Áng Mây Ngang Qua Bầu Trời

Chương 12: Từ Ngôn



Bầu không khí im lặng dâng lên, tôi không ngờ là sẽ gặp Từ Ngôn trong tình cảnh như này.

Ít nhất thì cũng phải là đợi khi nào tôi quen được một anh nào đó đẹp trai, tài giỏi chứ.

Sao lại không nói là Từ Ngôn cơ chứ- tôi nghĩ.

“Cậu có kêu gì không?” Cậu ấy đưa menu đến trước mặt tôi.

“Không không.” Tôi lắc đầu.

Từ Ngôn thu cuốn menu về, lật ra xem.

“Cho tôi thực đơn số 3, đổi 1 rượu vang thành 1 nước cam. Cảm ơn.” Cậu ấy lịch sự gật đầu đưa menu cho nhân viên.

“Cậu vẫn vậy nhỉ?” Tôi nói.

“Ý cậu là gì?”

Tôi phát hiện hình như ban nãy đã lỡ miệng liền cười gượng nói.

“Không có gì.”

“Cậu tên là gì?” Từ Ngôn bất chượt hỏi tôi, câu hỏi muôn thưở trong những cuộc gặp gỡ đầu.

“Diệp Ninh.” Ý tiêu…

Tôi nhăn mặt.

“Tớ tưởng là Tôn Mạnh Nhiên.” Tôi ngước lên nhìn, tên này biết mà còn hỏi là sao.

“Ý tớ là tên thân mật của tớ là Diệp Ninh.” Tôi cười cười cho qua chuyện.

Từ Ngôn nhìn tôi, mặt đầy ý cười.

Tên này sao lại cười, không lẽ mình bị lộ rồi- tôi thầm nghĩ.

Để dẹp bớt sự ngại ngùng, tôi lãng sang chuyện khác.

“Nghe nói cậu học khoa Tài chính đại học U.”

“Đúng vậy.”

“Thế mà tớ chưa bao giờ gặp cậu nhỉ?” Nói ra câu này tôi cũng hơi gượng nhưng đúng thật. Kể từ lúc vào đại học tới giờ tôi chưa bao giờ gặp Từ Ngôn.

Chưa gặp nhưng biết, biết nhiều là đằng khác.

Từ Ngôn định nói thì nhân viên đã bê đồ ăn đến.

“Thực đơn của mình là số 3 là sẽ bao gồm: một salad cá ngừ, một beefsteak rượu vang và một beefsteak sốt tiêu đen, một rượu vang và một nước cam. Chúc hai vị dùng ngon miệng.”

Từ Ngôn đưa tôi phần sốt tiêu đen của cậu ấy. Miếng thịt đã được cắt thành những miếng nhỏ.

“Cảm ơn.”

Buổi xem mắt cũng tính là diễn ra thành công mỹ mãn.

Tôi về đến nhà thì Tôn Mạnh Nhiên đã chực chờ sẵn. cậu ấy kéo mạnh tôi vào phòng khách, ấn tôi ngồi xuống sofa tra hỏi.

“Sao, nhìn được không?”

“Được.” Tôi uống một ngụm nước.

“Như nào?”

“Đẹp trai, tinh tế. Nói chung là khá hoàn hảo.”

“Ui, được đấy. Nhưng mà không thành đâu, cậu nhớ phải diễn làm sao mà phá tan cái hôn ước này đấy.”

“Biết rồi, tớ đi tắm đây.”

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên. Tôi dựa người vào tường, tự hỏi tại sao lại gặp Từ Ngôn vào lúc này.

Dòng thời gian có lẽ lại bị đảo lộn, nhưng ít nhất cũng pahri đến tận năm sau tôi mói gặp chứ.

“Chuyện quái gì vậy không biết?” Tôi nói thầm.

Từ Ngôn vừa về tới kí túc thì đã bị Cao Thăng nhào tới hỏi.

“Đi tắm cái.” Từ Ngôn lấy khăn tắm rồi ra khỏi phòng.

“Sao người anh em, được không?” Cao Thăng khoát vai Từ Ngôn đi xuống lầu.

“Được.”

“Như nào?”

“Đẹp, dễ thương. Nói chung là duyệt.”

“Ui chà, Từ đại ca mà nói vậy thì chắc chắn là đúng rồi. Chỉ tiếc là không duyên thôi.” Cao Thăng ngồi xuống ghế đá duỗi chân nói tiếp.

“Nhớ diễn làm sao để cho cuộc hôn ước này bị hủy đấy.”

“Biết rồi.”

“Nếu được thì cậu tán luôn đi.”

