Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 11: Một đoạn phim đen



Màn trời chiều đổ bóng đỏ bao trùm thành phố B, như rán lên từng lớp cảnh vật và con người, pha trộn trong mùi hương của nắng dần tan theo làn gió khiến mọi giác quan của chúng ta đều trở nên nhạy cảm.

Ngón tay Lâm Diệp vô thức run lên, tay cầm vô-lăng cũng rụt lại, ánh chiều càng khiến cô phát hoảng với người bên cạnh.

Lúc người đàn ông đưa mắt nhìn cô, đồng tử anh đen huyền, gương mặt một bên bị ánh đỏ chiếu vào, đem theo cái nhìn nghi ngờ như đang chất vấn.

Trái tim nhỏ không vâng lời ngoan ngoãn, thẳm sâu trong gương mặt đang tỏ ra nguy hiểm kia, cả hơi thở rõ ràng cũng vì vừa chạy vội ra để đuổi kịp cô.

Lâm Diệp thoáng ngập ngừng, lại nhìn Lục Hàn Thuyên yên lặng ngồi ở ghế lái phụ, thắt dây an toàn.

"Anh... Sao anh ở đây?" Lâm Diệp lúc lâu mới hoàn hồn.

Lục Hàn Thuyên nhíu mày: "Định đi đâu?"

Lâm Diệp rõ là không nói gì, cũng không thấy anh nói gì trong cả quá trình, nhưng anh hình như đọc được suy nghĩ của cô.

"Đến nhà Đàm Thanh!" Lâm Diệp tự nhiên.

Lục Hàn Thuyên càng cao giọng: "Một mình cô?"

"Phải! Hay anh muốn đi cùng? Nhưng tôi nói trước, anh không được phá hoại những dự định của tôi!" Lâm Diệp nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt cô gái nhỏ rất kiên quyết.

"Dự định của cô? Lâm Diệp, đây là giết người, là tội phạm, tôi là cảnh sát thì sẽ phá hoại cái gì của cô?" Lục Hàn Thuyên gằn mạnh từng chữ, áp lực đẩy về phía Lâm Diệp.

Đúng là cô có dự tính riêng, nhưng không phải vì đội của anh sao? Phải, cô là người hỗ trợ, nhưng không có nghĩa việc cô làm đều phải cho anh biết.

"Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút!" Lâm Diệp xoay mặt đi, không muốn đôi co nhiều lời với anh.

Tin tưởng người khác chi bằng tin tưởng chính mình, thói quen không chịu dựa dẫm của cô lúc này lại biến thành con dao chĩa về phía Lục Hàn Thuyên.

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được! Vậy tôi bắt cô ta về rồi cô muốn tìm hiểu gì cũng được!"

"Không được!" Lâm Diệp nghe xong lập tức quay đầu phản bác.

Lục Hàn Thuyên nghi hoặc, Lâm Diệp đành nói thật: "Tôi tìm hiểu xong, sẽ để mọi người bắt giữ! Chứng cứ không đủ, chẳng khác nào đang trêu chọc đổ oan người khác."

"Cô cũng biết chứng cứ không đủ, còn muốn đến tìm cô ta? Cô cho rằng Đàm Thanh là cái gì hả?" Lục Hàn Thuyên bực bội, thanh âm trong lời nói cũng cao hơn mức bình thường.

Chỉ thấy anh lạnh nhạt cũng chưa từng thấy anh giận dữ như vậy, Lâm Diệp được mở mang tầm mắt.

Điều chỉnh tư thế, cô vẫn kiên trì: "Nói thế nào đi nữa, nếu không có mệnh lệnh của tôi, anh một chút cũng không được kích động!"

Lục Hàn Thuyên không nói gì xem như đã cùng cô thỏa thuận, Lâm Diệp lái xe đưa anh đến dưới chân chung cư của Đàm Thanh.

Định cùng cô đi vào thì Lâm Diệp không đồng ý, cô bảo anh ngồi chờ ở xe, nếu thấy trợ lý của Đàm Thanh hay Hồ Chính Thường - luật sư của cô ta liền bắt giữ.

