Andersen Của Tôi

Chương 39



Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch cùng sánh vai đi đến dưới lầu.

Khu chung cư cũ này không có thang máy, cô không muốn Liễu Du Bạch phải leo lên một lần nữa, cảm thấy đã khá muộn rồi nên dừng bước, quay đầu nói với anh: “Đưa đến đây là được rồi, để tôi tự lên.”

Liễu Du Bạch lại làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Lương Tư Nguyệt vội vàng duỗi tay nắm lấy tay anh, anh dừng bước, cúi đầu nhìn, cô nhanh chóng buông ra, “… Không có thang máy, lên lầu, xuống lầu không tiện.”

“Tại sao khi tìm nhà lại không tìm chỗ có thang máy? Tiền lương tôi đưa trước cho cô không đủ dùng à?”

Lương Tư Nguyệt sờ sờ mũi, không cãi cọ với anh. Đâu thể tiêu xài phung phí, còn chi phí hằng ngày thì sao? Những người giàu có như anh không thể hiểu những người bình thường một khi mở cửa sẽ phải lo củi gạo mắm muối tương giấm.

Nếu đã bị chặn lại, Liễu Du Bạch không cần phải đưa cô đến cửa, dừng bước như vậy nhưng vẫn nhất thiết dặn dò vài câu, mấy ngày này ra ngoài phải đem theo trợ lý, đừng chạy loạn khắp nơi một mình.

Cô liên tục đồng ý, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn. Cô bảo anh quá lắm lời nên anh không thể nói tiếp. Anh dừng lại rồi nói: “Đi lên đi.”

Cô gật đầu: “Trên đường về anh nhớ chú ý an toàn, về đến nhà thì nghỉ ngơi sớm chút, chúc ngủ ngon.”

Liễu Du Bạch không hề nói gì, gật đầu rồi xoay người rời đi.

Ánh mắt Lương Tư Nguyệt dõi theo một đoạn, thấy bóng dáng anh không còn nữa, mới xoay người lên lầu.

Bà ngoại đã tắm xong, ngồi trong phòng khách, rõ ràng đang đợi cô.

Lương Tư Nguyệt nghĩ bà còn đang lo lắng chuyện vừa nãy nên trấn an nói: “Nhà đang được tìm rồi, khi nào tìm được thì chúng ta sẽ dọn đi, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra nữa đâu ạ.”

Sắc mặt bà ngoại lo lắng, không hề giảm bớt chút nào, đánh giá cô, muốn nói lại thôi.

Lương Tư Nguyệt mỉm cười, đi qua ngồi xổm trước mặt bà ngoại, lắc lắc tay bà, ngửa đầu nhìn, “Sao thế ạ? Bà có gì muốn nói sao?”

Bà ngoại lo lắng, đương nhiên không đơn giản là vì chuyện bị fans theo tới nhà này.

Từ nhỏ Tiểu Nguyệt đã trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa, bà làm bà ngoại, cùng lắm là không để cô chịu đói rét mà thôi. Nhưng hiện tại mình có thể hưởng thụ lúc tuổi già hoàn toàn là nhờ vào phúc của Tiểu Nguyệt, bây giờ bà đương nhiên không thể nói ra nói vào công việc của Tiểu Nguyệt, như vậy thật là không biết tốt xấu.

Nhưng đứng ở lập trường của bà, lại không có cách nào không quan tâm, điều này làm bà rất bối rối. Suy nghĩ, bà khéo léo hỏi: “Tiểu Nguyệt, khi cháu đóng phim, cháu có quen ai bằng tuổi, đáng tin cậy không?”

Lương Tư Nguyệt ngẩn ra một chút, cười nói: “Tại sao bà lại hỏi chuyện này?”

“Bà nghĩ, nếu cháu không tìm được bạn trai thì người khác có thể sẽ dị nghị.”

Bà ngoại là người có tư tưởng truyền thống, từ sau khi ông ngoại đi trước một bước, bà chịu không ít đau khổ, luôn cảm thấy nếu trong nhà có trụ cột thì người khác sẽ không dám dễ dàng ức hiếp.

Lương Tư Nguyệt cười giải thích với bà: “Chúng cháu không thể thoải mái yêu đương, mối quan hệ liên quan đằng sau rất phức tạp.”