Từ Ngôn nghe vậy liền quay sang nhìn Cao Thăng.

“sao lại nhìn tớ.”

“Không có gì.”

Không cần cậu nói, tớ cũng tán. Vì dù gì đó cũng không phải người thật.

Tiết học của tôi kết thúc sớm hơn mọi hôm. Tôi vừa ra khỏi lớp thì liền bị kêu lại.

“Diệp Ninh.”

Cái giọng này thì chỉ có…

Tôi điều chỉnh sắc mặt quay lại cười.

“Từ Ngôn, chào.” Tôi vẫy tay với cậu ấy.

Từ Ngôn bước nhanh đến chỗ tôi, lướt qua nói.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?” Tôi quay ra sau hỏi.

“Nhà ăn. Sáng này cậu chưa ăn sáng.”

“Sao cậu biết?” Tôi lại hỏi.

Từ Ngôn không trả lười, ánh mắt như hỏi tôi có đi hay là không.

Lúc này Hạ Liên Y chạy đến.

“Diệp Ninh, đi qua lớp kiến trúc với tớ đi.”

“Không được rồi, tớ có hẹn.” Tôi nhìn về phía Từ Ngôn đang đứng.

Hạ Liên Y nhìn tôi cười cười, xua xua tay nói.

“Được rồi cậu đi đi. Nhớ về sớm.”

Sao nghe giống như kiểu mẹ dặn con gái rằng đi chơi với trai nhớ phải về sớm ấy.

Tôi và Từ Ngôn xuống đến nhà ăn. Chọn một vị trí thích hợp, để cặp xong cậu ấy quay sang hỏi tôi.

“Cậu ăn gì?”

Tôi định gọi một suất ăn nhỏ nhưng liền nhớ tới lời của Tôn Mạnh Nhiên.

“Phải diễn làm sao để phá tan cái hôn ước ấy.”

Thế là khác với bình thường, tôi tự đi lấy đồ ăn.

“Cậu…ăn nhiêu đây?” Từ Ngôn dùng ánh mắt Hoài nghi nhìn tôi.

“Đúng vậy.”

Suất ăn của tôi cũng không đến nổi là nhiều lắm. Chỉ là phần sườn xào chua ngọt còn bao nhiêu tôi lấy hết thôi.

Hôm nay tôi quyết phải cắt đứt mối duyên này. Tôi cầm thìa thở một cái rồi ăn ngấu nghiến.

Vì tương lai, hình tượng xấu như nào cũng chịu.

Từ Ngôn nhìn tôi đến đơ người, cũng phải thôi bộ dạng của tôi giống hệt như mấy người bị bỏ đói 10 ngày.

Miệng tôi dính đầy sốt, cực kì khó chịu nhưng nghĩ đến việc có khi sau này ngày nào cũng gặp cậu khiến tôi càng làm hơn.

Lúc tôi ăn xong mới phát hiện, Từ Ngôn không hề ăn một miếng nào cả.

Có phải bộ dạng lúc nãy của mình quá dọa người rồi không- tôi nghĩ.

“Này.” Từ Ngôn đưa khăn giấy cho tôi rồi chỉ lên ngay khóe miệng.

Lúc đến trước cửa kí túc, tôi vẫy tay nói.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Từ Ngôn nhìn tôi, tôi nhìn lại.

“Cho tôi phương thức liên lạc đi.” Từ Ngôn mở miệng nói.

Mặt tôi cứng đờ. Tự nhiên xin phương thức liên lạc?

“Nếu lần sau gặp, tớ sẽ đưa.” Nói rồi tôi chạy lên phòng thật nhanh.

“Cậu nghĩ cậu sẽ trốn được sao.”

“Cái gì?” Tôn Mạnh Nhiên đập bàn.

“Hư hư.” Tôi tiếc cái bàn mới mua, xoa xoa chỗ vừa bị đập.

“Thế cậu có đưa không?”

“Đương nhiên là không rồi.” Tôi đáp.

“Vậy được.”

Tôn Mạnh Nhiên xem tivi còn tôi thì về phòng suy nghĩ.

Mọi chuyện đều đi quá xa so với quá khứ rồi. Người không muốn gặp lại gặp, mà người muốn gặp thì lại ít thấy.

Tôi ngã xuống giường, lật quyển sổ kế hoạch trên tay. Tôi xé đi mấy trang kế hoạch rồi ném vào thùng rác.

“Từ nay không còn kế hoạch gì nữa. Tự lực cánh sinh.”

Tôi nắm chặt tay thành hình nấm đấm.

Cố lên!