Lâm Diệp muốn nói chuyện với Đàm Thanh, không vì điều gì cả. Trong quá trình đó, cô không muốn có bất kỳ ai quấy rầy.

Khi Lâm Diệp đi vào cổng chung cư, cô xuất trình giấy tờ, bảo vệ thấy cô xinh đẹp cũng không nghi ngờ Lâm Diệp nói dối lập tức cho cô qua cửa.

Nhìn bóng lưng ngày một nhỏ rồi biến mất trong cửa chung cư lớn, Lục Hàn Thuyên không giấu được lo lắng. Lâm Diệp làm như vậy là rất mạo hiểm, Đàm Thanh không biết có giở thủ đoạn gì với cô hay không.

Đối với Lục Hàn Thuyên mà nói, thân là cảnh sát điều đầu tiên đặt trên tất cả là an toàn của mọi người, là công lý và sự thật.

Lâm Diệp xuất hiện mọi thứ dường như thay đổi, không biết là do cô thay đổi anh hay vốn dĩ là anh đang dần thay đổi đi.

Nhưng từ hành động cho đến cách suy nghĩ, Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên hoàn toàn trái ngược.

Lâm Diệp đi vào thang máy, ấn số tầng, hai cánh cửa sắc đóng lại, Lâm Diệp vẫn yên ổn tựa lưng vào bức tường kim loại lạnh lẽo.

Dưới xe, Lục Hàn Thuyên quan sát xe ra vào chung cư, không nhìn thấy kẻ nào bất thường nhưng anh vẫn luôn túc trực không rời mắt, nếu Lâm Diệp bị nguy hiểm gì, anh sẽ rất khó ăn nói với mẹ Lâm.

Dù anh không hoan nghênh cô đến đội hình sự, nhưng anh phải khẳng định năng lực hơn người của cô.

Thang máy 'ting' một tiếng, hai cánh cửa sắt nặng trịch lần nữa mở ra, Lâm Diệp giẫm giày cao gót đi ra ngoài.

Theo lối đi quen thuộc, cô đến trước cửa nhà Đàm Thanh, đưa tay ấn chuông cửa. Một hồi chuông kéo theo một hồi chuông, lần này thời gian mở cửa nhanh hơn dự tính.

Khi Đàm Thanh đi ra mở cửa, dường như sắc mặt cô ấy không tốt. Lâm Diệp mỉm cười: "Cô Đàm!"

"Cô cảnh sát?" Đàm Thanh nhìn Lâm Diệp bằng ánh mắt khó chịu, cả giọng nói cũng như không chào đón.

"Tôi vào được chứ?" Lâm Diệp lịch sự, tỏ ra vô cùng thân thiện.

Đàm Thanh nép người sang một bên, mở cửa lớn để Lâm Diệp đi vào. Phía sau Lâm Diệp không có thêm ai, Đàm Thanh nghi hoặc khi đóng cửa: "Đội trưởng Lục không đi cùng cô à?"

Lâm Diệp lắc đầu: "Không! Tại sao anh ta phải đi cùng tôi?"

Đàm Thanh cười, đi phía sau Lâm Diệp vào nhà: "Tôi thấy hai người rất thân mật, nghĩ bụng cô và anh ta có khi là một đôi!"

"Thế là cô không biết, ở sở cảnh sát tôi và anh ta được xếp vào cặp đôi 'không thể' nhất!" Lâm Diệp nói dối mà một chút cũng không chớp mắt, cô vừa vào sở cảnh sát chưa được hai ngày, lại nói mình và Lục Hàn Thuyên không thể thành một cặp.

"Ngồi đi!" Đàm Thanh chìa tay hướng mời Lâm Diệp đến sofa, Đàm Thanh cũng vừa vặn ngồi xuống: "Cô đến tìm tôi là có việc gì sao?"

"Ban sáng tôi có bỏ quên một cái đĩa CD ở chỗ cô, không biết là cô có nhìn thấy không?" Lâm Diệp đưa mắt tìm quanh.

Đàm Thanh gật đầu: "Có! Để tôi lấy cho cô!"

"Cảm ơn, cảm ơn!" Lâm Diệp rối rít gật đầu.

