Ăn Nhờ Ở Đậu

Chương 7: Kết Thúc



Giang Lĩnh thành thật nuốt nước bọt.

Dù sao anh cũng là đàn ông, kể cả là xử nam thì vẫn là đàn ông, người anh thích thì đang đứng ở trước mặt dụ dỗ, bản năng làm não anh nóng lên. Anh cảm thấy Khang Hoà khác hẳn trước luôn, đôi mắt cậu lờ mờ có những tia động viên và mong đợi, bờ vai tròn trịa được ánh đèn nhuộm hồng.

Anh súyt chút nữa vươn tay ra ôm lấy – súyt nữa.

Khang Hoà không thích “súyt chút nữa”, môi nhấp nháy, cậu buông ngón tay để khăn tắm nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Cậu như tiên nữ trong tranh, nhanh nhẹn chớp chớp đôi mắt, giang hai tay trắng nõn ôm eo Giang Lĩnh.

“Em biết anh nhịn rất khó chịu mà….” Người cậu mềm mại dính lên người Giang Lĩnh cọ cọ, lập tức cảm nhận được thứ kia của Giang Lĩnh càng thêm ngạo nghễ. Giang Lĩnh thở chậm và nặng nề, cơ bắp căng cứng, cậu xúi giục: “Anh Lĩnh còn chưa từng ôm em bao giờ…”

Cái ôm của cậu có hai ý nghĩa. Lí trí của Giang Lĩnh gần như mất kiểm soát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc hèn nhát [1]…em thì biết cái rắm!”

[1] Tiểu Vương Bát Đản: từ lóng, chỉ kẻ hèn nhát.

“Em biết mà, em chuẩn bị bài tập trước rồi.” Khang Hoà bình tĩnh nói, “Em còn tìm phim xem, cũng mua thuốc bôi trơn và bao cao su rồi.”

“…” Giang Lĩnh tức giận mở to mắt nhìn cậu, tức giận gõ vào đầu cậu một cái.

Thấy anh lại không từ chối, Khang Hoà đắc thắng cười chạy tới chỗ va li, còn hơi vội vàng. Cậu quay lưng về phía Giang Lĩnh lật nhanh hành lý, đường cong từ lưng đến hông của cậu ta rất mượt mà, Giang Lĩnh hoàn toàn không thể dời đôi mắt ra chỗ khác, theo bản năng nuốt nước bọt.

Không ngờ sau nửa phút, Khang Hoà không đứng dậy.

“Sao, hối hận rồi à?”

Khang Hoà xoay người cúi đầu: “…Em quên mang theo rồi.” Lông mày cậu hơi cau lại, trên mặt có chút bực bội khó chịu, rốt cuộc không hề có sự thành thạo mà có đúng cảm giác mà nên có ở độ tuổi của cậu, “Trước đó em quá lo lắng, thế nên đã quên kiểm tra.”

Giang Lĩnh đột nhiên bật cười, nửa tức giận nửa buồn cười, tay ôm ngực nhìn chằm chằm cậu, lúc Khang Hoà cúi đầu bước tới, anh bế đứa nhỏ lên ném xuống giường.

Khang Hoà bất ngờ bị anh ném xuống, qua hai giây, đang định đứng dậy thì bị người ta tát vào mông.

Một âm thanh “bốp!” phát ra. Cái mông trần trụi bị tát, âm thanh rõ ràng và rất lớn. Chỗ bị đánh nóng lên, sự tiến triển này vượt ngoài sự mong đợi của cậu luôn.

Giang Lĩnh lại tát thêm một cái, Khang Hoà vô thức bò về phía trước, định né tránh nhưng lại bị người đàn ông túm lại, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên.

Khang Hoà đột nhiên đỏ mặt. Cậu chuẩn bị tâm lý lên giường với anh rồi, chắc chắn sẽ không xấu hổ, nhưng bị đánh đòn như này cứ như bị coi như đứa trẻ, kiểu phạt như này nặng quá đi, làm cậu mặt nạ cũng không đeo được, cảm xấu hổ đến nỗi âm thanh cũng bị kẹt: “Giang, anh Giang….”

Giang Lĩnh ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Đây là phạt em, lần sau còn dám tính tôi thì tôi sẽ đuổi em ra ngoài luôn đấy.”

“Vậy là…..anh đồng ý với em ạ?”

“Đừng có nghĩ đến mấy cái chuyện này.” Giọng của Giang Lĩnh khẳng định “Tôi không cầm thú đến mức ấy.”

