Andersen Của Tôi

Chương 36



Liễu Du Bạch nghe vậy, ánh mắt dừng trên mặt cô.

Chiếc váy tay phồng trên người cô chỉ dài trên đầu gối một chút, cũng bởi vậy mà cô đang ở tư thế ngồi quỳ, hai đấu gối chụm vào nhau.

Khi đưa việt quất cho anh, cơ thể cô hơi vươn lên trước một chút, cách anh rất gần, khiến anh có thể nhìn thoáng qua đường nét cùng độ cong trong đôi đồng tử nâu sẫm của cô.

Ánh mắt cô toát lên vẻ chân chất, thật thà của một sinh viên năm tư đang viết luận văn phải phát phiếu khảo sát trên đường.

Liễu Du Bạch không khỏi bật cười.

Anh cũng không tự thương hại, giọng điệu khi nói những lời này chỉ là trần thuật, nhưng người nào đó lại càng nhập tâm hơn anh.

Anh duỗi tay, vỗ nhẹ trán cô, hơi đẩy cô ra sau, cảm thấy cô cách quá gần.

Khi hạ tay xuống, thuận tiện lấy quả việt quất trong lòng bàn tay cô, cho luôn vào miệng mình, sau đó chỉ vào bàn trà, bảo cô đi lấy gạt tàn thuốc tới.

Lương Tư Nguyệt vội vàng đứng dậy lấy rồi đem tới cho anh.

Liễu Du Bạch một tay cầm gạt tàn thuốc, dập thuốc, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, mặt cô như kem mới bóc vỏ, được phủ một lớp sương mỏng sau đó ngay lập tức hóa thành giọt nước trắng nõn mát lạnh.

Đây không phải là khuôn mặt chưa từng chịu khổ, nhưng không hề bị nhiễm chút mặt tối xấu xí của thế giới.

Nó khiến anh cảm thấy, có phải những lời xuất phát từ nội tâm mà mình nói với cô khi nãy là lợi dụng sự đồng cảm của cô trong lúc vô ý không.

Dù sao cô bé này căn bản không hiểu rằng nói chuyện khéo léo luôn là vũ khí của các thương nhân.

Anh nhất thời tò mò, nếu anh thật sự đưa ra yêu cầu quá mức theo lời cô nói thì cô có làm không?

Nhưng cũng gần như chỉ là tò mò, anh không muốn “dụ dỗ” gương mặt không dính chút thế tục này. Dù sao cô còn trẻ, có suy nghĩ và tính toán của mình. Tuy rằng đối với anh mà nói, chuyện này dễ dàng giống như ăn cơm, uống nước.

Vì thế anh nói: “Không cần cô phải làm gì cho tôi. Cô chỉ cần lo đóng phim cho tốt, đừng để tôi phải phiền lòng.”

Lương Tư Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lại chỉ cụp mắt xuống lặng lẽ thở dài.

“Sao thế, cảm thấy tôi quá nghiêm khắc à?”

“Không phải…” Lương Tư Nguyệt liếc nhìn anh một cái, “Tôi cho rằng sẽ là… một yêu cầu ngoài công việc. Tôi đã đủ quy củ rồi.”

“Quy củ sao?” Giọng Liễu Du Bạch không cho là đúng, “Quy củ còn nhúng tay vào chuyện của Chu Tuân à? Mấy bộ phim thần tượng vốn xác định là của cậu ta đều thay người, hiện tại chính cậu ta còn đang lâm vào cảnh túng quẫn.”

“Hả?” Lương Tư Nguyệt chớp chớp mắt, căn bản không hiểu tại sao Liễu Du Bạch lại chuyển đề tài, “Việc này thì liên quan gì đến Chu Tuân? Hơn nữa tôi đâu có nhúng tay vào…”

Liễu Du Bạch nhất thời không nói nên lời, cho rằng cô thật ngốc nghếch, nhất định phải khiến lời nói của mình thật rõ ràng: “Cô đã tới tuổi này rồi, muốn tích lũy kinh nghiệm tình trường cũng không có gì đáng trách. Nhưng Chu Tuân này, người mà đã hạ quyết tâm thì sẽ không thay đổi. Cô không cần…”

Lương Tư Nguyệt cuối cùng cũng nghe hiểu, mặt hơi đỏ lên, “… Anh cảm thấy tôi thích Chu Tuân?”

Liễu Du Bạch liếc cô, ánh mắt “Chứ sao nữa”.