Cô cố tình bỏ lại, Đàm Thanh chắc cũng biết nên lúc Lâm Diệp hỏi về đĩa CD, cô ấy liền chắc chắn.

Tối qua sau khi nhắn tin với Lục Hàn Thuyên Lâm Diệp đã chuẩn bị, bên trong có gì tí nữa bật lên xem sẽ rõ.

Khi Đàm Thanh mang đĩa CD ra, Lâm Diệp đứng lên: "Có thể giúp tôi kiểm tra bên trong một chút không, tôi sợ là nội dung không phải!"

"Cô có thể tự mình mang về xem!" Đàm Thanh có ý định đuổi khách.

Tuy bên ngoài Lâm Diệp giống như một cô gái không hiểu chuyện, không được lịch sự cho lắm, nhưng Đàm Thanh vẫn nhận ra cô đang muốn làm khó mình.

Lâm Diệp lắc đầu: "Sao được chứ, nhở như không phải của tôi, vậy chẳng khác nào tôi phải đem đến trả cô lần nữa!"

"Không sao, nếu không phải cô cứ vứt đi là được!" Đàm Thanh nhạy cảm nắm bắt.

Lâm Diệp không chịu thua: "Bật lên xem thử thôi mà, tôi thấy tivi nhà cô cũng lớn, dàn loa thuộc loại 360 độ âm thanh. Không phải cô ghét bỏ tôi đó chứ?"

Đàm Thanh không nói gì, Lâm Diệp biết mình thắng thế, thấy cô ấy đi đến bật tivi, lại đem đĩa CD phân giải thành nội dung mềm, ấn vào nút mở thì trên tivi liền vang lên một âm thanh cực lớn.

Do hệ thống khuếch đại âm thanh của phòng khách, mà từ đầu đến chân đều có thể cảm nhận được sự hoang dã của quá trình.

Đàm Thanh thoáng run lên, ánh mắt khi nhìn vào màn hình tivi trở thành sợ hãi, khi Lâm Diệp bước đến bên cạnh nắm lấy hai bả vai Đàm Thanh, cô ấy giật mình thảng thốt.

Ngón tay Lâm Diệp mát lạnh, đầu ngón tay còn mang theo hơi ấm nhẹ rất nhẹ, bả vai Đàm Thanh bị cái lạnh bất ngờ bủa vây, cô ấy quay đầu nhìn Lâm Diệp muốn hỏi chuyện gì, Lâm Diệp liền cười tươi như hoa.

Nụ cười vô cớ không rõ, không ngụ ý khiến Đàm Thanh muốn đẩy cô ra. Chỉ là, Lâm Diệp giữ lại rất chật, như bị thôi miên Đàm Thanh chỉ đành vâng lời.

"Bình tĩnh, chỉ là một đoạn phim đen thôi mà! Cùng tôi xem đi!" Lời của Lâm Diệp bây giờ, Đàm Thanh đã không còn nghe rõ nữa, cả người cũng căng thẳng đến lạ.

Bên trong màn hình cảnh tượng khủng khiếp đang diễn ra, âm thanh len qua lớp lớp không khí trong phòng khách, chạy thẳng vào màng nhĩ Đàm Thanh, giống như một cái kim vô hình đâm xuyên não bộ.

Đàm Thanh rùng mình, chẳng hiểu tại sao giờ phút này lại thấy thân thể ngày một lạnh đi, giống như Lâm Diệp tựa tảng băng bao trùm lấy cô ấy.

Lâm Diệp kéo Đàm Thanh đến sofa, dìu ngồi xuống. Khi hai người yên vị trên ghế, ngón tay mãnh đưa tay vuốt tóc Đàm Thanh ra sau vành tai, Lâm Diệp ở bên cạnh nhỏ giọng vào tai cô ấy: "Thấy sao? Có phải rất kích thích không?"

"Cô... Sao cô lại xem cái này?" Đàm Thanh trở thành người bị hại, hai tay nắm chặt đùi khiến móng tay dài đâm qua lớp vải, cấu vào thịt non.

Muốn mượn chút đau đớn này để khống thế chính mình, đôi mắt nhỏ run lên khiến đồng tử co rút.

