bức thư tỏ tình màu hồng nay đã thành bom hẹn giờ.

Suốt buổi sáng, An Na đều bồn chồn.

Cô nghĩ rằng anh sẽ không ngu ngốc đến mức nói với chị gái cô rằng cô thích anh, cũng không tệ đến mức dùng nó để cười nhạo cô.

Nhưng cô cảm thấy xấu hổ và không biết phải làm sao.

Không có cách nào để đối mặt với thanh mai trúc mã đã biết bí mật của cô và từng không giấu bất cứ gì với nhau, nay đã trở nên xa lánh sau khi trở thành anh rể của cô.

Cô muốn biến mất, cô mong thời gian có thể quay ngược trở lại.

Tuy nhiên, thời gian vẫn trôi nhanh đến trưa.

Mưa tạnh, trời quang mây tạnh, sân thể dục trong trường cũng trở nên sôi động.

Đương nhiên An Na sẽ không ra sân thể dục gặp Lâm Gia Uy, cô cũng không dám đến nhà ăn, huống chi là ở trong phòng học.

Cô trốn sau quầy thu ngân bán quà vặt, cuộn tròn và ăn oden.

Chị thu ngân ở quầy quà vặt nhân hậu tốt bụng, giúp đỡ chở che cho cô bất kể lý do gì.

An Na tính toán thời gian, và khi tiếng chuông chuẩn bị vào tiết đầu tiên của buổi chiều vang lên, cô xoa xoa đôi chân tê cóng của mình và bước ra khỏi quầy bán quà vặt.

Nhưng ông trời không buông tha cho cô.

Lâm Gia Uy cũng không buông tha cô.

Ngay sau khi tiếng chuông tan học vang lên, An Na bắt gặp bóng dáng đang đợi cô ở cửa sau của lớp học.

An Na lo lắng thầm hét lên trong lòng, tại sao anh lại không hiểu ý của cô? Lẩn tránh anh và không trả lời tin nhắn của anh không phải là sợ điều này xảy ra sao! Chẳng lẽ cô phải nói huỵch toẹt ra?

Trời ạ!

An Na lợi dụng sự hỗn loạn trong lớp và chui ra ngoài qua cửa trước.

“An Na!” Lâm Gia Uy hét lên sau lưng.

Cô hoảng sợ bỏ chạy, như thể sau lưng có ác ma đuổi theo, không phải anh đến đây để giết cô sao?

Sau giờ học, đám đông trong khuôn viên trường rất nhộn nhịp, An Na xuyên qua cầu thang đông đúc của tòa nhà và chạy một mạch đến sân thể dục rộng lớn mà không ngoái lại.

Một nam sinh đang ngồi dưới rổ của sân bóng rổ.

An Na nghĩ, cô nhất định phải làm gì đó để ngăn Lâm Gia Uy ở phía sau dừng lại và rời đi.

Hít một hơi thật sâu, An Na thu hết can đảm đi về phía nam sinh kia.

Anh ta có mái tóc đen, lộ ra cái trán trơn bóng, anh đang cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại di động trên tay và không ngừng trượt ngón tay, không khó để nhìn ra chàng trai có đôi mắt thâm thúy, đường nét gương mặt cương nghị, anh tuấn, cơ thể cường tráng.

An Na nhận ra anh ta, cần phải nói rằng cả trường này không ai không biết anh ta.

Du Trình.

Nhưng liệu anh có nhận ra cô hay không, An Na không chắc.

"Chào."

An Na ngồi xuống bên cạnh anh, gượng gạo nhếch miệng lên và chào. Cô lại nhìn thẳng, nếu trong lòng cô vẫn còn do dự và rụt rè, ý nghĩ chấp nhận rủi ro khi nhìn thấy bóng dáng không ngừng bước đi càng trở nên vững vàng hơn.

Khi nam sinh quay đầu về phía cô, An Na cũng quay lại, mở to mắt và hôn lên. Vì sợ bị đẩy ra nên hai tay vẫn giữ chặt hai bên vai nam sinh.

Cô không dám chớp mắt, nhìn kỹ vào đôi mắt đen láy gần trong gang tay, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin.

Khoảng năm giây, nhưng nó dài như một thế kỷ vậy.

An Na hơi lùi lại, nhưng tay vẫn giữ nguyên vị trí.

"Tôi biết lúc này tôi giống như bị điên, nhưng tôi không có ý lợi dụng cậu. Có thể cậu không biết tôi, nhưng chắc là cậu biết An Kỳ, cô ấy là chị ruột của tôi. Đầu năm nay, chúng tôi được mời đến nhà cậu chơi." Tôi cũng đã chơi một bản piano ở nhà cậu. Tôi gặp một chút rắc rối và không có cách nào phải làm như vậy. "

Cô không thở cũng không chớp mắt, thận trọng thỉnh cầu: "Cậu có thể giúp tôi nhìn phía sau tôi, trước mặt cậu, có một... chàng trai cao cao không?"

