Ăn Xong Chùi Mép - Ông Nụi Sữa Bò

Chương 7



8

Tôi đợi Hoắc Cứu cả đêm vẫn không đợi được anh mà lại đợi được điện thoại của Châu Tranh:

- Bà mẹ cha của tôi ơi, bà cố nội của tôi ơi, trước khi đi bà có thể nói với tôi một tiếng được không?

- Bà có biết sáng nay ngủ dậy không thấy bà đâu tôi đã sợ thế nào không? Tôi còn tưởng bà bị đứa trời đánh nào bắt cóc rồi!

Tôi ngượng ngùng xin lỗi:

- Hoắc Cứu tìm được tôi rồi, tôi không kịp nói với bà.

Châu Tranh cũng biết mối nghiệt duyện này của tôi.

Cô ấy im lặng một hồi rồi dè dặt hỏi:

- Thế bà vẫn lành lặn chứ?

Tôi cười khổ:

- Tạm thời vẫn lành lặn.

- Sau này thì chưa chắc.

Châu Tranh hừ lạnh:

- Vẫn chưa ch.ết là được, mau qua đây, bên này đang cần bà.

Châu Tranh vốn tính tình tuỳ tiện, có thể khiến cô ấy nói lời này thì chắc chắn là đã có chuyện lớn.

Tôi viết những điều đã soạn sẵn trong đầu cả đêm thành một lá thư đặt trên gối Hoắc Cứu.

Còn tại sao không gửi tin nhắn thì là vì tôi sợ đọc được ngữ điệu bỗng trở nên lạnh nhạt của anh.

Kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.

Tôi thở dài cầm túi xách chuồn trước.

Lúc đến văn phòng, Châu Tranh đang nóng ruột vò đầu bứt tai.

Hai năm nay, tôi và cô ấy có cùng nhau mở một công ty, phần lớn lợi nhuận đều đem đi để giúp đỡ các bé gái có hoàn cảnh đặc biệt nhưng cũng may chưa đến nỗi lỗ vốn.

Cô ấy đặt tập tài liệu trước mặt tôi:

- Bên phía nhà đầu tư thay đổi chiến lược nên đã thu hồi khoản đầu tư với chúng ta.

Tôi ngây ra:

- Sao cứ phải vào cuối năm vậy?

Châu Tranh gật đầu ỉu xìu:

- Không có khoản tiền này thì sang năm chúng ta không trả nổi tiền lương nhân viên mất, hoạt động từ thiện chắc cũng phải dừng thôi.

- Châu Tranh, hoạt động từ thiện không thể ngừng được.

Tôi hơi đau đầu day ấn đường:

- Sắp đến lúc nộp học phí kì sau rồi, không có tiền thì các em ấy đều phải nghỉ học.

Châu Tranh nằm bò lên bàn:

- Thế phải làm sao? Tôi đã bỏ cả tiền túi vào rồi, bên bà còn không?

- Còn thì còn, nhưng không đủ.

Tôi cũng nằm nhoài ra bàn theo cô ấy mà thở dài thườn thượt.

- Hết nước thì tôi đành đi lôi kéo đầu tư vậy!

Nói suông thì dễ lắm.

Nhưng bọn tôi bận đầu tắt mặt tối cả mấy tuần, cuối cùng phải gặp trên bàn rượu rồi mà tôi vẫn hơi sờ sợ.

Nhà đầu tư đầu tiên là do bố mẹ tôi giới thiệu, bàn đến chuyện hợp tác cũng vô cùng suôn sẻ.

Mà bây giờ, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.

Tôi hít sâu một hơi, xách váy cười đon đả chào hỏi với đám người.

- Đây chẳng phải cô Giang sao? Quả nhiên là đẹp như lời đồn.

- Cô giang, không biết họ Vương này có vinh hạnh được uống với cô một ly không?

Đủ các ánh mắt, điệu cười đánh giá dồn lên người tôi, còn có cả một số ánh mắt khiến tôi khó chịu.

Tôi uống một ly, cố gắng đè nén cơn chóng mặt để giới thiệu về công ty.

Không ngờ lại có càng nhiều ly rượu được đưa đến trước mặt tôi.

- Uống hay lắm! Cô Giang uống thêm ly nữa đi!

- Cô Giang uống với sếp Vương rồi mà không uống với họ Lâm này tức là khinh tôi rồi!

- Cô Giang, uống càng nhiều thì càng dễ bàn chuyện hợp tác! Nào nào, tôi mời cô một ly!

Tầm mắt tôi trở nên mơ hồ, gương mặt họ méo mó lắc lư như những bóng ma.

Tôi bấm tay:

- Xin lỗi…

Người đàn ông gần tôi nhất đặt tay lên vai tôi mà vuốt ve một cách mờ ám:

- Cô Giang không uống ly này là không nể mặt tôi rồi!

- Nếu cô Giang vẫn cứ giữ thái độ này thì chúng tôi chỉ đành đánh giá lại chuyện hợp tác mà cô nói thôi!

Trước nay, tôi chưa bao giờ phải chịu cảnh tượng này.

Nhưng nghĩ đến Châu Tranh phải còng lưng gồng gánh, tôi đành nghiến răng uống thêm ly nữa.

Cảnh tượng trước mắt đã trở nên nhập nhoè. Tôi chống lên bàn, không nhừng hít sâu hòng làm bản thân tỉnh táo lại.

Sau khi tôi tránh khỏi lần cố ý đụng chạm thứ n, hội trường bỗng nhiên lặnh ngắt.

Một giây sau, không khí hoàn toàn bùng nổ.

- Cậu Hoắc, ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?

- Mau ngồi đi! Ghế chủ toạ để dành cho cậu đấy.

Người ngồi cạnh vốn đang chuốc rượu tôi bỗng đổi mục tiêu, hớt hải chạy đi nịnh bợ, chỉ còn lại một hai người vẫn kiên trì không mệt mỏi muốn chuốc say tôi.

Tôi ôm đầu ngước mắt nhìn qua.

Hoắc Cứu mặc vest xám được cắt may khéo léo, ngoại hình anh tuấn đến vô thực.

Mới hai ba tuần không gặp mà trông anh dường như đã gầy đi, phần cằm nhọn hẳn ra mang vẻ xa cách khó gần.

Tôi bỗng nhớ đến một chuyện.

Kể từ lần tạm biệt trước, đã lâu lắm rồi bọn tôi chưa liên lạc với nhau. Có lẽ là do cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh nghiêng đầu nhìn qua.

[Hoắc Cứu…]

Giọng tôi kẹt cứng trong cổ họng, không thể thốt ra nửa lời.

Bởi lẽ ánh mắt Hoắc Cứu nhìn tôi chứa vẻ căm ghét và lạnh nhạt rất rõ rệt. Nó khiến tôi rùng mình.