Thứ gì khiến Đàm Thanh trở thành như hôm nay, thứ đó sẽ có lợi cho việc phá án.

Lâm Diệp cười, giọng ngọt ngào vang lên bên tai Đàm Thanh, như một loại thuốc câu dẫn lý trí: "Đây là dữ liệu phá án, nhưng tôi thấy rất kích thích liền đã lưu một bản dự phòng, đem về từ từ xem!"

Tivi chiếu cảnh một cô gái tầm mười lăm tuổi bị một người đàn ông trung niên vóc dáng béo lùn, mặt mũi dữ tợn đè dưới sàn, ông ta bóc xé lớp vải dơ nhem nhuốc trên người cô bé, thô bạo dùng thứ ngắn cũn xấu xí đâm vào nơi giữa hai chân cô bé.

Không nhìn rõ khung cảnh xung quanh, bởi vì mọi thứ tối đen, chỉ có mỗi một chùm đèn trần mờ nhạt soi vào hình bóng hai người.

Cô bé trần trụi để lộ thân thể, từng tấc da thịt thâm tím vì bị bạo hành, mái tóc rối bù xù không nhìn rõ gương mặt, miệng cố gắng gào lên tiếng la hét kêu đau, nhưng người đàn ông vẫn bỏ mặt mà đâm xuyên, từng đợt, từng đợt, khiến cho nơi tư mật mềm mại chảy máu.

Tiếng khóc than đau đớn, tiếng cười thỏa mãn, sức nặng dồn ép ngày một nhiều. Lúc Đàm Thanh xoay đi, Lâm Diệp liền nắm lấy cô ấy xoay lại màn hình.

Thân thể Đàm Thanh ngày một rét run, vậy mà chẳng hiểu thế nào mồ hôi lại rịn ra khắp lòng bàn tay, bàn chân, trên trán cũng chảy dài thành giọt.

Càng nghe tiếng khóc than bao trùm trong căn phòng, đầu óc Đàm Thanh càng không thể bài trừ thứ đang trỗi dậy từ quá khứ.

"Đừng quay đi! Cô sẽ bỏ lỡ tình tiết quan trọng đó!"

Đàm Thanh lúc này không còn sợ cảnh chiếu trên màn hình, cũng không phải sợ vì quá khứ đen tối đang dần ập đến, thứ cô ấy sợ là Lâm Diệp.

"Không... Tôi không xem, không xem nữa..." Đàm Thanh kêu lên, ra sức lắc đầu còn muốn đẩy Lâm Diệp ra, nhưng giống như bị khóa lại, hai bả vai Đàm Thanh dưới bàn tay đang nắm lấy của Lâm Diệp cả một chút sức cũng không có.

Nhìn cô gái khốn khổ bên cạnh mình, Lâm Diệp với tình huống này lại nở nụ cười hài lòng: "Sao vậy? Đây rõ ràng là rất quen thuộc, đúng không?"

"Không... Tôi ghê tởm, tôi không muốn xem... Tôi..." Đàm Thanh đưa tay ôm miệng mình, chư giấu xúc cảm kinh hãi ngày một lớn khiến cả người run lên, gần như là biến mình thành con cá mắc cạn, thoi thóp nằm trên cát nóng.

Lâm Diệp vẫn chưa bỏ qua, Đàm Thanh càng kích động, cô càng lấn tới. Đây là kết quả Lâm Diệp muốn, là cách chửa trị tâm lý thường được dùng nhất, để bệnh nhân nhìn lại quá trình đó một cách trần trụi, tâm lý sẽ hình thành một loại phản kích, trong khi một thời gian dài đã qua cô ấy phải lấp liếm che giấu.

Khi phanh phui quá khứ, các bác sĩ tâm lý thường sẽ nhận lại được biểu cảm và hành động thường thấy ở Đàm Thanh, chính là bài trừ.

Lâm Diệp thấy hơi thở Đàm Thanh không ổn định, cả người căng cứng như sợi dây đàn, lúc này chính là lúc Đàm Thanh rơi vào khoảng không, không có phòng bị sẽ dễ thăm dò, giống như thôi miên nhưng Lâm Diệp không dùng cách đó.

