Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 29



Khi Tô Nhiên mở mắt ra, hoảng hốt một hồi lâu mới nhớ ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Nàng bị đao phong quăng ra ngoài động, không đợi rơi xuống đất liền hôn mê.

Lúc này nàng đang đối mặt với phía dưới, độ cao thân thể cách mặt đất ước chừng ba tầng lầu, tứ chi gục xuống. Gió nhẹ thổi qua, trên mặt có đau đớn rất nhỏ truyền đến, trong lòng Tô Nhiên sợ hãi, khuôn mặt này của nguyên chủ chính là thứ tốt, ngàn vạn lần đừng huỷ hoại.

Nàng mới giơ tay muốn sờ sờ mặt, thân mình lại là một trận đong đưa, sợ tới mức nàng nhanh chóng dừng động tác lại.

Nàng chậm rãi quay đầu. Quần áo bị cành cây quấn lại, làm cả người nàng treo ở trên cây.

Tô Nhiên cắn môi, một lần nữa nhìn về phía mặt đất, tính ra nếu từ nơi này ngã xuống, ước chừng sẽ chịu thương tích như thế nào. Càng nghĩ càng sợ, còn không biết đây là địa phương nào, có thể có người tới cứu mình hay không.

Vạn nhất ngã xuống liền gãy tay gãy chân…… Quá đáng sợ quá đáng sợ.

Tô Nhiên nỗ lực hô hấp nhẹ nhàng, đồng thời nhìn xem bốn phía. Ước chừng là vận khí khá tốt, hoặc là định luật vai chính rơi núi sẽ bất tử, nàng dừng trên một vòm cây, đau đớn trên mặt chắc là khi rơi xuống bị nhánh cây xước thành vết thương.

Hơn nữa xem trình độ tổn hại của quần áo, nàng là bị nhánh cây liên tục tiếp được mới có thể may mắn mà nhặt lại cái mạng.

Tuy rằng sau khi nàng tỉnh lại đã tận lực làm bản thân duy trì bất động, nhưng nhánh cây phía sau vẫn phát ra tiếng đứt gãy “Răng rắc”.

Tô Nhiên tính toán, nếu nàng đu đến cành cây to phía dưới bên phải kia trước, sau đó bắt lấy, lại nhảy về phía trước hai mét, có lẽ sẽ không ngã xuống đau như vậy.

Nàng bình tĩnh lại, ngắm bên phải phía dưới bắt đầu dùng sức đong đưa thân thể.

Lần thứ nhất, nhánh cây rõ ràng trầm xuống phía dưới.

Lần thứ hai, còn kém một chút.

Lần thứ ba, nhánh cây gãy, Tô Nhiên rơi xuống đồng thời ra sức dùng tay bắt lấy cành cây to phía dưới bên phải, đáng tiếc nàng chưa từng là người có lực cánh tay, chỉ kiên trì một giây, đã bị thân thể tiếp tục kéo xuống phía dưới.

Bất quá một giây này làm tốc độ rơi xuống được giảm xóc, khiến nàng có thể trước khi rơi xuống đất lại bắt lấy một cành cây khác.

Cuối cùng ở khoảng cách cách mặt đất chưa đến hai mét, ném mông tới trên mặt đất.

Tô Nhiên kêu lên đau đớn, dứt khoát ngồi không đứng dậy, cảm thấy chính mình sao lại xui xẻo như vậy.

Bốn phía đều là núi cao, rất an tĩnh, đây là đầu mùa xuân vậy mà ngay cả tiếng chim kêu cũng không có.

Tô Nhiên mặt ủ mày ê, hẳn là sẽ không chỉ có một mình nàng rơi xuống nhỉ, chẳng lẽ hai tên kia còn ở trong động đánh nhau? Hoặc là đã bị chôn sống?

Xong đời, đây còn không phải là sinh tồn hoang dã sao, giống loại sức chiến đấu này của nàng cùng lắm là chịu đựng qua một ngày đi.

Sớm biết vậy lúc đó liền hung hăng ôm lấy một tên nào trong đó, nói gì cũng sẽ không buông tay, rớt xuống vách núi cũng phải kéo theo một đồng bọn.

Nàng tay chống mặt đất đứng lên, xoa xoa mông đau, tùy tiện chọn một phương hướng khập khiễng đi. Dù sao cũng phải tìm một chỗ ở, chịu đựng đêm nay trước đi.

