Ăn Xong Chùi Mép - Ông Nụi Sữa Bò

Chương 4



4

Tôi bị đặt mạnh xuống giường.

Vừa rời khỏi kiềm kẹp, tôi lại lập tức muốn rời xa cái tên Hoắc Cứu không được bình thường này nhưng lại bị tóm cổ chân kéo về.

Tôi lại bị thân hình cao lớn của anh giam không còn một khe hở nào.

Hoắc Cứu quỳ một chân bên nhìn từng phân từng tấc trên người tôi như dã thú săn mồi, lại như con đực đang tuần tra lãnh thổ của mình.

- Hoắc Cứu.

Tôi run run gọi anh.

Năm lần bảy lượt nhổ răng hổ, bây giờ tôi đang hối hận muốn quay về quá khứ đánh cho mình một trận.

Hoắc Cứu liếc tôi, ung dung đặt tay lên thắt lưng quần.

Tôi nhắm nghiền mắt lại.

Anh vẫn còn chê chưa đủ, khẽ cười nắm tay tôi đặt lên đó.

Kim loại lạnh buốt và bàn tay nóng rực.

Hoắc Cứu nhỏ giọng dụ dỗ:

- Ninh Ninh, ngoan, cởi ra đi.

Giọng nói khàn khàn bao trùm lên tôi khó lòng mà bỏ qua d.ục vọng trong đó.

Mặt tôi lập tức đỏ lên, não cũng ong ong nóng bừng.

- Sợ rồi à?

Âm cuối của Hoắc Cứu nghe như đang cười.

Ai sợ?

Trong từ điển của Giang Vãn Ninh tôi đây chỉ có thua chứ không có sợ.

Lòng hiếu thắng của tôi đã bị gợi dậy. Tôi cắn răng mạnh miệng:

- Tiếp đi chứ. Ai sợ làm chó!

Dưới sự cố gắng của hai bọn tôi, thắt lưng đã bị kéo ra, ném xuống đất kêu cái keng, lẫn với tiếng cười khẽ của Hoắc Cứu, vành tai tôi tê rần.

Tôi cứng rắn đè trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực lại, giả vờ bình tĩnh sờ cơ bụng anh.

Vừa đúng tám múi không thiếu không thừa, cảm giác dẻo dai nhẵn mịn, ấn nhẹ xuống còn đàn hồi.

- Ninh Ninh, đừng sờ nữa.

Tôi bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra dưới ánh đèn mờ, nét mặt Hoắc Cứu đầy nín nhịn, đuôi mắt đỏ đến dọa người.

Tôi ngây ra, hồi lâu sau mới lắp bắp nói:

- Anh, anh sợ rồi à?

Không ngờ Hoắc Cứu lại ngoan ngoãn nghe lời mà đáp:

- Ừ, sợ rồi.

Anh cúi người, khẽ thì thầm bên tai tôi:

- Gâu.

Bây giờ cần cổ tôi cũng đỏ bừng rồi.

Ai dạy anh mấy thứ này vậy!

Rõ ràng ba năm trước, anh còn thần kinh thô như dây điện, trêu một tí là mặt đỏ tía tai cơ mà.

Tôi bị anh cười cho thẹn quá hóa giận, đang định rụt tay về thì bị anh giữ lại mà hôn tôi.

Anh vừa hôn vừa gọi tên thân mật của tôi:

- Ninh Ninh, ngoan nào!

Hơi thở của anh mạnh mẽ chiếm lấy mọi giác quan của tôi.

Đang lúc bị hôn anh hôn đến mơ mơ màng màng, một luồng nóng tê dại bỗng vọt tới từ bụng dưới.

Tôi ngẩn ra, giữ bàn tay đang đặt trên đùi tôi lại:

- Khoan đã.

- Hử?

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đầy u ám của anh, căng cả da đầu mà nói:

- Hoắc Cứu, em biết anh đang gấp lắm rồi, nhưng tạm thời đừng gấp nữa.

- Hình như em đến tháng rồi.