Cô muốn gợi lại quá khứ, gợi lại nỗi đau, như vậy câu trả lời của Đàm Thanh sẽ chân thật hơn rất nhiều.

Bên tai Đàm Thanh vẫn là những âm thanh kêu cứu thống khổ, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông già, từng hình ảnh kinh tởm cứ thế mà trỗi dậy trong suy nghĩ.

Lâm Diệp nghiêm giọng, cô ấn Đàm Thanh vào lưng ghế sofa, đôi mắt Lâm Diệp như một con sói săn mồi, từng chút tiến lại gần đối tượng: "Tại sao vậy? Đàm Thanh, cô đang sợ? Nói cho tôi biết, tại sao cô lại sợ hãi?"

"Tôi... Tôi không có. Xin cô, xin cô…" Đàm Thanh không ngăn được sự buồn nôn trong cổ họng.

Lâm Diệp không buông tay, vẫn giữ khư khư Đàm Thanh như trói cô ấy vào trong ghế.

"Trả lời tôi! Có phải có người đã đối xử với cô như vậy? Có phải ông ta..."

"Ông ta... Ông ta hận mẹ tôi! Tôi không muốn, không muốn... Cứu tôi, cứu tôi..." Đàm Thanh với tay nắm lấy cổ áo Lâm Diệp, từng lời cầu xin vụn vặt.

"Đàm Thanh, sẽ không ai có thể cứu cô ngoại trừ cô đâu!" Lâm Diệp thúc đẩy, giọng nói kiến quyết dẫn dụ tâm trí.

Đàm Thanh trừng to hai mắt, nhìn Lâm Diệp bằng ánh mắt cứu rỗi, cầu xin, khóe mắt không ngăn được giọt lệ.

"Phải, tôi phải tự cứu mình! Tôi đã để ông ta ngồi tù, tôi buộc tội ông ta, từ năm tôi năm tuổi đến khi tôi mười tuổi, ông ta... Liên tục cưỡng hiếp tôi, đe dọa tôi. Ông ta bị bắt cũng chính là do tôi, tôi đã báo cảnh sát, tôi đã... Tôi đã giết ông ta!" Đàm Thanh càng nói, sự kinh hoàng càng hiện rõ trên gương mặt, người phụ nữ xinh đẹp sáng nay, bây giờ chẳng khác nào một kẻ hèn mọn bám lấy sự sống.

Bên tai vẫn là tiếng rên rỉ ấy, vẫn là lời cầu xin và tiếng cười rợn người. Dù có tố chất tâm lý tốt đi nữa, Lâm Diệp vẫn có chút kinh tởm, nhưng cô cần nghe sự thật từ Đàm Thanh hơn là quan tâm tivi đang chiếu cái gì.

Lâm Diệp nghi hoặc: "Cô giết ông ta?"

"Phải! Tôi giết ông ta... Không những một lần mà còn hai lần, ba lần! Tôi phải giết chết ông ta! Cô có biết không, ông ta không bằng cầm thú, ông ta giết người... Giết rất nhiều người..."

Đàm Thanh như con thú nhỏ bị thương, nép vào trong lòng ngực Lâm Diệp: "Tôi chỉ muốn thay trời hành đạo, pháp luật không thể giết ông ta, tôi sẽ giết ông ta!"

Lâm Diệp vươn tay lấy điều khiển tivi, cả không gian đột nhiên im bật, chỉ còn lại tiếng khóc của Đàm Thanh.

Mãi lâu sau cũng không thấy Đàm Thanh nín khóc, Lâm Diệp ngồi bên cạnh cô ấy, rất lâu cũng không nói gì.

Khi Đàm Thanh bình tĩnh, nhịp thở cũng ổn định hơn, Lâm Diệp mới buông cô ấy ra, nhìn gương mặt cô gái đỏ bừng, hai mắt sưng lên, sự xinh đẹp cũng đã không còn nữa.

Dáng vẻ tiều tụy ấy thật đáng thương, mọi uất ức trong lòng được giải tỏa. Có lẽ, Đàm Thanh đáng thương là thật, nhưng chẳng có hung thủ nào tâm lý đã sang giai đoạn khủng khiếp đến độ giết quá nhiều người lại bình tĩnh thế này.

