Andersen Của Tôi

Chương 14



Liễu Du Bạch đã đến Bắc Thành từ hai ngày trước.

Molly hiểu rõ ông chủ nhà mình cực kỳ ghét việc phải bay tới bay lui nên đã sắp xếp thời gian ổn thỏa, tập trung tất cả các lịch trình ở Bắc Thành lại một lúc để Liễu Du Bạch chỉ bay tới đây một chuyến là có thể giải quyết hết mọi việc.

Lịch trình của Chu Tuân cũng chật kín, vừa mới quay quảng cáo ở Florence xong đã phải lập tức bay trở về Bắc Thành làm khách mời tạm thời của chương trình tạp kĩ. Khi nghe nói Liễu Du Bạch cũng ở Bắc Thành, anh ấy đã đẩy hết các lịch trình định sẵn từ trước đi, cố ý để trống thời gian một bữa cơm.

Sau khi buổi diễn tập kết thúc, anh ấy cũng không về khách sạn mà thay đồ hằng ngày ở trên xe bảo mẫu, sau đó nhanh chóng đi tìm Liễu Du Bạch.

Sau khi vào cửa, Chu Tuân cởi khẩu trang, uể oải ngồi xuống trước mặt anh trai, lên tiếng chào hỏi.

Kẹt xe trên đường làm chậm trễ một chút thời gian, ăn xong còn phải quay về thử đồ, thời gian ăn cơm còn lại không quá một giờ đồng hồ.

Chủ đề nói chuyện lúc anh em hai người ăn cơm cùng nhau rất bình thường. Chu Tuân tâm sự về những công việc được sắp xếp gần đây, hoặc nhờ Liễu Du Bạch cho lời khuyên về kịch bản sắp nhận có hợp hay không?

Liễu Du Bạch nghe cậu ấy báo lịch trình xong thì nói: “Hiện tại, cậu không cần tham gia chương trình tạp kĩ này.”

Chu Tuân đang trong giai đoạn lên cao của sự nghiệp, sức tỏa sáng đầy đủ, tham gia chương trình tạp kĩ ngược lại là một loại tiêu hao sức hút.

Chu Tuân cười một cái: “Cứ xem như là tham gia để thả lỏng đi, quay chương trình dù gì cũng nhẹ nhàng hơn quay phim. Lại nói, bận bịu cũng tốt hơn so với không có gì làm.”

Liễu Du Bạch từ chối cho ý kiến.

Chu Tuân có nhiều cơ hội, tài nguyên lại tốt, vốn không cần phải cố gắng như vậy, gần như cả năm không nghỉ.

Nhưng Liễu Du Bạch lớn hơn Chu Tuân bảy tuổi, lại tự đứng ra lập nghiệp từ sớm nên thường ngày nói chuyện giao tiếp đều có chút giảo hoạt giống hồ ly. Vậy nên việc nắm bắt tâm lý của Chu Tuân cũng không phải việc gì khó với anh.

Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, Chu Tuân đã đối xử rất ân cần với người làm anh như anh, hoàn toán trái ngược với thái độ tránh anh còn không kịp của Phan Lan Lan.

Liễu Du Bạch nhanh chóng hiểu ra, Chu Tuân có thái độ như vậy là vì cảm thấy tự trách trong chuyện của Phan Lan Lan. Bản thân đứa nhỏ này cho rằng mình là thủ phạm phá hoại gia đình nhà họ Liễu, bởi nếu lúc ấy Phan Lan Lan không có thai thì chưa chắc Liễu Văn Tảo sẽ ly hôn với mẹ của Liễu Du Bạch.

Sinh ra trong một hoàn cảnh rắc rối phức tạp như vậy, hiển nhiên cuộc sống của Chu Tuân sẽ khổ sở hơn những đứa trẻ trong gia đình bình thường.

Anh ấy vừa muốn làm chiếc cầu nối trong mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình, vừa muốn làm đứa con trai không khiến Phan Lan Lan thất vọng, ngoài ra còn muốn thoát ly khỏi cái mác “Con trai của Liễu Văn Tảo”.

Không phải con người ta không gánh nổi nhiều trách nhiệm như vậy, nhưng ắt hẳn sẽ phải hy sinh rất nhiều.