Bà ngoại nhìn cô chằm chằm, ấp a ấp úng: “Bà cảm thấy nếu cháu gặp được người trạc tuổi cháu mà thích cháu thì rất tốt, tìm hiểu cũng không có hại gì.”

Lương Tư Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ý của bà ngoại – hai lần nhấn mạnh tuổi tác, hàm ý không cần nói cũng biết.

Lỗ tai cô hơi đỏ lên, “… Cháu biết rồi.”

-

Lương Tư Nguyệt không ngờ hiệu suất của Liễu Du Bạch cao như vậy.

Không tới ba ngày, cô đã nhận được điện thoại của Molly, nói công ty chuyển nhà cũng đã tìm được cho cô rồi, có thể dọn qua bất cứ lúc nào.

Đương nhiên ý của giám đốc Liễu là nhanh chóng, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Lương Tư Nguyệt phải chuẩn bị đi luyện võ trước khi gia nhập đoàn phim, chỉ có hai ngày cuối cùng này còn có thời gian nên dựa theo dặn dò của Liễu Du Bạch, lập tức thu dọn đồ đạc chuyển nhà.

Vì sếp Liễu đã sai người đi tìm nhà nên Lương Tư Nguyệt không có quyền lên tiếng, cũng không đi xem trước. Vào ngày chuyển nhà, cô đã đến đó cùng nửa xe hành lý.

Nó thật sự nằm ở cùng một tòa, cùng một khu dân cư nhưng may mà không cùng một loại căn hộ. Nếu quá khoa trương, chỉ sợ bà ngoại sẽ cảm thấy bất an. Bà vốn đã có chút lo lắng về mối quan hệ giữa cô và Liễu Du Bạch.

Căn hộ được thuê ở lầu tám, là loại căn hộ bình thường, ba phòng ngủ, hai phòng khách và một phòng sách.

Như vậy, Lương Tư Nguyệt không cần phải ngủ cùng giường với bà ngoại nữa, cũng có không gian riêng để sử dụng xem phim, làm bài tập.

Bà ngoại hết lời khen ngợi ánh sáng, cách bài trí và môi trường xung quanh căn nhà, đồng thời kéo Molly tới hỏi tiền thuê nhà một tháng là bao nhiêu?

Molly cười bí ẩn, “Bà chỉ cần ở thôi, công ty trợ cấp tiền thuê nhà cho Tiểu Nguyệt. Nhà mình không cần phải trả nhiều đâu.”

Lương Tư Nguyệt vừa nghe là biết chị Molly đang nói lung tung, cô không hề nghe về chuyện phòng làm việc có trợ cấp thuê nhà, cũng không ai nói cho cô biết cô phải trả bao nhiêu tiền và trả cho ai.

Đồ vốn không nhiều lắm, trước khi dọn vào, trong nhà đã được quét dọn tỉ mỉ, Lương Tư Nguyệt và bà ngoại chỉ mất chưa đến một ngày để ổn định chỗ ở và dọn dẹp.

Thật trùng hợp, sau khi Trì Kiều quay xong đã trở lại từ Hoành Thành. Lương Tư Nguyệt lập tức mời cô ấy ăn cơm tối, coi như ăn tân gia.

Buổi chiều, Trì Kiều đã tới.

Bà ngoại mở cửa cho cô ấy, chỉ vào phòng ngủ, nói Tiểu Nguyệt còn đang ngủ trưa.

Trì Kiều cười hỏi: “Bà có mua đồ ăn không? Để cháu đi mua cùng bà.”

Bà ngoại cười nói: “Tiểu Nguyệt đã đi mua cùng bà từ sáng sớm rồi.”

Trì Kiều ngồi cùng bà trong chốc lát, ăn một quả táo rồi đứng dậy nói: “Cháu đi gọi nó dậy, ngủ lâu quá.”

Trì Kiều gõ cửa, đẩy cửa đi vào.

Lương Tư Nguyệt bị đánh thức, rên rỉ mấy tiếng dưới tấm chăn mỏng.

Trì Kiều trèo lên giường, cười xốc chăn cô ra, “Còn chưa dậy?”

Lương Tư Nguyệt lộ đầu ra khỏi chăn, còn buồn ngủ nhìn cô ấy. “Hạ cánh từ khi nào vậy?”

“Ngày hôm qua.”