“Tôi đâu có… mới đầu tôi cho rằng hai việc được đề cập đến hôm nay là do Chu Tuân giúp đỡ và tôi luôn biết ơn anh ấy. Trước kia không biết nhưng hiện tại đã biết không phải anh ấy thì sẽ càng không…” Cô dừng lại, cảm thấy nếu nói tiếp thì gần như quá lộ liễu.

Mặt càng nóng hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khe hở giữa sàn nhà gỗ, nhìn chằm chằm gạt tàn thuốc, nhìn chằm chằm mắt cá chân với khớp xương rõ ràng cỉa Liễu Du Bạch, chỉ là không dám nhìn chằm chằm người anh.

Không khí im ắng một hồi lâu.

Cuối cùng cô nghe thấy Liễu Du Bạch cười, hỏi cô: “Cô đi Hoành Thành chỉ là tình cờ gặp Chu Tuân?”

“Đương nhiên!” Lương Tư Nguyệt dường như tìm được cơ hội phản kích, cuối cùng đã dám ngước mắt nhìn anh, “Hóa ra anh không tin? Tại sao tôi phải nói dối chứ?”

Liễu Du Bạch cười nhìn cô: “Cô đương nhiên là có lý do nói dối, sợ tôi trách cô không làm việc nghiêm túc.”

“Hóa ra anh Liễu lại đối xử với tôi như vậy. Nếu tôi thật sự kiên trì làm việc đó thì sẽ không sợ anh đâu. Anh cùng lắm chỉ là sếp của tôi, đâu phải bố mẹ tôi, bố mẹ tôi còn chẳng quan tâm ấy.” Bởi vì anh nghi oan cho mình mà cô cảm thấy ấm ức, càng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Cô giống như bị dẫm phải đuôi, Liễu Du Bạch càng muốn trêu cô. “Nghe giọng điệu của cô, muốn tôi xin lỗi cô à?”

“Đương nhiên.”

Thật ra cô hơi chần chờ một chút.

Ngoài mạnh trong yếu.

Nụ cười Liễu Du Bạch càng sâu, “Không phải vừa rồi cô nói muốn làm cho tôi chuyện gì đó sao. Vậy phiền cô Lương hãy tha thứ cho tôi đi.”

“Anh đã dùng hết cơ hội này rồi, anh bảo tôi phải đóng phim cho tốt, đừng khiến anh nhọc lòng.”

“Thật không? Không hề cho thêm một cơ hội nữa?”

“Không cho, hết rồi.”

Nếu như có người khác ở đây, nhất định sẽ cảm thấy mấy người này cực kỳ trẻ con, nhưng những người trong cuộc lại không hề cảm thấy điều đó, ngược lại còn rất thích thú.

Liễu Du Bạch nói: “Coi như vì sinh nhật của tôi đi.”

Lương Tư Nguyệt nói: “Đã thật sự coi như vì sinh nhật của anh rồi.”

Liễu Du Bạch cười, bạn nhỏ này một tấc cũng không nhường, không còn cách nào khác: “Được, tôi xin lỗi, không nên cảm thấy cô nói dối.”

Vẻ mặt Lương Tư Nguyệt rất miễn cưỡng: “Anh Liễu xin lỗi chỉ dừng ở nói miệng thôi sao.”

Liễu Du Bạch cười dường như đang đợi cô nói câu đó vậy: “Vậy tôi cũng sẽ cho cô cơ hội để tôi làm gì đó cho cô?”

Lương Tư Nguyệt dừng lại một chút.

Quả thật ngoài mạnh trong yếu, anh dám cho, cô cũng không dám nhận.

Ánh mắt Liễu Du Bạch mang theo ý cười, nhìn cô, chờ cô rốt cuộc có yêu cầu gì để tận dụng cơ hội này.

Lương Tư Nguyệt trầm mặc một lát, ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, “Nếu, tôi chỉ nói nếu nhé, không có hiệu lực chính thức – nếu, tôi đòi tiền, rất nhiều tiền, anh có cho tôi không?”

Liễu Du Bạch nhìn ánh mắt cô, dường như cảm thấy yêu cầu này đơn giản đến mức quả thật là một loại sỉ nhục.

Lương Tư Nguyệt lại mở miệng, vẫn bỏ thêm một chữ “Nếu” như trước: “Nếu muốn căn hộ này của anh…”

Liễu Du Bạch không thể chịu được sự thiếu tưởng tượng của cô: “Không có ý tưởng nào khác sao?”

