Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 9 - Chương 11: Đẩy ngã quan đại thần 11



"Dừng, dừng tay... Ngươi làm gì thế?!" Trong lúc hoảng hốt, hai tay nàng đang quơ loạn xạ thì bị hắnnắm chặt kéo giữ trên đỉnh đầu, tư thế này khiến nàng bị buộc phải ưỡn ngực lên, bờ mông vểnh lên càng cao, vô cùng thuận tiện để bàn tay to nóng như lửa từ phía sau vuốt ve, thưởng thức.

"Chính ngươi đã nói mà, không đúng sao?" Theodore nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Làm tình với ta." Lúc nói đến chữ "làm", hắn mạnh mẽ ưỡn thẳng lưng, quy đầu đâm thẳng vào đỉnh mạnh lên hoa tâm, khiến Margaret lại run rẩy một hồi.

Tình thế đã hoàn toàn đảo lộn, vị quan đại thần vừa nãy cả người còn mềm nhũn chỉ có thể nằm trênđất mặc cho Margaret đùa giỡn, bây giờ đang nhếch môi cười lạnh, giọng nói mang theo chút khàn khàn đậm mùi sắc dục, sự đắc ý không cách nào che giấu được. "Ngươi cũng nói, cái chuyện làm tình này, vẫn là đàn ôn xuất lực tương đối nhiều." Bàn tay to lớn từ bờ mông trắng muốt di chuyển dần lên phía trước, nắm lấy bầu ngực căng cứng của nàng bắt đầu nhào nặn.

Lúc này, Margaret đã hoàn toàn bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Tuy vẫn là tư thế nữ trên, nhưng Theodore dùng hai khuỷu tay chống đỡ cơ thể, dịch người nửa tựa lên vách tường. Nàng khóa ngồi trênháng hắn, cơ thể trắng noãn không tỳ vết đong đưa theo từng cú thúc mạnh của hắn, bầu ngực bị hắnniết trong lòng bàn tay cũng nảy lên kịch liệt.

"A, ngươi... không phải là... Ưm a, a... không nhúc nhích được hay sao?" Margaret rên rỉ đứt quãng, những cú va chạm quá mức hung ác khiến nàng không thể không nắm chặt lấy bắp đùi của hắn, nếu không nàng nghĩ mình sẽ bị hắn đụng bay ra ngoài mất. Tư thế giống nhau nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.

Khi nàng coi dương v*t của Theodore như cái gậy mát xa lớn, khoái cảm lúc đó nhẹ nhàng, chậm rãi mà sung sướng; tỉ mỉ "săn sóc" lên mỗi một điểm mẫn cảm trong hoa huy*t, thoải mái đến độ ngay cả đầu ngón chân cũng đều rã rời. Nhưng bây giờ những cú đâm chọc thô bạo như mưa giật gió rền khiến nàng đầu vắng mắt hoa, cơ thể nàng giống như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa dòng nước dữ; hoa huy*t bị chà đạp, khoái cảm giống như thủy triều cứ ào tới. Còn nàng chỉ có thể vô lực rên rỉ, tùy ý để cái thứ dương v*t to lớn lần đầu tiên hiển lộ ra "uy phong" của mình, đem tiểu huyệt cắm đến nỗi xuân thủy đầm đìa, khóc cầu Theodore đừng nhanh như vậy: "A a... Quá sâu, đừng mà... A, xin ngươi.... Đỉnh, đỉnh tới rồi... A ha.... A...."

Nhưng Theodore sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng được, "Như ngươ mong muốn, Margaret tiểu thư." Người đàn ông thấp giọng cười khẽ, "Bị gậy th*t thao so với chính mình "ngoạn" càng thoải mái hơn, có phải không?"

nói xong câu đó, chính Theodore cũng kinh ngạc vì sự hạ lưu của bản thân. Khoái cảm bí ẩn điên cuồng nảy mầm sinh sôi, đùa bỡn Margaret một cách thô bạo khiến hắn cảm thấy hưng phấn, nhìn khuôn mặt nàng chìm đắm trong khoái cảm, lộ ra biểu cảm quyến rũ, nhìn nàng nũng nịu nức nở cầu xin mình buông tha nàng, cảm giác chưa bao giờ được trải nghiệm quá tuyệt vời khiến người ta mơ màng. Chết tiệt, cô gái này rốt cuộc có ma lực gì. Từ lời nói đến việc làm đều trở nên khác thường khiến Theodore tức điên người, thầm nghĩ muốn trả thù nàng, muốn ép buộc nàng, nhưng khi nhìn hai mắt nàng đẫm lệ cầu xin hắn lại mềm lòng.