Du Trình bị va chạm bất ngờ này làm cho choáng váng, nhưng khuôn mặt trước mặt có chút quen thuộc, không hiểu sao lại hợp tác, dời tầm mắt về phía trước, "Không có."

An Na nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông xuống được trái tim đang kìm nén, cuối cùng cũng sống lại. Cô đưa tay ra, xoay người và ngồi xuống. Vào lúc này, An Na, cả người đang nóng lên, nhận ra rằng mình có lẽ đã bị điên.

Cô lúng túng giải thích: "Tôi xin lỗi..."

Chỉ cần là người bình thường, không thể chấp nhận một người xa lạ đột nhiên xuất hiện cưỡng hôn mình.

"Nếu cậu cho tôi biết lý do, tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi của cậu, An Na."

Du Trình nhớ ra.

Giọng nói của chàng trai rất bình tĩnh, anh ta nhìn thẳng vào cô bằng khuôn mặt bình tĩnh.

"Cậu nhớ tôi..."

Chỉ là An Na càng thêm xấu hổ.

Trời ơi!

Làm thế nào cô có thể nói lý do thực sự. Chuyện cô đã phải lòng Lâm Gia Uy, cô chỉ kể với người bạn thân nhất của mình là Tống Từ, nhưng sao cô ấy có thể nói về việc viết một bức thư tình bị gửi đi.

“Tôi cũng biết cậu đang trốn tránh Lâm Gia Uy, bạn trai của chị gái cậu.” Du Trình lặng lẽ ném một tiếng sấm.

!!!

Hết sóng này đến sóng khác, sao cô có thể đen đủi như vậy.

Cô cau mày chán nản nhìn anh đầy vẻ buộc tội.

“Tôi còn có thông tin liên lạc của cậu ấy.” Du Trình nhướng mày.

“Cậu uy hiếp tôi.” An Na bất mãn lẩm bẩm.

"Tôi đã bị lợi dụng mà không có lý do. Là một bên liên quan, tôi có quyền biết sự thật."

Sự thật? Tôi sẽ không cho cậu biết sự thật!

An Na cụp mắt xuống và im lặng một lúc rồi mới miễn cưỡng nói: "Anh ấy tưởng tôi phải lòng anh ấy."

Du Trình nghi ngờ nói: "Chỉ như vậy?"

"Cái gì mà chỉ như vậy?! Anh ấy là bạn trai của chị gái tôi! Không phải là xấu hổ khi phải lòng bạn trai của chị gái sao?" An Na không thể không nhìn chằm chằm.

"Cho nên cậu mới làm như vậy làm cho anh ta tưởng rằng cậu đối với tôi có tình cảm, đừng tự mình đa tình?"

An Na không nói đúng hay không, lúc đó cô chỉ có một suy nghĩ, đừng đuổi theo cô, hỏi cô về bức thư tình.

Du Trình cười nhẹ, "Cô gái nhỏ à cũng không cần rụt rè như vậy."

An Na buông khóe miệng, cô cũng không muốn, đó là nụ hôn đầu tiên của cô.

Nhắc mới nhớ, Du Trình cũng có thể được coi là thanh mai trúc mã của cô, hai gia đình thân thiết và sống trong cùng một tiểu khu, nhưng mối quan hệ của họ không quá thân và có chút xa lạ.

Hơn nữa An Na chưa bao giờ nghĩ rằng Du Trình sẽ nhớ rõ mình, dù sao cũng có nhiều người chơi cùng nhau, cô không ưu tú bằng chị gái, cũng không quen với những dịp xã giao như vậy, cô luôn trốn tránh chơi một mình.

Mà Du Trình cũng xuất sắc như chị gái của cô.

Vẻ ngoài nổi bật, người người ủng hộ, vĩnh viễn là tiêu điểm trong đám đông.

Khi còn nhỏ, anh là ma vương, và khi lớn lên anh là thiên chi kiêu tử.

"Giúp người đến cùng, tôi sẽ giả làm bạn trai của cậu."

An Na muốn nói điều đó là không cần thiết, ngày mai cô sẽ nghĩ cách. Nhưng cô chưa kịp nói thì Du Trình đã đứng dậy vỗ nhẹ vào đầu cô, “Ngày mai giờ này cậu cứ đến sân bóng rổ tìm tôi.” Sau đó anh bước đến giữa sân, có mấy người đang đứng ở đó, tất cả đều mang vẻ mặt trêu ghẹo nhìn bọn họ.

An Na nhanh chóng chuồn đi.