Lương Tư Nguyệt cẩn thận lắc đầu, lại gật đầu: “Vừa mới nói chỉ là nếu.” Cô đón nhận ánh mắt anh, lấy hết can đảm, “… Tôi chỉ là muốn xem trước, hạn mức cao nhất của cơ hội này đến đâu.”

Liễu Du Bạch cười nói: “Chắc chắn lớn hơn hạn mức cao nhất của trí tưởng tượng của cô.”

Nói cách khác, trong phạm vi nhận thức của cô, không có gì anh không thể làm, không làm được.

Lương Tư Nguyệt trầm mặc một lát, “Tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi muốn… sau này mỗi lần nhắn tin, anh Liễu đều phải trả lời tôi ngay lập tức.”

Liễu Du Bạch nhướng mày, vừa định nói “Được thôi”, cô đã bắt đầu định ra phạm vi miễn trừ giúp anh, “Đương nhiên nếu như bận họp, sinh bệnh, ở cùng người nhà, gặp phiền toái, mất điện thoại… Hoặc là một số lý do bất khả kháng, cũng không nhất định phải tuân thủ.”

Với cả đống tình huống bị cô loại trừ, yêu cầu này có tác dụng ép buộc gì?

Liễu Du Bạch cảm thấy cô thật sự đáng yêu, động tác theo bản năng duỗi tay ra xoa loạn đầu cô, giọng điệu bái phục hơn chế nhạo: “… Cô có chút tiền đồ đó.”

Lương Tư Nguyệt hơi hoảng loạn, ánh mắt hạ thấp đến không thể thấp hơn.

Anh cho cô không gian vô hạn để cô làm càn, nhưng cô chỉ dám đòi hỏi việc đơn giản nhất này – đối với một người bận bịu công việc giấy tờ như anh, có lẽ không đơn giản như vậy đâu nhỉ?

Vì thế cô nhỏ giọng nói: “… Có thể không?”

Liễu Du Bạch nói: “Một ngày Wechat có hơn một ngàn tin nhắn được gửi đến, cho nên tôi không thể nhìn thấy cô ngay lập tức.”

“Vậy…” Lương Tư Nguyệt chớp chớp mắt, hàng mi khẽ chớp, vừa suy nghĩ vừa chớp mắt nhanh tới mức khiến người ta muốn duỗi ngón tay ra xem có gió thổi không.

Cô đang chuẩn bị nói “Vậy quên đi”, Liễu Du Bạch đã nói câu tiếp theo: “Nếu không, cô hãy đính khung chat của mình lên đầu.”

Anh hất cằm hướng về phía bàn trà, nơi để điện thoại.

Lương Tư Nguyệt do dự một lát, đứng dậy cầm lấy điện thoại của anh, lại về chỗ trước mặt anh, ngồi xuống rồi đưa qua.

Anh lại trực tiếp mở khóa điện thoại, để cô tự thao tác.

Cảnh tượng này lại tái diễn cảnh mưa ở Bắc Thành lần trước, chỉ khác là với sự khích lệ liên tục của Liễu Du Bạch, cuối cùng cô cũng dám thuận thế làm liều.

Không khí lạnh trong nhà thật sự không đủ, nếu không tại sao khuôn mặt càng lúc càng nóng vậy chứ?

Cô cúi đầu, ấn từng con số mật khẩu, giao diện sau khi mở khóa rất đơn giản.

Wechat đặt ở phía dưới thanh menu cố định, 99+ chấm đỏ nhắc nhở. Có lẽ, đây là chứng ám ảnh cưỡng chế rất nhỏ của Liễu Du Bạch, điều duy nhất không thể không thỏa hiệp, có quá nhiều tin nhắn, anh không thể đọc hết chúng trong một thời gian ngắn được.

Trước khi ấn mở Wechat, cuối cùng cô cũng nhìn Liễu Du Bạch một cái, người kia vẫn cười dung túng cho cô.

Vì thế cô lập tức ấn mở.

Cô trượt ngón tay trên màn hình, lướt thẳng xuống, lướt một lúc lâu, lâu đến mức cô có chút ngượng ngùng, “Tôi không tìm thấy tôi đâu cả.”

Một lát sau, cô “A” một tiếng, nghĩ ra mình có thể dùng điện thoại của mình nhắn một tin cho Liễu Du Bạch.