“Ngày kia tớ phải đi tập.”

“Đêm nay tớ muốn ngủ ở chỗ cậu.”

Buổi tối Lương Quốc Chí cũng trở về, bốn người họ cùng ăn một bữa cơm tự nấu ấm áp.

Trì Kiều gọi điện thoại về nhà, báo chuyện ngủ lại, sau đó đi theo Lương Tư Nguyệt về phòng ngủ. Hai người nằm trên giường, notebook đặt ở bên cạnh đang bật gameshow nhưng hai người không xem mà đều cầm điện thoại, bắt đầu thời gian “ăn dưa” cùng bạn thân đã lâu không gặp.

Gần đây giới giải trí đã sóng yên biển lặng, không có chuyện chấn động gì, nói một lát thì lại vòng về bản thân.

Trì Kiều vừa lướt điện thoại, vừa quay sang nhìn Lương Tư Nguyệt cười, nhỏ giọng nói: “Nghe nói sếp Liễu ở lầu trên?”

“Cách đây mấy chục tầng, cũng có thể gọi là lầu trên à?”

“Căn hộ này tốt ghê! Tớ cảm giác sếp Liễu có chút ý tứ kim ốc tàng kiều (*).”

(*) Kim ốc tàng kiều: chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Lương Tư Nguyệt đã quen việc cô ấy thi thoảng phát ngôn những câu kinh người, “… Ai giấu người đẹp mà còn giấu cả nhà theo chứ?”

“Tại sao hôm nay cậu không mời sếp Liễu ăn cơm tối cùng?”

“Mời rồi, anh ấy nói buổi tối còn có hẹn, không rảnh.”

“Thất vọng hả? Khó trách tối nay cậu không quá vui.”

“Thôi đi.” Lương Tư Nguyệt cười.

Nhưng quả thật cô hơi thất vọng.

Ngón tay không hề động, màn hình điện thoại tối đi, cô sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nói: “Tiểu Kiều, tớ cảm thấy có lẽ tớ… đã thích anh ấy rồi.”

“Chúc mừng cậu, cậu có biết Bắc Kinh đã đăng cai Olympic thành công chưa?”

Chế giễu cô phản ứng chậm chạp trong phương diện tình cảm.

“Không phải… tớ thật sự đã suy nghĩ nghiêm túc lâu rồi.” Giọng điệu Lương Tư Nguyệt nghiêm túc, “Tớ đang phân biệt xem liệu tớ chỉ ngưỡng mộ anh ấy vì là cấp trên hay chỉ giống như Chu Tuân vậy, muốn có qua có lại…”

“Mạch não cậu quá rắc rối, yêu thích rất dễ để nhận ra. Muốn ngủ với anh ấy không? Nếu muốn thì chính là thích, không muốn chính là tình anh em…”

“Cậu là nữ thần tượng, đừng nói theo kiểu huỵch toẹt ra như thế.”

Trì Kiều cười, “Như vậy làm sao mạch não rắc rối của cậu phân biệt được chứ?”

“Bởi vì tớ phát hiện, tớ không ngừng sùng bái anh ấy, cảm kích, tin tưởng, còn có…” Cô xoay người áp mặt vào trong gối, giọng nói nhanh chóng không nghe thấy nữa, “… Muốn tiếp xúc tay chân với anh ấy, chính là kiểu tương đối thân mật đó.”

Trì Kiều cười muốn sặc, “Không cần phải nói kiểu học thuật như vậy đâu, xét cho cùng không phải chính là “muốn ngủ cùng anh ấy” sao. Đừng ngại, hãy nói với tớ, muốn ngủ…”

Lương Tư Nguyệt túm gối đánh cô ấy.

Đùa giỡn trong chốc lát, Trì Kiều hỏi cô thái độ của Liễu Du Bạch với cô là như thế nào.

Lương Tư Nguyệt nói với Trì Kiều về nguyên do Liễu Du Bạch quan tâm cô một thời gian dài như vậy: Phát triển tài năng, lòng tốt, bồi thường…

Trì Kiều nghe xong, vẻ mặt như ăn phải mướp đắng, “Sao sếp Liễu lại có tính cách như thế này, không phải tổng giám đốc bá đạo à? Thích thì cứ nói thẳng, đừng làm mấy chuyện vớ vẩn như vậy, tuổi thanh xuân của con gái chúng ta rất quý giá…”

“Tớ không cảm thấy anh ấy thích tớ…”

“Anh ấy mà không thích thì tên tớ sẽ viết ngược, cả đời này tớ cũng sẽ không bao giờ nổi tiếng được!”

