Ăn Xong Chùi Mép - Ông Nụi Sữa Bò

Chương 2



2

Nhớ lại chuyện cũ, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Hồi đấy, Hoắc Cứu vẫn còn là anh thợ sửa xe thuần khiết biết kiềm chế. Tôi cải trang thành dáng vẻ đoá hoa trắng mỏng manh tuy nghèo khổ nhưng vẫn giữ được niềm tin hi vọng, chẳng bao lâu đã đốn gục được anh.

Sau khi xác định quan hệ, bản tính của tôi bắt đầu lòi ra. Tôi thích gọi anh là Daddy, ôm cần cổ đỏ bừng của anh đòi hôn.

Hoắc Cứu hoàn toàn không chống đỡ nổi, mỗi khi nhìn tôi, tình ý trong mắt anh ngày càng sâu đậm hơn.

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy chiếc nhẫn ngón cái anh giấu trong ngăn tủ.

Đây chẳng phải tín vật của nhà họ Hoắc giới xã hội đen hay sao?

Thế là tôi trốn biệt tăm ba năm trời.

—-

Ngón tay nóng rực miết lên đôi môi tôi, kéo suy nghĩ của tôi trở lại hiện tại.

Hoắc Cứu đè nhỏ giọng hỏi:

- Ninh Ninh, còn chạy nữa không?

Đáy mắt anh như đang ủ cơn dông bão chẳng thể lường trước.

- Em sợ anh sẽ chơi chết em.

Lúc mở miệng cất lời, hơi nóng cũng ngập tràn. Ánh mắt Hoắc Cứu tối sầm, anh rụt tay về, chợt bật cười thành tiếng.

- Yên tâm, anh sẽ không chơi chết em, anh sẽ chỉ…

Cụm ba chữ ấy khiến đôi vành tai cố ra vẻ trấn tĩnh của tôi đỏ bừng lên.

Hạ lưu! Vô sỉ!

Hoắc Cứu vẫn giữ nguyên vẻ ung dung bình tĩnh, như thể lời ban nãy không phải do anh nói:

- Ninh Ninh, về nhà với anh đi.

Anh chìa tay về phía tôi, vẻ khát khao cuồn cuộn nơi đôi mắt.

Có ngu mới tự chui vào miệng cọp.

Tôi chớp thời cơ cúi người xuống lách qua kẽ hở dưới cánh tay anh rồi tức tốc bỏ chạy. Nhưng tiếc là chưa chạy được mấy bước, Hoắc Cứu đã kịp phản ứng lại, anh tóm gáy tôi, xách lên như xách thú cưng, vác tôi trên vai.

Anh vỗ mông tôi, hỏi lại với vẻ mập mờ:

- Hửm? Không chạy nữa à?

Tôi nhục nhã ê chề nhắm mắt lại, bỗng, mặt tôi trắng bệch đi:

- Hoắc Cứu, anh thả em xuống…

Không ngờ anh hoàn toàn không nghe lọt tai.

Anh cười tựa không cười:

- Thả xuống để em chạy tiếp à?

Tôi chống lên vai anh, hai chân quẫy đạp muốn tránh khỏi kìm kẹp của anh.

Nhưng Hoắc Cứu vẫn chẳng mảy may suy suyển, thậm chí còn thảnh thơi chọc tôi:

- Đừng làm rộn. Anh không muốn ở đây đâu.

Tôi chau mày, thực sự sắp không nhịn nổi nữa rồi, chỉ đành buồn bực lên tiếng:

- Hoắc Cứu, anh ép lên bụng em. Em buồn đi vệ sinh.