Đi chưa lắm xa, mơ hồ có tiếng nước chảy, Tô Nhiên trong lòng vui vẻ, giống như đi dã ngoại đều phải đi theo nguồn nước.

Nàng chạy nhanh đến phương hướng có tiếng nước, ánh mắt sắc bén mà nhìn thấy trên mặt đất có một kiện hồ bào màu nguyệt bạch quen thuộc.

Tô Nhiên sửng sốt, sau đó nhớ lại khi mình rơi ra, xác thật có bắt lấy một đồ vật mềm mại. Đây là gì tình huống? Chẳng lẽ hắn thấy mình ôm thật chặt liền cởi áo choàng ra?

Nếu thật là như vậy xem như đưa cho nàng đi?

Hồ bào có mấy chỗ bị cắt qua, bất quá không ảnh hưởng công dụng của nó.

Tô Nhiên vui rạo rực mà đem hồ bào khoác trên người, tốt xấu ban đêm xem như có cái chăn che lại.

Nàng tiếp tục đi đến chỗ nguồn nước, nửa đường tìm được một cái sơn động. Động không lớn, cùng lắm năm sáu mét vuông, bên trong rất khô ráo, cửa động nhỏ hẹp, chỉ có thể chứa một người ra vào.

Tô Nhiên quyết định buổi tối liền ngủ ở nơi này, nàng bắt đầu từ chỗ cửa động, vừa đi vừa làm ký hiệu, thực mau liền tới bên dòng suối.

Nhờ suối nước, nàng kiểm tra trên vết thương mặt miệng, còn may, chỉ có ba vết thương rất nhỏ, nặng nhất là ở chỗ mép tóc.

Tay vốc uống lên mấy ngụm nước, lạnh đến mức làm nàng đau răng, lại rửa cái mặt, sau đó dùng quần áo lau lung tung ở trên mặt.

Nàng bây giờ cũng miễn cưỡng xem như chạy thoát rồi, chỉ cần đừng vây chết ở trong sơn cốc này là được. Trước tiên chịu đựng đêm nay đi, ngày mai lại tìm đường ra.

Dọc theo đánh dấu trở lại sơn động, Tô Nhiên kinh ngạc phát hiện, nơi này thế nhưng có thêm vị khách không mời mà đến.

Tô Nhiên nửa ngồi xổm, nhìn người trên mặt đất, có chút khó xử.

Nàng nhẹ gọi: “Thế tử? Ân Kỳ?”

Tô Nhiên cảm thán. Xem ra hôn mê thật, cũng không biết làm sao bò đến cửa động, thật là hảo hài tử tràn đầy dục vọng sống sót, không hổ là do mình sáng tạo ra.

Ân Kỳ lúc này quỳ rạp trên mặt đất, chỗ giữa đoạn cẳng chân lộ ra một mảnh vải.

Tô Nhiên nhẹ nhàng sờ soạng, vội lùi tay về. Chân té ngã bị gãy rồi, thật đáng thương.

Nàng tấm tắc hai tiếng, đem thân mình hắn quay cuồng, đôi tay xuyên qua dưới nách hắn, nhấc về phía trước…… Thật nặng!

Nàng cắn răng dùng sức, lôi túm kéo người vào trong động.

Vốn dĩ tính toán ngày hôm sau đi tìm đường ra, hiện giờ gặp được Ân Kỳ, nàng ngược lại không cần phải phiền toái.

Thế tử rớt xuống núi có thể không có ai tới tìm sao? Hơn nữa hiện tại chân của hắn bị gãy rồi, khẳng định cần người chiếu cố, nếu hai ngày này mình chiếu cố hắn thoải mái, nói không chừng Ân Kỳ còn sẽ cảm kích ân cứu mạng của nàng, chẳng những không truy cứu hành vi quá khứ của nàng, nói không chừng còn thưởng một đống bạc.

**Truyện chỉ đăng tại Wattpad meoluoihamhoc.

Tô Nhiên càng nghĩ càng thấy hay, cảm thấy việc này rất đáng tin cậy.

Nàng nhặt chút cành khô trải ở trên mặt đất trong động, ở bên trên rải chút lá rụng, xem như làm chiếc giường. Lại dọn mấy khối đá to lớn dựng ở cửa động, miễn cưỡng làm ra cái "cửa" cao nửa thước.