Liễu Du Bạch đưa mắt nhìn Chu Tuân một cái. Anh nhấc bình rượu cổ dài lên châm chút rượu mơ vào cái ly đã trống không của anh ấy, “Không có thời gian thì đừng cố rút ra thời gian. Sau này có rảnh thì tụ tập, không rảnh thì tùy duyên, cậu đừng có làm như điểm danh làm nhiệm vụ.”

Ai cũng cho rằng Chu Tuân là người hòa nhã không màng danh lợi, nhưng Liễu Du Bạch lại thấy vô cùng rõ ràng trong xương cốt cậu ấy có một loại tinh thần hy sinh chịu mọi gian truân vất vả cùng nỗi thù hận to lớn.

Chu Tuân cười cười, không quá tán đồng cách nói của anh: “Nếu như mười lần tụ họp có được một lần anh chủ động mời thì em cũng chẳng cần phải cố gắng rút ra chút thời gian thế này.”

Liễu Du Bạch nhất thời im lặng.

Chỉ một lát sau, trợ lý của Chu Tuân đã tới thúc giục cậu ấy phải nhanh chóng rời đi.

Nồi lẩu Sukiyaki vừa bưng lên vẫn chưa ăn được một nữa. Trước khi thả chén xuống,

Chu Tuân cấp tốc vớt hai miếng thịt bò lên cho vào miệng.

Trợ lý đứng một bên nhìn, dáng vẻ tựa như không biết có nên ngăn cản không.

Chu Tuân đùa giỡn, “Tôi không ăn thì chỉ tổ lãng phí trong tay sếp Liễu.”

Ngày mai phải quay chương trình mà hấp thụ nhiều muối sẽ dễ bị sưng phù nên anh ấy cũng có chừng mực. Đặt đũa xuống đứng dậy, Chu Tuân đội mũ và khẩu trang lên rồi nói với Liễu Du Bạch: “Em đi đây.”

Sau khi Chu Tuân đi, Liễu Du Bạch cũng không động đũa nữa, gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán.

Trên đường trở về, Liễu Du Bạch hỏi trợ lý Molly: “Tôi thật sự chưa từng chủ động gọi Chu Tuân cùng đi ăn à?”

“Đúng vậy.” Molly không chút do dự đưa ra câu trả lời khẳng định.

“Một lần cũng không có?”

“... Cũng không phải, nhưng lần gần nhất anh gọi anh ấy đi ăn đã cách đây hai năm rồi.”

Liễu Du Bạch không nói gì, chỉ dựa người vào lưng ghế phía sau ngẫm nghĩ xem mình có thật sự tuyệt tình như vậy không?

-

Buổi ghi hình chương trình ngày hôm nay suôn sẻ hơn so với buổi diễn tập hôm trước.

Thật ra nhóm Lương Tư Nguyệt biểu diễn xong có thể lập tức rời đi, nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng lựa chọn ở lại. Có người thì vì Chu Tuân, có người thì vì những nghệ sĩ khác, cũng có người chỉ đơn thuần nghĩ muốn làm quen quá trình quay chương trình tạp kỹ một chút, nhìn thử sự đời.

Anh quay phim hiện trường sắp xếp cho các cô ngồi ở hàng ghế phía trước dưới khán đài, bởi những người được quay phản ứng tương tác khi ống kính đảo qua đều là các cô gái xinh đẹp biết quản lý biểu cảm, làm như vậy thì hiệu quả lên hình sẽ đẹp hơn. Bình thường, tổ chương trình sẽ đặc biệt thuê những người xem có gương mặt ưa nhìn để đảm nhận phần nhiệm vụ này.

Lương Tư Nguyệt bằng lòng ở lại ít nhiều cũng là vì Chu Tuân, còn Trì Kiều thì lại vì Thẩm Đại.

Thẩm Đại là một trong những khách mời cố định của chương trình này, cô ấy là minh tinh điện ảnh cấp bậc Ảnh hậu.

