Andersen Của Tôi

Chương 19



Liễu Du Bạch cũng lười quan tâm cô, gác tay lên trán nhắm mắt lại.

Sốt cao khiến cơ thể anh rất mệt mỏi, sớm biết cho cô vào sẽ phiền phức thế này thì anh đã chẳng cho vào.

Lương Tư Nguyệt thấy sắc mặt Liễu Du Bạch tái nhợt xanh xao, xem ra bệnh cũng không nhẹ bèn hỏi: "Chị Molly biết anh bị bệnh chưa? Có cần tôi báo cho chị ấy đến chăm sóc anh không?”

"Cô ấy chỉ là trợ lí công việc, không phải là quản gia càng không phải là bác sĩ. Cô đi nhanh đi.”

Trên thực tế, anh chỉ mạnh miệng thế thôi chứ lời nói chẳng có chút sức lực nào.

Theo lý thuyết, trong nhà của người bình thường đều có một số loại thuốc thường dùng, nhưng nhìn căn phòng sạch sẽ như phòng mẫu thế này thì rõ ràng đây không phải nhà của "người bình thường”.

Lương Tư Nguyệt đoán chắc là Liễu Du Bạch chưa uống thuốc, như vậy cô cũng không thể bỏ mặc không quản anh được.

“Trong nhà có thuốc không? Nếu không có thì tôi đi mua thuốc về… Sau đó sẽ đi, không làm phiền anh nữa.”

Liễu Du Bạch không trả lời cô.

Lương Tư Nguyệt đợi một chút, lại nói: “... Tôi tìm chút nhé? Không lục bậy bạ đâu.”

Liễu Du Bạch vẫn không lên tiếng.

Lương Tư Nguyệt mạnh dạn xem như anh im lặng là đồng ý.

Thiết bị sưởi trong nhà mở độ ấm vừa đủ. Vì sau lưng đổ chút mồ hôi nên Lương Tư Nguyệt cởi áo khoác ra để trên ghế dựa, sau đó nhanh chóng tìm kiếm trong tủ của phòng bếp, phòng khách, phòng ăn,… tất cả mọi nơi đều tìm qua một lượt nhưng vẫn không thấy hộp y tế đâu.

Thấy vậy, cô chỉ có thể đi đun nước sôi. Từ phòng bếp trở lại phòng khách, cô ngồi xuống bên mép sô pha quan sát Liễu Du Bạch.

Tay của anh luôn gác lên trán giống như đang ngủ thiếp đi.

Cô đụng nhẹ vào cánh tay của anh, khá nóng nhưng không xác định được có phải là cảm mạo hay không: "Anh Liễu, ngoài dấu hiệu của bệnh cảm ra, anh còn thấy chỗ nào không khỏe nữa không?”

Liễu Du Bạch vẫn không phản hồi.

Cô giơ ngón tay đụng nhẹ vào cánh tay của anh: "Anh Liễu?”

Thật ra Liễu Du Bạch không hề ngủ, chỉ là anh không còn sức để lên tiếng thôi.

Anh có cảm giác hôm nay cô đến đây là để chỉnh mình, bị cô lải nhải đến nhức lười phản ứng: "… Chỉ bị cảm thôi.”

Lương Tư Nguyệt nghe được đáp án thì không phiền anh nữa.

Cô lên mạng tìm kiếm một lúc, lập tức tìm thấy một hiệu thuốc cách đây không xa.

Cô mặc áo khoác và cầm theo điện thoại, trong lúc buộc dây giày cô nhìn thấy thẻ phòng nên cầm theo luôn để tránh lúc trở lại làm phiền đến anh phải ra mở cửa cho mình.

Sau khi Liễu Du Bạch nghe tiếng đóng cửa, cả căn phòng chỉ còn lại âm thanh của chương trình đang phát trên TV.

Đầu óc nặng nề, không nóng cũng không lạnh, chỉ có cảm giác rất khó chịu. Lúc này Liễu Du Bạch vừa muốn ngủ lại vừa như không muốn ngủ.

Anh tỉnh lại lần nữa là do có một bàn tay lạnh lẽo đang sờ vào cánh tay anh.

Liễu Du Bạch cố mở mắt ra, đối diện là ánh mắt lo lắng và quan tâm của Lương Tư Nguyệt.