"Pháp luật luôn có con đường cho những người lầm lỡ, chỉ khi cô không tin vào nó thì mới cho rằng pháp luật không thể giết người!" Lâm Diệp nói xong, nâng người đứng dậy.

Đàm Thanh không hiểu, ngẩng lên nhìn Lâm Diệp đang đứng thẳng người, đèn trần rất sáng vậy mà Lâm Diệp giống như chìm vào trong bóng tối, không để ai nắm bắt được.

Khi Lâm Diệp nhìn Đàm Thanh, đôi mắt ấy sáng tựa sao trời, bên ngoài khung cửa sổ trời đã tối mịt mù, đèn neon thành phố bắt đầu bật lên.

"Đàm Tùng đã bị tử hình với tội danh cưỡng hiếp giết người! Còn những lần cô giết ông ta sau đó, cô có tự hỏi không? Rằng những người đó, chỉ giống Đàm Tùng, chứ không phải Đàm Tùng!"

"Bọn họ đáng chết!" Đàm Thanh nói bằng thái độ oán giận, chỉ hận không thể xé họ ra thành nhiều mảnh.

Cô ấy bắt đầu kể lại cho Lâm Diệp nghe quá trình, không hiểu thế nào nhưng lúc này Đàm Thanh muốn thành thật với Lâm Diệp: "Sáu tháng trước, tôi nhìn thấy Ung Tiểu Bảo ức hiếp một cô bé, tiếng khóc rất lớn rất lớn, nhưng gọi mãi cũng chẳng có ai ứng cứu."

"Cô cũng đã bỏ mặt cô bé?" Lâm Diệp chất vấn.

Đàm Thanh gật nhẹ đầu: "Lúc đó tôi chỉ có một mình, tôi không muốn nhìn lại quá trình đó nên đã bỏ đi. Sau đó tôi cứ luôn canh cánh trong lòng, mãi cho đến tháng 3 này, Ung Tiểu Bảo xin vào công ty Hồ Chính Thường làm bảo vệ... Tôi mới có ý định giết ông ta."

"Thế còn hai nạn nhân sau đó?"

"Hai người sau đó, là bởi vì họ trêu chọc tôi. Tôi nghĩ họ giống Đàm Tùng, tâm lý biến thái như vậy để lại chẳng khác nào gây họa!"

"Vậy nên cô đã bắt giữ họ, hành hạ rồi mới giết họ?"

Đàm Thanh gật đầu: "Tôi muốn giết chết bọn họ! Ung Tiểu Bảo là tên cầm thú đáng chết, phải hành hạ ông ta lâu một chút..."

Đàm Thanh kể lại từng chút một, khi cảm thấy điều mình làm là đúng, cô ấy thỏa mãn, cười với Lâm Diệp trong dáng vẻ tan nát: "Cô không biết đâu, dáng vẻ cầu xin hèn hạ của bọn người đó chẳng khác nào một con chó. Rách rưới, dơ bẩn, thật đáng kinh tởm!"

"Có đáng không?"

"Đáng chứ! Đương nhiên là đáng rồi!" Đàm Thanh kêu lên, còn tự hào gật đầu thừa nhận.

"Thỏa mãn không? Trong lòng có dễ chịu không?"

"Chỉ cần nhớ lại cô bé ấy kêu gào thế nào, cầu xin ra sao, tôi liền... Tôi liền thấy đáng, giết chúng đúng là không một chút do dự!"

"Cô có biết, cô bé kia thế nào không?" Lâm Diệp hỏi.

Đàm Thanh lắc đầu.

Lâm Diệp nói: "Một tháng sau đó, cô bé ấy đã tự sát."

"Tại sao?" Đàm Thanh hỏi bật.

Lâm Diệp nói: "Bởi vì con bé cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn! Vậy mà, kẻ đã cưỡng hiếp mình lại không có chuyện gì. Cô có biết, nếu lúc đó cô gọi cảnh sát thay vì bỏ đi, con bé đã được cứu không?"

"Nhưng tôi đã trả thù cho nó?"

"Trả thù? Trả thù thì con bé có thấy không? Cô trả thù cho tâm lý tội lỗi của chính mình hay cho con bé?"

