Áng Mây Ngang Qua Bầu Trời

Chương 10: Tôn Mạnh Nhiên



Hai ngày này tôi ở lại nhà của bản thân, bình yên làm bài thiết kế.

Lục Thực Anh bảo tôi đã gắn camera rồi, anh ấy sẽ giúp tôi trông nhà qua giám sát. Hai ngày qua không ai lãng vãng trước cửa nhà tôi cả. Tôi cũng phần nào yên tâm.

Bản thân tôi dạo này ngủ khá ít, đến nổi bây giờ mắt xuất hiện quầng thâm.

“Ôi trời em thức nhiều lắm à?” Lục Thực Anh nhìn tôi sửng sốt hỏi.

“Cũng không nhiều đâu. Tại em cần vẽ bản thiết kế mà.” Tôi đưa tay che miệng, ngáp nhẹ.

Anh ấy cú đầu tôi một cái.

“Hôm nay em ngủ sớm đi. Thức khuya quài không tốt đâu.”

Tôi cũng ậm ừ gật gật vài câu.

Buổi tối tôi trở về trường lấy một tí đồ. Hạ Liên Y hai ngày nay cũng bù đầu với bản thiết kế, vừa thấh tôi liền ôm chặt lấy.

“Diệp Ninh cứu tớ.”

“Tớ không cứu nổi cậu rồi, tớ còn chưa vẽ xong.” Tôi lấy đồ ra để vào túi.

“Tớ sắp chết rồi. Bí ý tưởng quá!”

“Tớ còn mỗi phần chân váy là xong mà bây giờ không biết gì cả.”

Hạ Liên Y như muốn khóc rống lên, kêu tôi tối nay ở lại với cậu ấy.

“Lát nữa hai người kia về mà.”

“Không đâu, hai người đó đi biểu diễn ở quán rồi. Chắc là sáng mai mới về.”

Tôi vỗ vai Hạ Liên Y, bảo cậu ấy cố lên rồi rời khỏi phòng kí túc.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Lục Thực Anh ở đầu dây bên kia nói.

“Cái người hôm trước rình ở nhà em lại tới rồi.”

“Anh theo dõi đi, em về liền.”

Nói rồi tôi cúp điện thoại, chạy nhanh về nhà.

“Đâu?” Tôi vừa chạy tới liền bị Lục Thực Anh bịt miệng kéo vào một góc.

“Thấy không?” Anh ấy hỏi tôi.

Tôi gật đầu quan sát. Trong đầu tôi cứ luôn suy nghĩ rốt cuộc là ai.

“Anh ở đây đi, em lại đằng đó xem.” Tôi bước đi thì bị Lục Thực Anh kéo lại.

“Em điên à? Lỡ người ta có vũ khí thì sao?”

“Không sao. Em ứng phó được.”

Nói vậy thôi chứ anh ấy vẫn đi theo tôi. Chuang tôi chầm chầm đi lại chỗ người đó.

Tôi luồng qua sau lưng, khống chế người đó bằng cách cảnh sát bắt cướp.

“Aaaa đau đau.”

Giọng này có chút quen- tôi nghĩ.

“Khai mau, người là ai?” Lục Thực Anh đi đến lấy nón trên đầu người đó ra. Mái tóc suông dài xoã xuống.

Tôi buông người đó ra, mặt cố gượng cười.

“Tôn Mạnh Nhiên?” Tôi dè chừng hỏi.

“Là tớ.” Tôn Mạnh Nhiên đưa gương mặt đầy giận dữ nhìn tôi.

Còn Lục Thực Anh thì đứng đơ ra đó.

“Nè uống đi.” Tôi đặt cốc trà hoa cúc xuống trước mặt cô nàng.

Tôn Mạnh Nhiên nhìn tôi, mắt chứa đầy sát khí.

“Đừng nhìn tớ như vậy. Ai bảo cậu cứ rình mò nhà tớ chi, làm tớ tưởng là biến thái.” Tôi bày ra bộ mặt oan ức, chớp chớp mắt.

“Nhưng cậu cũng không cần ra tay mạnh thế chứ.” Cô nàng xoa xoa bả vai.

“Ây tớ xin lỗi mà. Để tớ.” Tôi nhào tới bóp vai cho cậu ấy.

“Như này được chưa?” Tôi vừa bóp vừa hỏi.

“Qua trái xíu.” Tôn Mạnh Nhiên vừa uống trà vừa nói.

Tôi bóp vai cho cậu ấy một lát rồi hai đứa cùng nhau nói chuyện.

“Cái người hồi nãy là ai?”

“Bạn của anh họ tớ, tên là Lục Thực Anh.”

“Nhìn cũng được phết đấy.” Cậu ấy cười cười nhìn tôi.