Bận xong mấy việc này, sắc trời cũng đã tối sầm, nếu có thể đánh lửa thì tốt rồi. Loại chuyện đánh lửa này Tô Nhiên trực tiếp từ bỏ, cổ đại có phải có mồi lửa linh tinh gì hay không?

Ánh mắt nàng rơi xuống trên người Ân Kỳ.

Nghĩ nghĩ, nàng tiến đến bên cạnh Ân Kỳ ngồi xổm xuống, gãi gãi cái gáy nói: “Ta cũng không phải là muốn khinh bạc ngươi, ta đây là vì đại kế sinh tồn của hai ta nên bất đắc dĩ mà làm nha.”

Nàng nhẹ tay thâm nhập vào trong lòng ngực Ân Kỳ. So với sờ thi lần trước tuy rằng có điểm giống nhau nhưng cảm xúc hoàn toàn bất đồng, nơi đây cũng thật ấm áp, tay sờ ngực còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập.

Sờ tới sờ lui…… Ừm, dáng người cũng không tệ lắm, giống như là hàng năm luyện võ.

Chỉ là đáng tiếc, ăn mặc hoa lệ đáng giá như vậy lại chỉ có thể lấy ra một khối ngọc bội cùng một chủy thủ.

Ngọc bội so với cái Ân Hoa đưa cho Tô Tịch không giống nhau, nhặt người sống không giống nhặt người chết, Tô Nhiên ngượng ngùng lấy đồ vật của nhân gia chiếm làm của riêng, vì thế lại đem ngọc bội thả vào trong ngực Ân Hoa.

Hơn nữa ngọc bội tuy vô dụng, nhưng thật ra thanh chủy thủ này, vỏ đao tựa hồ là làm từ vàng, vàng tươi, mặt trên còn nạm một viên hồng bảo thạch.

Tô Nhiên xem đến yêu thích không buông tay, nghĩ thầm đá quý này moi xuống có thể bán không ít tiền đi, lại đem vàng này nung ra, chậc, thứ tốt, chính là khi Ân Kỳ tỉnh lại phỏng chừng phải trả về.

Bất quá…… Vạn nhất ban đêm có dã thú làm sao bây giờ, nàng vẫn là phải có vũ khí phòng thân nha, nếu không bảo hộ hắn như thế nào?

Chờ hắn tỉnh trả lại cho hắn là xong, nàng đem chủy thủ cất đi, lại sờ soạng một trận, phát hiện trên người Ân Kỳ thật sự không có đồ vật gì.

Cũng đúng, làm thế tử như hắn đi ra ngoài đều có người hầu đi theo, nào cần tự mình mang theo đồ vật, loại mồi lửa này giống như sơn dã thôn phu mới có, càng không thể ở trên người hắn tìm được.

Tô Nhiên thu hồi móng sói.

Trời thực mau tối, gió lạnh từ trên nửa cửa động thổi vào, thổi đầy không gian nhỏ hẹp.

Chỉ có ánh trăng chiếu vào, thắp sáng một chỗ đất nhỏ.

Tô Nhiên nằm ở trên “giường”, dù có hồ bào của Ân Kỳ vẫn là lạnh đến mức lăn qua lộn lại ngủ không được.

Nàng bất đắc dĩ mà đứng dậy, thử ở mọi góc trong động, cuối cùng phát hiện có một chỗ góc cản gió, ấm áp nhất.

Nàng đem giường dịch đến chỗ kia, bọc quần áo kỹ lưỡng một lần nữa nằm xuống.

Nằm trong chốc lát, nàng lại ngồi dậy nhìn nhìn Ân Kỳ, thở dài: “Con người của ta thật là có trái tim lương thiện.”

Nàng đem Ân Kỳ cũng kéo tới trong góc này.

Khi nàng kéo Ân Kỳ, ước chừng là cái chân bị thương kia đau, Ân Kỳ trên đường hừ hừ một tiếng.

Tô Nhiên còn tưởng rằng hắn sắp tỉnh, sợ tới mức buông lỏng tay, lại ném hắn xuống mặt đất.

Sau khi xác định hắn không tỉnh lại, Tô Nhiên làm hắn nghiêng người nằm ở bên ngoài, cẩn thận tận lực không đụng tới cái chân bị thương của hắn, chính mình cùng hắn và vách đá phía sau nằm với nhau.