Một tay cô cầm điện thoại Liễu Du Bạch, một tay lấy điện thoại của mình, dùng máy cô gửi một sticker không có ý nghĩa gì cho người kia.

Ngay lập tức, trong danh sách Wechat của Liễu Du Bạch, khung chat của cô đã nổi lên trên cùng. Dùng từ “nổi lên” không chính xác lắm, bởi vì nó vốn dĩ đang ở trên cùng, tên được ghi chú là emoji hình mặt trăng, không phải tên cô.

Cho nên cô suy nghĩ theo quán tính của mình, lướt xuống nên mới không nhìn thấy.

Đầu cô trống rỗng, sửng sốt vài giây, trái tim đập loạn xạ.

Còn không dám tin, cho đến khi ấn vào, ấn vào ba chấm ở góc phải, thấy trong menu cài đặt, quả thật đã lựa chọn “Cố định trên đầu”.

Liễu Du Bạch ở đối diện vẫn cười như cũ, vươn tay về phía cô, “Cài đặt rồi chứ?”

Tim cô thắt lại, không dám hỏi anh, rõ ràng đã cố định trên đầu, anh đã quên sao? Hay là anh cố ý muốn cho cô nhìn thấy?

Còn tại sao mình được cố định trên đầu, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cô chỉ gật gật đầu, “Ừm” một tiếng, đưa điện thoại cho Liễu Du Bạch, sau đó nhanh chóng bò dậy, “Anh khát không, có muốn uống nước không?”

Máy rửa bát đã rửa xong, Lương Tư Nguyệt tiện thể ở trong bếp một lát, lấy chén bát ra ngoài rồi bỏ vào tủ bát.

Cô quay người lại, không ngờ Liễu Du Bạch đã lặng lẽ đi vào. Cô hoảng sợ, may mà trong tay mình không cầm đồ gì, nếu không chắc chắn sẽ bị rơi vỡ.

Liễu Du Bạch nói với cô, tại sao lấy nước mà mất đến nửa ngày.

Cô vội vàng đi qua kéo cửa tủ lạnh, lấy một chai nước lọc đưa cho Liễu Du Bạch.

Liễu Du Bạch khoanh tay dựa vào bàn, nhìn cô, dừng một lát, mới cười nhận lấy.

Lương Tư Nguyệt thật sự hoảng sợ đến nỗi không ở lại nổi nữa, “À ờm, anh Liễu, thời gian cũng không còn sớm nữa, trước khi ra ngoài, bà ngoại đã dặn tôi về sớm chút, nói gần đây quanh khu dân cư có người lén lút lui tới…”

Liễu Du Bạch để bình nước trong tay xuống, cũng không mở ra uống, hỏi cô: “Muốn về à?”

Lương Tư Nguyệt gật đầu.

“Không phải vội.” Anh cười đầy ẩn ý, “Còn sớm.”

Biểu cảm trên mặt Lương Tư Nguyệt cứng đờ, thật cẩn thận hỏi: “… Còn có việc gì khác sao?”

Liễu Du Bạch không trả lời cô, chỉ đi ra ngoài, bảo cô lấy đồ rồi đi cùng anh.

Lương Tư Nguyệt cầm túi xách và điện thoại của mình, đi theo Liễu Du Bạch ra huyền quan thay giày rồi theo xuống lầu, lên xe.

Chỉ đến khi cô thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe dần dần quen mắt, rõ ràng là đang trên đường đưa cô về nhà, cô mới biết mình lại bị anh lừa.

… Trẻ con.

Đường về nhà không xa.

Lương Tư Nguyệt vừa lên xe đã mở radio trong xe, âm nhạc khiến cô không cần phải thường xuyên nói chuyện với Liễu Du Bạch.

Từ sau khi biết mình được “cố định trên đầu”, cô bắt đầu có một số suy nghĩ bậy bạ, lập trường “không thể” luôn giữ vững cũng bắt đầu rối loạn.

Mặc dù có thay chính mình trong quá khứ, cũng không đến mức độ này, đúng không?

Trước khi kịp nhận ra, xe đã chạy đến cửa tiểu khu.

Lương Tư Nguyệt mất đi phép lịch sự bình thường, nói “cảm ơn”, “tạm biệt” đều rất qua loa.

Cô xuống xe, đóng cửa lại, cũng đóng lại giọng nói mang theo ý cười của Liễu Du Bạch: “Hoảng gì vậy?”

Cô làm như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại nhìn, chạy nhanh như bay.