Năm Thẩm Đại mười bảy tuổi, cô ấy tham gia buổi tuyển chọn nữ diễn viên chính cho bộ phim mới của đạo diễn lớn Mục Vĩnh Niên. Giữa vô số cô gái, cô ấy đã được vị đạo diễn tuyển chọn lúc đó nhìn trúng, ra mắt bộ phim đầu tiên với một vai nữ chính tốt nhất. Trong mười năm sau đó, Thẩm Đại đã trở thành khách quen của làng điện ảnh. Kỹ năng diễn xuất của cô ấy luôn được mọi người công nhận, lúc nào cũng lướt qua các giải thưởng một cách hoàn hảo, có người còn nói lúc vừa ra mắt, cô ấy đã đứng ở đỉnh cao nhất của sự nghiệp rồi.

Cách làm việc của Thẩm Đại cực kỳ thẳng thắn, dám nói dám làm. Cô ấy cực kỳ ghét việc đám săn ảnh chú ý cuộc sống riêng tư của mình quá mức, có một lần thậm chí còn thẳng tay gạt bay máy ảnh của người ta, dẫn đến một cuộc tranh luận lớn suốt thời gian dài.

Người như vậy lại tham gia chương trình tạp kĩ, có người nói cô ấy chắc chắn đã bị hiện thực “tát” cho một cái, cũng bắt đầu chịu khom lưng uốn gối trước lưu lượng. Đối với những nghi ngờ này, Thẩm Đại chưa bao giờ đáp lại.

Nhưng không thể không nói, quả thật nhờ Thẩm Đại mà cái chương trình tạp kĩ này mới có thể trở nên vô cùng thú vị như vậy. Mỗi lần có gì đó về chương trình trở nên nổi tiếng đến mức ai ai cũng biết trên Weibo thì đó hẳn là lời vàng ngọc sắc bén của Thẩm Đại.

Trì Kiều là người xem trung thành của chương trình. Cô ấy vốn không có cảm giác gì đối với Thẩm Đại, kết quả vừa xem đã biến thành fan não tàn.

Toàn bộ quá trình ghi hình, Lương Tư Nguyệt chỉ có thể nghe thấy Trì Kiều nói thầm không ngừng bên tai mình, “Hôm nay chị Đại trang điểm đẹp quá”, “Câu nói nay của chị Đại lại sắp lên hotsearch rồi.”, “Chị Đại dám nói vậy luôn” …

Chương trình đã được quay xong, Trì Kiều phải đi hoàn thành chức trách của một fan não tàn, ra phía sau hậu trường xin chữ ký của Thẩm Đại. Nghe nói, Thẩm Đại vẫn luôn một mình một cõi, xưa nay không mắc bệnh ngôi sao, cũng sẽ không làm mặt lạnh với người hâm mộ.

Lương Tư Nguyệt đi cùng với Trì Kiều.

Hai người chạy tương đối nhanh, cơ bản đuổi kịp nhóm người ra ngoài đầu tiên. Khi họ đi thì nhóm người hâm mộ vẫn chưa kịp đuổi theo cản đường.

Trợ lý đang đứng chặn ở cửa của Thẩm Đại biết hai cô cũng là người quay chung chương trình nên thả cho vào.

Khách mời cố định của chương trình này đều có phòng nghỉ riêng.

Đẩy cửa ra, điều khiến Lương Tư Nguyệt cảm thấy bất ngờ khi thấy Chu Tuân cũng đang ở trong phòng nghỉ của Thẩm Đại.

Thẩm Đại đang ngồi, còn Chu Tuân đứng bên cạnh cô ấy, một tay anh ấy chống trên mép bàn trang điểm, hơi cong lưng, cúi đầu mỉm cười nói chuyện với Thẩm Đại.

Trong khoảnh khắc cửa được đẩy ra, Chu Tuân lập tức thẳng người dậy. Anh ấy nhìn ra cửa, sau đó khựng lại một chút mới cười chào hỏi, tiếp theo anh ấy quay đầu nói với Thẩm Đại: “Vậy tôi đi đây.” Thẩm Đại khẽ gật gật đầu.

Không biết vì sao, trái tim Lương Tư Nguyệt chậm mất một nhịp. Trực giác cho cô biết sự xuất hiện của cô và Trì Kiều dương như có hơi quấy rầy hai người họ, nhưng Chu Tuân vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười muôn thuở khiến cô không cách nào phán đoán được cái trực giác này của mình rốt cuộc đúng hay sai.