Lại đem hồ bào đồng thời đắp trên hai người.

Ừm, có người chống đỡ phía trước, quả nhiên ấm áp nhiều.

Nàng cuộn tròn ở nơi đó, trong miệng lẩm bẩm: “Ta cũng chỉ có thể làm được đến trình độ này, ngày mai sống hay chết toàn bằng tạo hóa. Chúng ta từ nới cao như vậy ngã xuống đều không chết, nói rõ dù là pháo hôi cũng là pháo hôi rất quan trọng.”

Cứ như vậy mơ mơ màng màng, Tô Nhiên thật sự ngủ rồi.

Sáng sớm ngày thứ hai nàng mới phát hiện, Ân Kỳ phát sốt, khó trách đêm qua nàng càng ngủ càng ấm áp.

Tô Nhiên sờ sờ cái trán của hắn. Nàng không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, nơi này lại không có thuốc, nghe nói cổ đại cảm mạo cũng có thể chết người.

Tô Nhiên thở dài, không biết thủ hạ của hắn khi nào mới có thể tìm được hắn.

Nàng dùng lá cây đựng chút nước, muốn đút cho Ân Kỳ uống, đáng tiếc thao tác không thuần thục, không đút được vài giọt nào, ngược lại làm quần áo của hắn ướt thành một mảnh.

Trời lạnh như vầy còn phát sốt, nếu mặc quần áo ướt, thật có thể muốn mạng nhỏ của Ân Kỳ.

Tô Nhiên do dự, cuối cùng từ bỏ ý tưởng đem hắn kéo ra khỏi động phơi nắng. Rốt cuộc cái cửa cao nửa thước kia dựng lên cũng không dễ dàng đâu.

Tô Nhiên xoa xoa bụng, chuẩn bị ở trong cánh rừng tìm xem có thứ gì có thể ăn hay không.

Nàng không dám đi xa sợ không tìm được đường trở lại, lúc này đừng nói là Ân Kỳ bị thương sinh bệnh, cho dù là Phó Đại Đao tại đây, nàng cũng là cao hứng, một người cảm giác thật sự là quá khủng bố.

Nàng muốn lội sông nhìn xem có cá hay không, chính là mới vừa trần trụi chân đi xuống nước, đã bị nước sông lạnh băng kia tạc đến da đầu đều đau, chạy nhanh lại lui trở về.

Cuối cùng từ trên vách núi đá moi ra một chùm quả hồng, nói là một chùm, kỳ thật cũng chỉ có năm sáu quả, một quả chỉ to bằng cái móng tay cái. Tô Nhiên chỉ là ngửi ngửi liền cảm thấy mùi chua chui vào mũi, nàng chán ghét ăn chua.

Bất quá vì phòng ngừa lúc sau tìm không thấy đồ ăn, nàng vẫn là đem trái cây cất vào trong ngực.

Hai tay trống trơn Tô Nhiên trở lại sơn động, nhìn Ân Kỳ nói: “Hy vọng người của ngươi có thể nhanh chóng tìm được ngươi.”

Tô Nhiên thỉnh thoảng đem nước lạnh bôi trên trán hắn, giúp hắn hạ nhiệt độ một cách vật lý, cứ như vậy “tỉ mỉ” chiếu cố Ân Kỳ một ngày.

Ban đêm, nàng như cũ đem chính mình súc ở giữa Ân Kỳ và vách đá, tay vỗ trên bụng, trong lòng mặc niệm: “Ngủ đi, ngủ rồi liền không đói bụng.”

Mệt phía trước nàng đã quen bị đói, hiện tại một ngày không ăn cơm cảm thấy còn có thể nhịn.

Nàng vỗ vỗ mặt của Ân Kỳ: “Ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng chết nha.”

Sau nửa đêm, Tô Nhiên phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, Ân Kỳ ở phía trước nàng chậm rãi mở mắt ra.

Hắn đem tay phải từ trên eo Tô Nhiên nhẹ nhàng lấy ra, nâng lên, hư hư véo ở trên cổ nàng, cảm giác được mạch đập nhảy lên.

Chiếc cổ tinh tế như vậy, chỉ cần ngón tay hắn thoáng dùng sức là có thể bóp gãy.