Khang Hoà sửng sốt giây lát, đôi mắt chợt ảm đạm.

“Ngay cả khi em lớn rồi cũng không có nghĩa là sẽ được lên giường với người ta.”

Giang Lĩnh hung ác nói, “Ít nhất là cho đến khi em lên đại học, chưa lên đại học mà dám gạ tôi ch!ch thì tôi đuổi em ra ngoài đấy.”

Đũng quần anh vẫn còn cứng lắm, nói câu này có vẻ không thuyết phục…

Hai mắt cậu lại sáng lên, như tiểu hồ ly dụi dụi vào người anh, đôi tay không ngoan duỗi vào “chỗ đó”: “Anh còn cứng quá, em giúp anh thì có tính là gạ không ạ?”

Giang Lĩnh đang định từ chối, nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt ấy, đáy lòng bỗng trở nên vô cùng sâu thẳm, anh lúng túng đè cậu xuống.

Một lớn một nhỏ rất thuần khiết giúp đỡ nhau quay phi cơ [1]

Sau khi quay xong, Giang Lĩnh lại xấu hổ, không vui nhìn cậu. Mới đầu Khang Hoà ngoan ngoãn ngủ trên một chiếc giường khác, sau mười phút, cậu nghĩ rằng anh đã ngủ, lén lút mật rời khỏi giường rồi chạy tới leo lên giường chui vào chăn của anh.

Nằm xuống một lúc, Giang Lĩnh nhắm mắt lại, mắng: “Không nóng à” Khang Hoà nhẹ giọng nói: “Không nóng” rồi yên ổn nằm trong lồng ngực anh.

Đêm rất tối, sau một khoảng thời gian, Khang Hoà lại nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh ngủ chưa?”

Giang Lĩnh khịt mũi làm như sắp ngủ, nhưng nhịp tim lại phản bội anh.

Khanh Hoà nhỏ giọng cười, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy. Giang Lĩnh không nhịn được ôm cậu một cái, sau đó lại lập tức giả bộ như sắp ngủ say.

“Anh Lĩnh…em gọi anh là Anh Lĩnh, có nghe thân hơn không?”

Khang Hoà nắm bộ đồ ngủ trước ngực, giọng nói rất nhỏ, nhìn rất ngoan.

Giang Lĩnh gật đầu, xem như tán thành.

“Xem ra tối nay em chưa nói nghiêm túc, bây giờ em nói luôn.” Khang Hoà hít một hơi nói: “Anh Lĩnh, em thích anh.”

Giang Lĩnh kiêu ngạo không chịu đáp, đứa trẻ trong ngực cọ anh một cái, rồi nói: “Có lẽ anh Lĩnh đã bình tĩnh lại và suy nghĩ lại rồi, chắc vẫn cảm thấy em xấu tính, không tử tế, có động cơ thầm kín gì gì đó…..” Khi cậu nói chuyện thở vào cổ Giang Lĩnh, anh hơi ngứa, “Rốt cuộc thì bây giờ em vẫn sống ở bên anh….mà lại cố tình dụ dỗ người lớn, thật là xấu.”

“Nhưng anh Lĩnh ơi, em rất thích anh.”

Cậu dừng lại một chút, câu nói nhẹ nhàng khiến lòng người mềm mại vô cùng.

Ăn nhờ ở đậu lâu rồi, giờ gói tim gởi lại cho anh.

Tay Giang Lĩnh vốn đã nguội, giờ lại nóng lên, trái tim cũng theo suy nghĩ của anh, lại đập một cách nhanh chóng.

Người trong ngực nói xong thì im lặng, tựa hồ như rốt cuộc cũng an tâm, hô hấp cũng từ từ trở nên vững vàng.

Thật lâu sau, Giang Lĩnh cúi đầu định hôn lên mặt cậu, nhưng không tìm được vị trí, hôn lên tóc cậu mấy lần rồi cuối cùng mới hôn lên trán cậu

“Em cứ tưởng anh thật thông minh… hóa ra anh lại ngốc như vậy.”

Giang Lĩnh lẩm bẩm, “Tôi cũng tưởng em như vậy.”

“… Tôi cũng thích em.”

Dư âm bị nuốt hết ở trong bóng tối, thiếu niên nằm trong ngực anh lặng lẽ cong khoé môi, nhắm hai mắt lại.

( The End.)



Ơi là trời, vần nhau chán rồi end truyện.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!