Về phần Trì Kiều, cô ấy nhìn thấy thần tượng của mình thì cực kỳ hưng phấn, trong mắt chỉ có một mình Thẩm Đại, đã sớm mất đi suy nghĩ logic thông thường. Lương Tư Nguyệt đoán hẳn là cô ấy còn chẳng phát hiện ra Chu Tuân cũng ở đây chứ đừng nói đến việc chú ý cái không khí vi diệu ở chỗ này.

-

Nhóm Lương Tư Nguyệt quay xong chương trình cũng không trở về ngay. Công ty cảm thấy đi một chuyến đến Bắc Thành đã tiêu tốn không ít, nhất định phải tranh thủ hết mức có thể nên đã sắp xếp cho các cô đến vài địa điểm để quay MV cho ca khúc mới và vài cái Vlog vui chơi ăn uống.

Hôm sau, Lương Tư Nguyệt nhận được điện thoại của Lương Quốc Chí, trong điện thoại ông nhắc nhở cô đừng quên chuyện hai ngày nữa là sinh nhật của Phan Lan Lan. Phan Lan Lan muốn làm một bữa tiệc tại nhà, Lương Tư Nguyệt phải cùng Lương Quốc Chí có mặt để chúc mừng.

Nhìn vào lịch trình thì thời gian hoàn toàn vừa khớp ngày cô về.

Ở Bắc Thành tròn ba ngày, cả đoàn lên đường về nhà.

Chỉ không ngờ ngày bọn họ xuất phát thời tiết Bắc Thành bỗng nhiên thay đổi, bão bất ngờ ập đến, chuyến bay bị hoãn bốn tiếng đồng hồ.

Lúc máy bay hạ cánh, đã hơn bốn giờ chiều.

Đến lúc lấy hành lý lại xảy ra chút vấn đề, chờ gần nửa tiếng thì hành lý của chuyến bay các cô ngồi mới được đưa tới.

Vượt khó lấy hành lý xong, khi chạy tới bãi đỗ xe, đứng ngay vị trí đậu xe được thông báo trong nhóm thì các cô lại phát hiện ra xe bảo mẫu công ty thuê không ở đó.

Lương Tư Nguyệt đang định gọi cho trợ lý Toa Toa, bỗng thấy nhóm trưởng Ứng Lộ kéo ba cái vali lớn, thở hồng hộc tiến lại gần.

Lương Tư Nguyệt nhận ra trong đó có hai cái vali là của Tạ Vũ Điềm và Toa Toa, bèn hỏi Ứng Lộ hai người đó đã đi đâu.

Ứng Lộ rất lúng túng: "Tối nay Vũ Điềm phải chạy một hoạt động, Toa Toa dẫn cô ấy đi trước rồi..."

Lương Tư Nguyệt hỏi: "Xe cũng lái đi luôn à?"

"... Ừm."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

"Toa Toa bảo chúng ta tự đón xe về, tiền xe công ty sẽ trả..."

Trong nháy mắt, mọi người đều trầm mặc.

Trì Kiều là người đầu tiên không nhịn được: "Cô ta đã muốn chạy hoạt động thì sao chúng ta phải ở Bắc Thành tận mấy ngày như vậy, về sớm hơn một ngày không được à?"

Ứng Lộ vô cùng ấm ức: "Cậu lớn tiếng với tớ làm gì? Đây là lịch trình Toa Toa sắp xếp mà..."

Mắt thấy sắp cãi nhau to, Lương Tư Nguyệt kéo Trì Kiều, "Tiểu Kiều...". Cô cho cô ấy một ánh mắt bảo cô ấy bỏ đi, đừng xung đột trực tiếp.

Lương Tư Nguyệt đang cực kỳ gấp nhưng lại rất tỉnh táo. Việc đầu tiên cô làm là gọi cho Lương Quốc Chí.

Lương Quốc Chí từ chối không nhận điện thoại của cô, một lát sau mới gọi lại nói ngắn gọn một câu là hiện tại ông ấy đang đi đón người giúp bà chủ, không tiện nghe máy rồi ngắt điện thoại.

Lương Tư Nguyệt đành bỏ suy nghĩ nhờ Lương Quốc Chí tới đón. Cô bắt đầu thử vào phần mềm đặt xe.

