An Tĩnh Trong Em

Chương 37



Chuyện An Tĩnh tỉnh dậy là chuyện ngày hôm sau. Khi tỉnh lại đầu lâng lâng nhưng vẫn cố lết xác đi học.

Mệt mỏi bước xuống nhà thì thấy cặp vợ chồng vô trách nhiệm đang uống trà đọc báo ở phòng khách.

Thấy con gái mình xuống, Trần Uyển bỏ tách trà xuống, mặt mày không chút biến sắc.

"Sao hôm qua con lại uống say như vậy?"

An Tĩnh đầu óc quay cuồng xiêu vẹo đi xuống, thần trí mòng mòng chuẩn bị nghe bà mẹ già mình mắng.

Nhưng mắng bình thường còn đỡ, đây kiểu mắng khiến mọi người không khỏi ngã ngửa.

"Uống bia rượu thì mẹ không cấm đoán con. Nhưng cũng phải có chừng mực chứ! Chả ai như con, đã uống say còn quậy nữa. Hành thằng bé Mục Chấp mà thấy tội nghiệp quá đi!"

An Tĩnh bây giờ mới nắm bắt được trọng điểm, đây không những mắng chửi cô mà còn gán ghép cô với Mục Chấp?! Có người mẹ nào như bà ấy không?

Đang oán trách mẹ mình một trận nhưng lại nghe bà ấy nói tiếp, An Tĩnh cảm thấy không còn mặt mũi gặp Mục Chấp lần nữa.

"Mặt mày nhăn nhó làm gì? Tối quá con say về, thằng bé đã đem về nhà. Đã vậy con còn quấn lấy Mục Chấp, còn không quên nôn ói lên người thằng bé. Gặp mẹ con là một phát xuống đất rồi đó nha con. Ôi thằng bé con nhà A Anh thật là dễ mến."

Mặt của An Tĩnh phong phú màu sắc, không ngờ luôn khi say mình lại trở nên đáng sợ như vậy.

Đúng là không hiểu con bằng cha mẹ, Trần Uyển không ngại mà thêm dầu vào lửa.

"Nhục chưa con? Uống cho lắm vào, đã vậy không có giữ kẽ nữa. Mặt mũi còn đâu mà nhìn người ta chứ?"

Nghe lời chì chiết của mẹ mình, An Tĩnh không khỏi xụ mặt thối ra.

Đúng là quá mất mặt quá đi mà!

Nhưng đây đâu điều mất mặt nhất khi An Tĩnh say, có điều men đi thần trí cũng đi nốt.



Trường học.

An Tĩnh vỗ vỗ đầu mình đi vào trường, buồn bực mấy cái đuôi theo đằng sau đang chai lì đi theo cô.

Có đều khi đại ma vương Mục Chấp xuất hiện thì mấy cái đuôi tự giác biến tăm hơi.

Thấy Mục Chấp, An Tĩnh không khỏi ngượng ngùng xấu hổ, lắp bắp.

"Hôm qua, tôi…tôi cảm ơn cậu đã đưa vào nhà thôi! Sau này tôi sẽ hậu tạ cậu sau."

Mục Chấp một tay xách cặp mình, một tay đút vào túi quần, ngả ngớn.

"Không cần em cảm ơn! Dù sao đây là nghĩa vụ của anh nên làm mà."

An Tĩnh khó hiểu, quay bộ mặt chiếu chưa trải đời,ngờ nghệch.

"Nghĩa vụ? Nghĩa vụ gì vậy?"

Thấy An Tĩnh không có nhớ thấy chuyện tối qua, Mục Chấp không khỏi rét lạnh.

À đúng rồi, tối qua cô nhóc này say khướt mà! Ha ha ha, mày thật điên mà Mục Chấp! Ai đời lại chấp nhặt ma men chứ.

Mặt mày trầm mặc không nói gì, khí thế rét lạnh khiến cho An Tĩnh bên cạnh không khỏi hắt hơi.

Sao đột nhiên thấy lạnh vậy ta?

Nhìn thấy bộ dạng hằn học của Mục Chấp, An Tĩnh không khỏi mù mịt, dấu chấm hỏi to đùng trên mặt.

Hôm nay quên uống thuốc hay là ông cậu tới vậy trời?!

Khi bước vào lớp, An Tĩnh nghe mọi người nhao nhao về chuyện ngày mai là lễ tình nhân Valentine 14/02. Cô trầm tĩnh bước về chỗ mình, móc ra một cuốn vở bài tập và bắt đầu làm.

Chuỗi ngày nhàm chán như một quy luật tuần hoàn, hết ăn rồi học lại ngủ, quay ngược lại là ăn khiến cho An Tĩnh khá là tẻ nhạt.

Tuy rằng trong lòng cô lại không biết rằng, trong cô đã có dáng một chàng trai cao gầy, thanh thoát chứ.

Nói thật chứ, An Tĩnh không phải là không hiểu phong tình hay là không phong phú về tình cảm nam nữ. Thật ra cô là kiểu miệng cứng tâm thì mềm như đậu phụ, bóp hơi mạnh đã nát vụn ra bã.

Kể từ khi lớp 7, khi nào đến dịp 14/02 thì cô luôn chuẩn bị một món quà mặc dù khi đó cô có thể nói là chưa có mảnh tình vắt vai.

Những món quà dần dần nằm đóng bụi ở trong một chiếc rương được khóa lại, chúng vẫn nằm đó chờ chủ nhân của chúng.

Năm nay An Tĩnh đã thử đan len, cô đã đan được một chiếc khăn khá ổn, chuẩn bị cho nó rương quà đang đóng bụi ở dưới gầm giường mình.