“Cậu đừng lấy chuyện nghiêm túc như vậy để thề.”

Trì Kiều cười nói: “Vậy như thế này được không? Ngày mà sếp Liễu tỏ tình với cậu, cậu phải đăng một bài Weibo, “Chị Trì Kiều anh minh thần võ”, sau đó @ tớ.”

“… Cậu còn nhỏ tuổi hơn tớ.”

“Kệ cậu, chỉ cần nói đồng ý hay không thôi.”

“Đăng thì đăng.”

Hai người ríu rít hàn huyên một lúc lâu, cho đến khi bà ngoại và Lương Quốc Chí lần lượt tới gõ cửa, bảo hai người là bọn họ ngủ trước đây.

Hai người bò dậy, đi tắm rửa rồi quay về giường, lúc này mới chính thức mở một bộ phim ra, chuẩn bị xem cùng nhau.

Xem chưa được mười phút, điện thoại Lương Tư Nguyệt nhận được một tin nhắn Wechat.

Liễu Du Bạch: Ra ngoài lấy đồ.

Lương Tư Nguyệt bật dậy, trả lời một câu “Vâng” rồi nhanh chóng nhảy xuống giường tìm quần áo.

“Sao thế, sao thế?”

“Liễu Du Bạch đang ở cửa, bảo tớ ra lấy đồ.”

“Không cần thay quần áo, khoác tạm đồ bên ngoài bộ đồ ngủ là được, đâu phải ra ngoài hẹn hò đâu.”

Quả thật để Liễu Du Bạch đợi lâu cũng không tốt, Lương Tư Nguyệt tìm trong tủ quần áo một chiếc áo sơ mi khoác vào, cài khuy, thắt một nút ở eo.

Đèn trong phòng khách đã tắt, Lương Tư Nguyệt cầm điện thoại chiếu sáng, tay chân nhẹ nhàng đi tới cửa, mở đèn lên.

Cô mở cửa, Liễu Du Bạch đang đứng ở bên ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác vắt ở cánh tay, cầm một túi quà trong tay.

Anh đưa nó cho cô và nói đó là quà chuyển nhà.

Lương Tư Nguyệt nhận lấy, nói cảm ơn rồi liếc nhìn anh. Cô không nỡ để anh cứ như vậy lên lầu, buột miệng thốt ra: “Chờ tôi một chút.”

Liễu Du Bạch không hỏi gì, thấy cô buông túi quà, xoay người đi vào phòng bếp.

Không bao lâu sau, cô cầm một chiếc hộp giữ nhiệt đưa cho anh, nói là cánh và đùi gà kho mình tự làm tối nay.

Liễu Du Bạch nhíu mày liếc nhìn cô, “Đây là gì?” viết ở trên mặt, nhưng không nói không cần, mà chỉ nói: “Cô đem lên lầu cho tôi đi.”

“… Lên lầu sao?”

Liễu Du Bạch đã xoay người rời đi rồi.

Lương Tư Nguyệt cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, do dự một chút, cuối cùng vẫn xỏ đôi xăng đan mà cô hay mang ra ngoài, đi theo anh.

Trong thang máy, Lương Tư Nguyệt lén lút nhìn anh.

Anh mới về từ bữa tiệc, trên áo thoang thoảng mùi rượu, trên trán hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Trước lạ sau quen, đã là lần thứ ba vào nhà Liễu Du Bạch, Lương Tư Nguyệt không còn căng thẳng nữa.

Cô lắc chiếc hộp giữ nhiệt, hỏi Liễu Du Bạch, “Muốn nếm thử chút không?”, sau khi nhận được lời từ chối, cô tự giác bỏ vào tủ lạnh trong bếp.

Liễu Du Bạch đi về phía phòng tắm, bảo cô đợi một lát để anh tắm trước.

Lương Tư Nguyệt nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha đợi mười phút.

Liễu Du Bạch tắm xong, thay quần áo sạch bước ra. Tóc mới chỉ lau qua loa một chút, còn đang nhỏ nước có vài sợi tóc mềm dính trên trán anh, tóc ướt càng đen, làn da càng trắng.