Nhưng sau đó, Theodore ngay tức khắc lại vì sự mềm lòng của mình mà hối hận.

Cảm nhận được tốc độ cắm rút của gậy th*t dần dần chậm lại, Margaret vất vả lắm mới hít thở thông thuận lại được, bỗng nhiên nói ra một câu: "Ngươi lại không được nữa à?"

"Ngươi" Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo như toát ra từ dưới địa ngục, "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không được hả?!" Hơn nữa còn dám nói "lại"!

Vừa dứt lời, động tác càng thêm kịch liệt. Lúc này đây, một chút âm thanh Margaret cũng không phát ra được, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, mỗi lần hắn ưỡn thẳng bụng dưới lên đều túm lấy eo nàng hung hăng ép xuống dưới. âm thanh "bạch bạch bạch" vang dội, không chỉ bắp đùi mà ngay cả mông nàng cũng bị hắn ma sát đến nỗi đỏ bừng một mảng. Mỗi lần bờ mông nàng cọ qua đám lông thô cứng nơi háng hắn, cảm giác vừa ngứa vừa đau khiến nàng gần như sắp phát điên. Hai phiến hoa môi bị gậy th*t tách ra hai bên, mỗi lần hắn thúc tới hai phiến hoa môi đều bị đè ép dán chặt lên hai túi tinh hoàn đã sớm ướt đẫm, khiến chỗ kết hợp của hai người càng thêm lầy lội không chịu nổi.

Margaret thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ bị thao chết, trong đầu nàng chỉ có duy nhất một ý nghĩ, không bao giờ... tìm đường chết nữa, không bao giờ... tìm đường chết nữa, đàn ông bị hoài nghi năng lực tình dục, thật sự - thật sự rất khủng khiếp!

#

Lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Cả người nhức mỏi giống như bị xe ngựa nghiền qua, Margaret lười biếng xốc chăn lên, cơ thể đã được tẩy rửa sạch sẽ, tưởng tượng ra cảnh người đàn ông tính tình thối hoắc đó rõ ràng là ghét bỏ nhưng vẫn phải giúp mình tẩy sạch hạ thân dính đầy chất dịch của hai người, nàng liền nhịn không được mà vừa ôm chăn vừa lăn lộn khắp giường cười ngây ngô.

A a a, đã lăn lên giường với người mà mình luôn thầm thương trộm nhớ rồi!

Tuy hoàn toàn là do mình Bá Vương ngạnh thượng cung nhưng cuối cùng Theodore cũng chủ động là được rồi. Vốn nghĩ rằng sẽ không bao giờ thích cái tên khốn nạn trong ngoài bất nhất đó nữa, nhưng Margaret thật sự không có cách nào khống chế bản thân. Cái thứ gọi là tình yêu, ngay cả người trong cuộc cũng không cách nào nắm bắt nó được.

thật ra tình huống trước mắt đối với Margaret mà nói cũng không quá bất lợi, Theo dùng nàng để giải trừ lời nguyền, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ giết nàng. Tuy hai giường đã lăn lên giường, nhưng muốn để Theodore thích nàng thì chẳng khác nào người si nói mộng. Nhưng Margaret có bản lĩnh có thể "tìm niềm vui trong đau khổ", có lẽ là do những thứ đã trải qua từ nhỏ cho đến nay, tính cách của nàng chính là hôm nay có rượu hôm nay say. không lo lắng đến tương lai, chỉ cần bây giờ vui vẻ là được rồi.

Cho nên nàng không chút do dự cường bạo Theodore, không những một mà đến hai lần.

Cẩn thận ngẫm lại, thái độ của Theodore dường như có chút thay đổi. Ít nhất khi Garo gây khó dễ cho hắn, Margaret nhận ra hắn đã do dự. không giống như trước đây, hắn có thể không chút nghĩ ngợi ra lệnh cho thuộc hạ giết Margaret, dường như hắn đã không còn coi Margaret như là một thứ công cụ.