"Tôi..."

"Đàm Thanh, Hồ Chính Thường là đồng phạm có phải không?" Lâm Diệp thản nhiên hỏi một câu.

Đàm Thanh ngẩng lên, ngây ngốc nhìn Lâm Diệp: "Làm sao... Làm sao cô biết?"

"Tôi không những biết, còn biết cô đang biến Hồ Chính Thường thành con rối, thay cô làm việc!" Lâm Diệp bất đắc dĩ phải nói ra điều này.

Đàm Thanh cười khổ, đúng là cô đã định biến Hồ Chính Thường trở thành một kẻ giết người giống mình. Không vì cái gì cả, vì anh ta nói anh ta yêu cô, có thể làm tất cả chỉ để bảo vệ cô.

Ban đầu Đàm Thanh còn có chút không tin, nhưng khi Hồ Chính Thường phát hiện Đàm Thanh giam giữ Ung Tiểu Bảo, anh ta lại không tỏ ra bất ngờ.

Lúc phát sinh quan hệ nam nữ với Hồ Chính Thường, Đàm Thanh cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ muốn anh ta cho cô chút cảm giác kích thích từ tình dục, bởi vì một mình cậu trợ lý kia không đủ thỏa mãn Đàm Thanh.

Trước đó, Đàm Thanh từng đem rất nhiều đàn ông về nhà, quan hệ một hai hôm không khiến cô hứng thú nên đã đuổi đi, vốn dĩ chức vụ giám đốc đủ để Đàm Thanh nuôi một đám đàn ông.

Nhưng khi Hồ Chính Thường xuất hiện, anh ta không cho cô làm điều đó, anh ta nói chỉ cần lúc nào Đàm Thanh cần, anh ta sẽ lập tức đến bên cô, dù chỉ là để thỏa mãn thể xác.

Lâu dần, cũng chẳng hiểu tại sao Đàm Thanh lại có ý nghĩ biến Hồ Chính Thường thành con rối, nghe theo cô, làm việc vì cô. Từ đó, họ có thể thay trời hành đạo, giết chết đám người xấu xa kia.

Đàm Thanh nhìn Lâm Diệp, vội vàng chợp lấy tay cô: "Cô cảnh sát, làm ơn, đừng bắt Hồ Chính Thường, cậu ấy tương lai rất có triển vọng! Tôi sẽ nhận tội, bao nhiêu tội đều là do tôi, cậu ấy... Chẳng vì cái gì cả, cậu ấy không biết!"

Lâm Diệp thở dài, cô kéo Đàm Thanh ôm vào: "Pháp luật sẽ nói cho cô biết liệu cậu ta có bị kết tội hay không, Hồ Chính Thường còn là luật sư, chuyện đến nước này tôi nghĩ người hiểu rõ nhất chính là cậu ta!"

Đàm Thanh ôm ngang thắt lưng Lâm Diệp, kêu khóc tuyệt vọng: "Không thể như vậy... Lỗi do tôi mà ra..."

Lúc Lâm Diệp gọi điện cho Lục Hàn Thuyên lên bắt giữ người, anh đã chờ sẵn trước cửa nhà.

Lâm Diệp lên chung cư cũng cả tiếng, vậy mà chẳng có lấy chút tiếng động nào. Nhưng anh biết rõ, khi mọi thứ càng im ắng thì cho thấy Lâm Diệp vẫn an toàn, anh không tin mình không bảo vệ được cô.

Vậy là nữa tiếng sau, đội người của Lục Hàn Thuyên đến áp giải Đàm Thanh về sở cảnh sát. Hồ Chính Thường cũng không thể thoát tội.

Lúc ra cửa Đàm Thanh xoay đầu nhìn Lâm Diệp: "Tôi có thể biết tên cô không?"

Lâm Diệp cười: "Lâm Diệp! Tôi là bác sĩ tâm lý!"

"Ồ!" Đàm Thanh giống như nhận ra, tại sao ở bên cạnh Lâm Diệp, dù trước đó cô bị áp bức, cuối cùng vẫn chịu buông xuôi: "Bác sĩ Lâm! Vất vả rồi!"