Cô bỗng thấy trên người anh có một vài điểm đặc biệt mâu thuẫn kết hợp giữa cảm giác cấm dục và gợi cảm trên người anh.

Lỗ tai cô nóng lên, dời mắt.

Liễu Du Bạch lấy một điếu thuốc, châm lửa ngậm ở trong miệng, “Hôm nào phải đi huấn luyện?”

“Ngày kia.”

“Ngày mai tôi đi công tác.”

Lương Tư Nguyệt không hiểu tại sao anh lại báo lịch trình, ngẩng đầu liếc nhìn anh.

Anh đi tới, dựa vào tay vịn sô pha rồi ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô: “Hôm nay chào tạm biệt cô trước. Nhớ chăm chỉ tập luyện, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm.”

Giống như đang hứa hẹn, cô nghe được thì trái tim nhảy lên mãnh liệt.

Không biết dùng danh nghĩa gì để nói với cô, dù sao cũng không phải giọng điệu ông chủ.

“Ừm…” Cô nhỏ giọng đáp lời.

Ngay sau đó anh giơ tay, xoa nhẹ đầu cô, giống như khen ngợi cô biết nghe lời.

Theo động tác của anh, lọn tóc nhỏ xuống vài giọt nước, dừng trên cánh tay cô.

Cô không tự chủ được ngẩng đầu lên một chút, đối diện với ánh mắt anh.

Trong mắt anh có một loại tịch mịch không nói thành lời, ánh đèn vàng nhạt của ngọn đèn đặt dưới đất bên cạnh chiếu rọi từng đường nét sắc sảo của anh, thật sự có một vẻ đẹp và chiều sâu như ống kính điện ảnh, khiến cô không khỏi mê mẩn, không thể rời mắt ngay được.

Thật yên tĩnh, giống như một khung hình trong một bộ phim đã được loại bỏ nhạc nền.

Trong lúc nhất thời cô cảm giác được ánh mắt anh không dừng ở mắt cô mà là nơi phía dưới, chóp mũi, hoặc là…

Trong lòng có một bãi cát trắng, có người viết lên đó rồi lại bị sóng xô cuốn đi, hết lần này đến lần khác.

Một lúc sau, anh không nói gì, lại giơ tay xoa đầu cô, nói: “Trước mắt đóng phim cho tốt, chờ cô đóng máy.”

Nghe có vẻ như có gì đó để nói sau, nhưng cô không dám hỏi, mơ hồ cảm thấy mình đã nhận được một gợi ý hay một lời hứa nào đó.

Cô thở thật nhẹ, sợ thở mạnh một chút sẽ làm rối loạn hết trực giác dưới bầu không khí mỏng manh này.

Quả thật… khi cô dời mắt, chỉ một lát sau là cảm thấy thật ra không có ám chỉ gì cả, chỉ là một câu dặn dò bình thường thôi.

Cô đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi xuống lầu đây.”

Anh duỗi tay, dường như muốn nắm lấy tay cô nhưng vẫn chưa dùng sức.

Cánh tay cô chỉ nhẹ nhàng cọ qua ngón tay anh một chút.

Anh “ừ” một tiếng, ngậm điếu thuốc, đứng dậy theo rồi đưa cô tới cửa, một tay nhẹ nhàng chống lên khung cửa, nói với cô: “Chúc ngủ ngon.”

“… Ngủ ngon.” Giọng cô gần như lạc đi.

Đi qua hành lang, vào thang máy.

Lương Tư Nguyệt ấn nút xuống lầu, ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình, đầu gối áp vào tim, chờ nó bình tĩnh lại.

-

Trì Kiều còn chưa ngủ.

Ngay khi Lương Tư Nguyệt đóng cửa phòng ngủ, Trì Kiều đã chế nhạo: “Lấy đồ gì mà lâu như vậy?”

Lương Tư Nguyệt nhào lên giường, trong lòng choáng váng, vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, “… Đi lên nói mấy câu với Liễu Du Bạch, sau đó, tớ cảm giác…”

“Cảm giác gì?”

Cô im lặng, không nói lời nào.

Tớ cảm giác, hình như anh ấy muốn hôn tớ.