Những món quà ấy tuy không có giá trị lớn nhưng lại vật chứa đựng thanh xuân của một người con gái nhỏ này.



Đến giờ ăn trưa.

An Tĩnh cùng Tô Nguyệt như thường lệ dắt nhau xuống căn tin để ăn. Thấy vậy Mục Chấp mặt mày không vui vẻ nhưng vẫn lẽo đẽo theo sau.

Mục Chấp hằn học hỏi An Tĩnh muốn ăn gì, Tô Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng trả lời hộ cô luôn.

Sau khi xác nhận xong, Mục Chấp không quên kéo một cái ghế ra cho An Tĩnh ngồi rồi mới quay đi mua đồ ăn.

An Tĩnh khó hiểu Mục Chấp hôm nay bị cái gì quái lạ vậy nhỉ?

Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, Tô Nguyệt bắt được tần số từ vũ trụ, mặt máy giáo hoạt.

Chà chà, An Tĩnh nhìn ngu ngơ như vậy chắc chắn không biết Mục Chấp đang giận dỗi.

Do là bạn bè lâu năm của An Tĩnh, Tô Nguyệt rất hiểu tính của cô bạn mình. Một khi đã thông suốt thì rất là nhanh, nhưng khi chưa hiểu lại rất mù mờ. Nhưng muốn làm cô thông suốt phải từ từ, nếu nóng vội thì cô sẽ khép bản thân lại ngay.

Hầy dà, thật là khổ quá đi mà!

Khi Mục Chấp quay lại trên tay xách đầy ắp thức ăn và nước uống, Tô Nguyệt tự giác nhường chỗ cho anh, tôi đây rất thấu tình đạt lý thứ hai không ai dám nói thứ nhất nha!

Mục Chấp biết An Tĩnh không thích ăn rau thơm do cô thường xuyên bỏ chúng ra một bên khi cô sang nhà anh cơm.

Không nói hai lời, cầm lấy đĩa thức ăn của An Tĩnh, cẩn thận nhặt hết rau thơm bỏ vào đĩa mình. An Tĩnh cảm thấy chuyện này khá bình thường nên cũng không quan tâm cho lắm.

Tô Nguyệt trố mắt nhìn, không ngờ Mục Chấp lại biết chuyện An Tĩnh không thích rau thơm trong khi bạn thân bao lâu nay không biết. Thật là thất bại quá đi mà!



Ở trung tâm thương mại thành phố.

Lục Ngạn đang rảo bước hết cửa hàng này lại cửa hàng khác tìm món quà tặng cho người mình thích.

Đi ngang qua một tiệm trang sức đá quý thì thấy một mẫu dây chuyền nữ rất bắt mắt, thu hút ánh mắt kén chọn của Lục Ngạn ngay lập tức.

"Lấy cho tôi sợi này."

Tiếp thị niềm nở giới thiệu sản phẩm, dùng hết lời lẽ để chào mời khách hàng.

"Mẫu anh đang cầm là sản phẩm vừa mới tung ra vào dịp lễ tình nhân Valentine này. Mặt trăng bao quanh một ngôi sao muốn ngụ ý rằng dù gặp muôn trùng trắc trở gì, chúng ta luôn là của nhau."

Lục Ngạn cầm sợi dây ngắm nghía một phen, nhanh chóng quyết định mua nó.

"Gói lại cho tôi."

Chắc hẳn An Tĩnh đeo lên đẹp lắm đây!

Tiếp thị niềm nở, hỏi thêm Lục Ngạn.

"Chúng tôi có khắc tên lên mặt đây, vậy anh có muốn khắc tên người anh muốn tặng không?"

Lục Ngạn cầm một chiếc thẻ ra chuẩn bị thanh toán, nghe cô tiếp thị thì gật đầu đồng ý.

"Phiền cô khắc lên giúp tôi hai chữ N&T."

"Anh muốn lấy ngay hay đợi chiều lấy?"

"Bây giờ đi."

"Vậy phiền anh đợi một thời gian, nhân viên chúng tôi sẽ đi làm ngay cho anh ngay."



Trong thư viện.

An Tĩnh rủ Tô Nguyệt đi làm bài tập, khiến cho An Tĩnh không khỏi oán than. Không biết dạo này An Tĩnh ăn trúng thứ gì mà cứ rảnh rỗi là lôi cô hết học rồi lại làm bài tập.

Đang ngồi cắn bút thì thấy một bóng người quen thuộc, mắt của Tô Nguyệt khỏi sáng mắt.

Mục Chấp cầm một chai sữa đi tới chỗ hai người đang ngồi. Coi Tô Nguyệt như vô hình mà lấy tay của An Tĩnh cầm lấy chai sữa mà mình mua lấy.

An Tĩnh theo bản năng cầm lấy, mắt vẫn dính trang sách, ra lệnh.

"Mở nắp. "

Mục Chấp không nói không rằng mà cũng nghe theo.

Tô Nguyệt trố mắt, không khỏi xoắn xuýt. Chắc phải thông não cho An Tĩnh thôi!

Để con nhóc này mà thông suốt thì biết đời nào!

Mục Chấp không coi ai ra gì, ngồi bên cạnh An Tĩnh. Đã vậy không kiêng nể mà lấn chỗ vào nữa.

An Tĩnh buồn bực, nhưng vẫn tự giác ngồi sít vào trong, chừa chỗ cho Mục Chấp ngồi.

Thấy cảnh tự nhiên này của An Tĩnh, Tô Nguyệt không khỏi suy tính.