Cô kéo tay anh ra khỏi trán, dùng máy đo nhiệt độ để nhắm vào trán, sau đó lập tức không nhịn được kêu lên: "38.9 độ…. chẳng trách lại như thế này!”

Lương Tư Nguyệt để máy đo nhiệt độ xuống bàn, tay cô vịn bả vai muốn đỡ anh ngồi dậy nhưng không đủ sức: "Anh phải ngồi dậy uống thuốc đi.”

Qua một lúc, Liễu Du Bạch mới đưa tay chống lên thành ghế sô pha, mượn lực ngồi dậy.

Lương Tư Nguyệt nhanh chóng đưa nước và thuốc đã được tách ra khỏi vỉ cho anh.

Anh cũng chẳng quan tâm đó là thuốc gì đã lấy cả nắm uống hết một lần, sau đó lại tiếp tục nằm xuống.

Lương Tư Nguyệt vốn định hỏi anh có muốn ăn chút gì đó rồi mới ngủ tiếp không, nhưng nhìn anh như vậy thì cũng thôi.

Thật ra đến lúc này cô có thể đi rồi, nhưng lại lo anh bị sốt mà lại ở một mình không ai chăm sóc.

Tranh thủ lúc Liễu Du Bạch ngủ, cô đi quanh phòng bếp xem một chút. Nhà bếp này lại càng giống nhà mẫu, không có gì cả, trong tủ lạnh cũng chỉ có một hàng chai nước suối được sắp xếp ngay ngắn thôi.

Người này ăn không khí sống qua ngày hả trời?

Cô cầm lấy thẻ phòng, lại đi ra ngoài một lần nữa, định đến siêu thị gần đây mua một ít gạo và thịt gà.

Về đến nhà, cô dùng cái nồi tráng men màu còn chưa gỡ mác trong tủ ra hầm một nồi cháo gà.

Nấu cháo xong, cô tắt bếp, cháo để sẵn trong nồi.

Lại qua một lúc cô đi đến bên Liễu Du Bạch thử gọi anh dậy, có lẽ do tác dụng của thuốc, anh ngủ rất sâu.

Lương Tư Nguyệt ngồi xuống thảm lông đặt phía trước sô pha, dựa vào bàn trà nhìn anh chăm chú.

Thật ra hôm nay cô không suy nghĩ trước sau đã chạy đến đây, lại còn nói bóng nói gió Liễu Du Bạch giở trò ngáng chân cô đúng là thật không phải phép. Nhưng giận thì giận, cuối cùng anh vẫn bằng lòng giải thích rõ ràng với cô là không phải anh làm, mặc dù dùng phương pháp không giống “Liễu Du Bạch” thường ngày.

Từ trước đến nay cô là người rất cẩn trọng, vậy mà hôm nay lại dám đến tận nhà để tìm Liễu Du Bạch? Dường như từ trong tiềm thức của cô có một sự tin tưởng và ỷ lại vào anh.

Lúc nhận ra mình có suy nghĩ này, Lương Tư Nguyệt có chút sửng sốt nhìn về phía Liễu Du Bạch, trong lòng có chút rung động khó diễn tả.

-

Lúc Liễu Du Bạch tỉnh lại cảm thấy cơ thể đã hết sốt nhưng vẫn có cảm giác rất nặng nề không dậy nổi.

Mở mắt nhìn thấy có một cô gái mặc áo len trắng cổ tròn đang dựa vào bàn trà, mái tóc dài bung xõa trên bàn trà, có vài sợi lại vương trên cánh tay.

Tay cô cầm điện thoại, miệng đang lẩm nhẩm gì đó, hình như là học từ đơn?

Liễu Du Bạch nhìn một lúc mới lên tiếng: "Cô còn chưa đi à?”

Lương Tư Nguyệt bị anh làm giật mình. Cô bỏ điện thoại trong tay xuống, thấy anh đã tỉnh liền lấy máy đo nhiệt độ trên bàn áp vào trán của anh.

Liễu Du Bạch: “...”

“36.8 độ, Tốt quá, đã hạ sốt rồi.” Lương Tư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng dậy, do ngồi quá lâu không hoạt động làm cho chân hơi tê: “Anh có muốn ăn một ít cháo không?”

“Không ăn.”

“Cháo có sẵn trong nồi, nếu anh đói thì có thể tự mình hâm lại hoặc để vào lò vi sóng để hâm cũng được." Cô lại chỉ gói thuốc trên bàn: "Còn thuốc này chỉ cần uống theo giấy hướng dẫn là được, không cần uống thuốc hạ sốt nữa.”