“Điệu bộ đó là sao? Tớ với anh ấy chỉ là anh em thôi.”

“Tớ chưa hề nói gì cả.” Tôn Mạnh Nhiên nhúng vai đáp.

“Nhưng ý tớ cũng gần giống với ý cậu đang nghĩ đó.” Cậu ấh nói tiếp.

Tôi doạ đánh Tôn Mạnh Nhiên thì cậu ấy mới im lặng.

“Sao cậu lại đến đây?” Tôi hỏi.

“Bỏ nhà ra đi.”

“Gì?” Tôi tròn mắt nhìn.

“Không đùa đâu. Tớ bỏ nhà ra đi.”

“Vì sao?”

“Bố tớ bắt tớ đi xem mắt.” Tôn Mạnh Nhiên thở dài.

“Úi chà, cũng không phải là không được.” Tôi cười phá lên.

Tôn Mạnh Nhiên chồm tới đánh tôi một cái.

“Tớ không thích tí nào.”

“Tại sao?” Tôi hỏi.

“Tớ muốn tự chọn hạnh phúc của riêng mình. Tớ muốn tự gặp lấy cứ không phải qua sắp xếp.”

Tôi ồ lên, làm điệu bộ hí hửng.

“Tối nay tớ ở đây nhé?” Giọng Tôn Mạnh Nhiên thay đổi 180 độ. Cậu ấh dùng giọng làm nũng nói với tôi.

“Không. Tớ còn phải vẽ bản thiết kế nữa.”

“Tớ sẽ không làm ồn, thiệt đấy.”

Dưới sự năng nỉ đầy kiên trì của Tôn Mạnh Nhiên, tôi đành phải đồng ý.

“Cậu ngủ phòng tớ đi, tớ vẽ bản thiết kế ở sofa.”

Tôi lấy đồ cho cậu ấy thay, bảo cậu ấy ngủ trước còn bản thân thì tiếp tục vẽ.

Đến 11 giờ đêm, Tôn Mạnh Nhiên mò đến chỗ tôi. Cậu ấy ngáp dài ngáp ngắn rồi hỏi.

“Nào cậu xong?”

“Không biết nữa. Cậu ngủ trước đi.”

“Tớ không ngủ được.”

Sau đó là một chuỗi dài luyên thuyên không ngừng của Tôn Mạnh Nhiên.

“Sao cậu biết được địa chỉ nhà tớ?” Tôi hỏi.

“Anh họ cậu nói.”

“Cậu liên lạc với Triệu Khải?” Tôi quay sang.

“Ừm, mới tuần trước.”

12 giờ, Tôn Mạnh Nhiên vẫn chưa ngủ. Cậu ấy nằm trong phòng tôi, mở to loa laptop coi phim, đôi khi còn la toáng lên.

Tôi cũng quá quen với việc này, chỉ là không yên tĩnh nổi thôi. Tôi dọn đồ, xách ra khỏi nhà.

“Anh còn thức không?” Tôi hỏi Lục Thực Anh qua điện thoại.

“Còn. Sao vậy?”

“Em sang nhà anh một phòng khác một lát.”

“Đợi anh mở cửa.”

Chưa tới 5 phút anh ấy đã mở cửa cho tôi vào.

“Em cứ tự nhiên, anh đi làm bài luận.”

Tôi gật đầu, tập trung vẽ.

1 giờ sáng, mắt tôi sắp mở không nổi nữa. Tôi cố gắng mở to mắt vẽ những nét cuối cùng.

“Em chưa ngủ à?”

Tôi lắc đầu, mệt mỏi nói.

“Em vẽ xong bản thiết kế rồi nhưng vẫn thấy còn thiết gì đó.”

Anh ấy từ phía sau lưng tôi đưa mắt lên xem bản vẽ. Giọng kính của anh ấy chạm nhẹ vào tai tôi, hơi thở đều đặn phả ra.

“Ngay eo thêm một chiếc nơ dài hoặc thêm tí phụ kiện.”

Tôi cảm ơn anh ấy, cúu đầu vẽ thêm vào.

“Sao mặt em đỏ vậy?”

“Có hả?”

“Hay là thức khuya quá bệnh rồi.” Anh ấy đưa tay lên sờ trán tôi.

“Không có.” Tôi gạt tay anh ấy ra, dọn đồ.

“Em về đây.” Tôi nhanh chóng chạy về nhà.

Lục Thực Anh đứng ở ban công điện cho Triệu Khải.

“Alo.”

…..

“Cậu có nhận em rễ không?”

“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?” Triệu Khải đáp.

“Không có gì, chỉ lừ hứng thú nên hỏi thôi.”

Đúng vậy, hứng thú.