Đương nhiên tất cả những điều này cũng có thể là do Margaret tự mình đa tình. Thôi, mặc kệ nó đi, Margaret nhảy xuống giường, thay xong quần áo, bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa tìm Theodore - khi nào chuyện đó xảy ra rồi hãy tính.

đi một vòng nhưng nàng không tìm thấy bóng dáng của Theodore. Nhưng khi nàng kéo chuông, Neisen lại xuất hiện làm tròn bổn phận của mình.

"Theo đâu?" Tiểu thư Margaret da mặt rất dày, bây giờ rất tự nhiên gọi tên thân mật của quan đại thần.

Ngữ khí của Neisen vẫn cung kính như cũ: "Giáo chủ Giáo thánh Martin tới thăm, đại nhân đang tiếp đãi ông ấy."

"Giáo chủ Martin?"

Vì thầm thích Theodore nên một năm nay, vốn không có chút quan tâm nào đến Quang Minh thần giáo Margaret lại cẩn thận nghiên cứu cấu trúc tổ chức của giáo phái này. Quan đại thần tuy cũng có địa vị cao nhưng Theodore cũng không phải là người nắm giữ quyền lực tối cao của Giáo Thánh, nhưng danh tiếng của hắn cũng đủ lẫy lừng. hắn là người quản lý khu vực có nhiều giáo chúng của Quang Minh thần giáo nhất trên đại lục này, dù là Giáo chủ đến từ Giáo Thánh cũng phải đối với hắn khách khách khí khí.

Ở phía trên hắn, người có quyền lực tối cao là Giáo Hoàng. Thế giới này có 2 vị Giáo Hoàng, hai đại lục Wiesen... và Jutta bị ngăn cách bởi một đại dương rộng lớn, đa số dân chúng đều tin thờ Quang Minh thần giáo. Hai bên giáo phái đều có chung nguồn gốc nhưng có những điểm khác nhau. Kỵ sĩ đại nhân Alex, là Thánh Kỵ sĩ của Quang Minh thần giáo trên đại lục Jutta.

không nói đến bờ bên kia, đại lục Wiesen bây giờ vì Giáo Hoàng đã già, quyền lực trong Giáo Thánh thậtra đều bị các đại giáo chủ phân chia. Trước đây Theodore có nói là mình bị nguyền rủa là do người trong Giáo Thánh ám hại, việc này chắc hẳn cũng liên quan tới chuyện tranh giành quyền lực.

Mà người đến thăm hôm nay là đại giáo chủ Martin, Margaret nghe người ta đồn đại rằng, người này có quan hệ thân thiết với Theodore.

Nghĩ đến Neisen nói mà không có suy nghĩ, nàng thử dò hỏi: "Vị đại giáo chủ Martin này... rất thân thiết với Theo sao?"

"Đại giáo chủ là ân sư của đại nhân." Neisen trả lời ngắn gọn xúc tích.

"Vậy ta yên tâm rồi!" Margaret nói khẽ, vừa lúc nãy lời nguyền của Theodore đã tạm thời được giải nhưng không ai biết nó tạm thời được bao lâu. Nếu người này là ân sư của Theodore, thì cho dù hắn đột nhiên biến thành nhỏ cũng sẽ không bị lộ.

Đáng tiếc sợ cái gì thì cái đó đến, Margaret đang yên tâm nói chuyện phiếm với Neisen chợt nghe từ phía tiền điện truyền đến một loạt tiếng động, nàng vội vàng chạy ra ngoài, thì nhìn thấy Theodore đang được mấy người hầu nâng vào phòng, cơ thể thon dài, cao ngất đang thu nhỏ nhanh chóng, mái tóc vàng cũng dần sẫm màu, lộ ra một cỗ hơi thở kì quái, giống hệt với thần sắc của người chủ nhân đang hôn mê.

Nàng sững người, vừa định vươn tay ra với lấy góc áo bào của Theodore, thì cổ tay bị người ta bắt lấy. một người đàn ông mặc trường bào màu đỏ, cao lớn khôi ngô, hai bên thái dương đã lấm tấm hoa râm, ánh mắt lại sắc bén giống chim ưng, ông ta lạnh lùng nhìn Margaret: "Ngươi là cô gái nửa người nửa ma đó?"