Bên ngoài cũng đang đổ mưa giống Bắc Thành, phần mềm đón xe phải chờ hơn trăm số mới tới lượt, không cần nghĩ cũng biết điểm đón xe taxi ở sân bay cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Lương Tư Nguyệt nhanh chóng đưa ra quyết định trở về bằng tàu điện ngầm, dù sao đến trễ còn hơn không đến.

Ứng Lộ và em gái nhảy 2D muốn xếp hàng chờ xe, còn Trì Kiều và Lương Tư Nguyệt sẽ đi tàu điện ngầm.

Trạm tàu điện ngầm ở một hướng khác, đi bộ mất chừng mười phút. Lương Tư Nguyệt không có thời gian tức giận, cô kéo hành lý cùng Trì Kiều chạy chậm qua đó.

Hai người nhanh chóng chạnh đến lối ra bãi đỗ xe, lúc này sau lưng bỗng có người gọi: “Cô Lương! Xin chờ một chút!”

Lương Tư Nguyệt gấp muốn chết, suýt chút nữa đã không nghe thấy, được Trì Kiều nhắc nhở cô mới dừng chân.

Quay đầu nhìn lại, người đang vội vã chạy đến chính là Molly đã lâu không gặp.

Lương Tư Nguyệt kinh ngạc, nghi hoặc sao ở đây cũng đụng phải cô ấy.

Molly hỏi: “Hai cô bay chuyến một giờ chiều phải không?”

Lương Tư Nguyệt gật đầu.

Molly cười nói: “Thôi khỏi phải nói, chúng tôi vốn định bay chuyến bảy giờ sáng nhưng vì nguyên nhân thời tiết mà phải hủy bỏ, chỉ có thể đổi sang chuyến khác. Kết quả chúng tôi đổi sang chuyến nào thì chuyến đó bị hủy… Cuối cùng tới chuyến một giờ này mới thuận lợi xuất phát.”

Trì Kiều nói: “Nhưng sao không gặp trên máy bay…”

Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở: “… Chắc chắn bọn họ ngồi khoang hạng nhất.”

Molly bị hành động lén lút của hai người chọc cười, cô ấy dò hỏi: “Hai cô chuẩn bị đi đâu vậy?”

Lương Tư Nguyệt nói: “Đi tàu điện ngầm.”

“Xe của công ty đâu?”

“Đi trước rồi.”

Nhìn bộ dạng có vẻ như rất ấm ức của hai cô gái, Molly không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Đi thôi, tôi đưa hai cô một đoạn.”

Lương Tư Nguyệt có chút lưỡng lự: “Đi xe của sếp Liễu sao…”

“Không phải cô muốn đến nhà họ Liễu à?” Molly cười nói, “Vừa hay tiện đường.”

Lương Tư Nguyệt cảm thấy mình rất không có cốt khí. Cô không ra quyết định được bèn nhìn về phía Trì Kiều.

Trì Kiều kéo tay cô: “Đi thôi đi thôi.”

Hai người kéo theo vali trở lại bãi đỗ xe.

Molly kéo cửa xe ra, Lương Tư Nguyệt vừa giương mắt đã lập tức nhìn thấy Liễu Du Bạch. Hôm nay anh mặc áo thun màu xám tro, bên ngoài khoác một cái áo len mỏng màu đen, hiếm khi thấy anh mặc kiểu thoải mái như vậy. Đèn trần xe đã được mở, cả người anh chìm trong ánh sáng màu vàng nhạt không quá tỏ trông có vẻ hơi mỏi mệt.

Lương Tư Nguyệt rũ mắt, thấp giọng chào hỏi một câu: “Anh Liễu.”

Liễu Du Bạch chỉ “Ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm.

Tài xế xuống xe hỗ trợ đặt hai chiếc vali vào cốp sau.

Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều theo thứ tự lên xe, ngồi ở hàng cuối cùng.

Chờ Molly cũng lên xe, Liễu Du Bạch bảo tài xế đưa Trì Kiều về trước.

Ra khỏi bãi đỗ xe, sắc trời gần như đã tối hoàn toàn.

Không ai nói chuyện, bầu không khí trong xe vô cùng yên ắng, giống như bị đè nén vào trong cơn mưa vô cùng vô tận ngoài kia.

Vào lúc này, bỗng nhiên Liễu Du Bạch nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ truyền đến từ hàng ghế sau, nơi hai cô gái trẻ đang ngồi.