Nghĩ nghĩ, thấy mọi chuyện đã sắp xếp ổn, cô nói: "Vậy tôi đi đây, anh chú ý nghỉ ngơi nhé!”

Liễu Du Bạch lập tức lên tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Thật ra trên tường có treo đồng hồ, anh cũng nhìn thấy nhưng chẳng hiểu sao lại chọn cách hỏi cô.

Lương Tư Nguyệt xoay đầu nhìn đồng hồ rồi nói: "Mười một giờ rưỡi rồi.”

"Cô ngồi thêm chút nữa đi, tôi kêu tài xế Hàn đưa cô về.”

Cô nghe xong thì từ chối nói không cần đâu, cô có thể tự về. Liễu Du Bạch lập tức nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo đừng có nhiều lời, nghe theo sự sắp xếp của anh là được.

"Vậy… Anh Liễu có muốn ăn một chút cháo không?”

Cả ngày nay Liễu Du Bạch chưa có gì vào bụng, mặc dù lúc này không có cảm giác muốn ăn nhưng đúng là nên bổ sung năng lượng cho cơ thể. Nghĩ một lúc, nếu cô đã nấu cháo rồi thì nếm thử một chút cũng được.

Anh ngồi thẳng dậy trên sô pha, lát sau mới gọi cho tài xế Hàn.

Sau đó anh lại quay vào phòng ngủ, tìm quần áo để vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác đói bụng cũng càng thêm rõ rệt.

Liễu Du Bạch từ phòng tắm đi ra, anh thấy trên bàn có một tô cháo nhưng không thấy Lương Tư Nguyệt ở trong phòng ăn.

Anh vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách, nhìn thấy cô đang đứng phía trước cửa sổ dựa vào cửa kính chụp hình, cô nghe thấy tiếng bước chân của anh nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ vui vẻ nói với anh: "Tuyết rơi rồi.”

Liễu Du Bạch đi đến bên cạnh cô, cảnh sắc bên ngoài quả thật rất đẹp, trong đêm tối thăm thẳm, ánh đèn như gần như xa của những căn hộ chiếu sáng lên những bông tuyết nhỏ xoay tròn nhẹ nhàng rơi trong không trung tạo nên cảm giác mơ hồ như có như không.

Lương Tư Nguyệt lên tiếng: "Nhỏ bé như vậy, một khi rơi xuống chắc sẽ bị tan ngay.”

Đây là thành phố ở phía nam, vào mùa đông rất hiếm khi có tuyết rơi, nếu có thì cũng chạm đất liền tan, không thể chất thành lớp dày.

Dù vậy nhưng cô cũng rất vui, đặc biệt là khi được ngắm tuyết từ trên cao thế này, cảm thấy như những hạt tuyết này không phải rơi từ trên trời xuống mà là xuất hiện từ hư không ngay trước mắt, từng hạt từng hạt rơi xuống.

Lương Tư Nguyệt lại cười nói: "Như thế này có phải tôi được nhìn thấy tuyết rơi sớm hơn những người ở dưới kia vài giây đúng không?”

Liễu Du Bạch liếc nhìn cô một cái rồi cũng không nói gì, trong lòng thầm nói: Giống như con nít, sớm hơn vài giây thì tính là gì chứ?

Anh trở về phòng để thay quần áo, sấy khô tóc sau đó đi vào phòng bếp ngồi xuống nếm thử cháo do Lương Tư Nguyệt nấu. Cô ra sức mời chào như vậy khiến anh cũng hơi mong chờ về hương vị của nó, kết quả sau khi thử thì cũng chỉ là món cháo bình thường.

Cháo bình thường mà Liễu Du Bạch lại ăn tới hai chén.

Sau khi để bát đũa bẩn vào bồn rửa, anh trở lại phòng khách.

Lương Tư Nguyệt vẫn đang ở bên cạnh cửa sổ, cô ngồi bệt dưới sàn nhà, hai tay ôm đầu gối.

"Vẫn chưa xem đủ à?”

Lương Tư Nguyệt cười cười có chút ngại ngùng nhưng cũng không có ý định đứng dậy, cô thật sự rất thích cảm giác được ngắm cảnh ở đây, thích ngắm những ánh đèn lấp lánh kéo dài đến mặt sông rộng lớn.

Qua một lúc, tài xế Hàn gọi điện thoại đến, nói rằng trên đường đang kẹt xe, có thể một lúc nữa mới đến được

Liễu Du Bạch bỏ điện thoại xuống, hỏi Lương Tư Nguyệt có báo cho gia đình hay chưa.

"Tôi báo rồi." Đương nhiên cô không dám nói sự thật với Lương Quốc Chí, chỉ nói đang ở nhà Trì Kiều thôi.

Cô liếc nhìn Liễu Du Bạch một cái, thấy anh đang ngồi dựa vào sô pha, có vẻ vẫn còn khá mệt mỏi. Nếu không phải đợi tài xế Hàn, có lẽ anh đã đi nằm nghỉ rồi.

Cô rất tự trách bản thân, hôm nay nhất thời hồ đồ không suy nghĩ trước sau đã chạy đến đây. Lời xin lỗi của cô bị anh cắt đứt, anh bảo cô kể lại chuyện của Quý Lạc Lạc.

Rất rõ ràng phía sau chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, anh phải điều tra thật kĩ càng, đây chỉ đơn thuần là cạnh tranh trong công việc hay là có người dám mạo danh anh để làm một số chuyện mờ ám.

Lương Tư Nguyệt cũng không biết nhiều như vậy, tất cả những điều này cô đều nghe từ chỗ của chị Mạn.

Liễu Du Bạch nghe xong gật gật đầu lại nói: “Cái công việc nát này không có cũng chẳng sao, không phải cô còn đang chuẩn bị thi à?”

Lương Tư Nguyệt không nói gì, bọn cô chỉ là một nhóm nhỏ không có tên tuổi, có thể làm lớn chuyện này đến đây cũng đã hay lắm rồi.

Khoảng 20 phút sau, tài xế Hàn đã đến.

Trước khi đi, Lương Tư Nguyệt nói với Liễu Du Bạch thẻ phòng cô để lại trong tủ của kệ đựng giày.

Anh chỉ “ừm” một tiếng.

Trong lúc mang giày, Lương Tư Nguyệt quay lại nói với anh: “Anh Liễu, mật khẩu cửa nhà anh cũng nên đổi lại đi.”

Liễu Du Bạch cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại cố tình nhắc chuyện thẻ phòng, “Con người cô rất cẩn trọng, nhưng lại không biết dùng đúng chỗ nên dùng à? Tôi cũng cho cô vào rồi, còn sợ cô vào đây trộm đồ chắc? Cô dám không? Thậm chí tôi mở rộng cửa để đó cô cũng không dám.”

Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng trả lời: “Anh nói đúng.”

“…” Liễu Du Bạch xua tay nói: “Cô đi nhanh đi, thấy cô tôi lại nhức đầu thêm.”

Lương Tư Nguyệt dường như nhận ra có vài phần bất lực trong lời nói của anh. Cô cũng bị giọng điệu kỳ lạ này của anh làm cho mạnh dạn hơn, cô lập tức đứng thẳng người hỏi: “… Tôi có thể thêm Wechat của anh không?”

“Lấy số điện thoại của tôi là được.”

“Số điện thoại của anh là?”

Liễu Du Bạch nhìn cô một cái, đọc số điện thoại của mình.

Sau khi Lương Tư Nguyệt đi, anh uống thêm một liều thuốc cảm nữa rồi quay về phòng ngủ.

Trước khi đi ngủ, anh điều chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng, nhìn vào điện thoại thấy một thông báo thêm bạn mới, bấm đồng ý sau đó đổi tên liên lạc cho cô, lại thuận tay vào bấm vào trang cá nhân của cô để xem một vòng.

Một dòng trạng thái vừa đăng 2 phút trước, vẫn còn rất mới.

Đó là một bức ảnh chụp cảnh tuyết rơi, kĩ thuật chụp cũng rất tốt, từ góc chụp này không nhìn thấy phản quang của cửa kính, cũng không thấy được người bên trong phòng.

Bức ảnh hẳn đã được chỉnh màu, cảm giác rất đẹp cũng rất tiêu điều.

Kèm theo đó là dòng trạng thái: “Tuyết đầu mùa cho bạn”.

Ngón tay anh thoáng dừng lại, like bài viết, sau đó rời khỏi trang cá nhân của cô, tắt điện thoại và ngả lưng đi ngủ.