Áng Mây Ngang Qua Bầu Trời

Chương 5: Bệnh



Cuối tháng 8 trời lạnh nhẹ. Tôi đưa Tiểu Châu đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Mẹ tôi và bố ban đầu không đồng ý, họ bảo Tiểu Châu chẳng có bệnh tật gì cả không cần đi kiểm tra.

“Nếu bố mẹ bảo em ấy không có bệnh vậy thì cứ đi kiểm tra thử đi.”

Tôi đưa Tiểu Châu đến quầy lễ tân.

“Tôi muốn gặp bác sĩ Triệu.”

“Xin hỏi cô có đặt trước không ạ?”

“Diệp Ninh, sao em lại ở đây.” Y tá trực ban vừa hỏi thì liền có người gọi tôi.

Ra là Triệu Khải.

“Em tới tìm anh.” Tôi nói với anh ấy.

“Vào văn phòng rồi nói.” Anh ấy đưa tôi và Tiểu Châu về văn phòng.

Triệu Khải là anh họ của tôi. Anh lớn hơn tôi 4 tuổi. Trong dòng dõi nhà tôi thì anh ấy được xem như là một thiên tài.

Năm tôi lên 10 anh ấy đã dành được huy chương vàng Olympic Toán học cấp trung học. Năm tôi 14, anh ấy nhận được lời mời nhập học từ Mỹ.

Hàng xóm xung quanh có thể nói tôi tệ tôi kém, gia đình như này như nọ nhưng không ai dám nói gì về Triệu Khải.

Đơn giản vì năng lực của anh ấy đều được công nhận.

Triệu Khải rót cho tôi và Tiểu Châu hai cốc nước rồi đan tay vào nhau, đặt lên bàn nhìn chúng tôi.

”Em đưa bệnh án của Tiểu Châu cho anh coi rồi đấy.”

“Anh xem rồi.”

“Vậy… anh thấy như nào?”

Anh ấy dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi.

“Anh cần đưa con bé đi kiểm tra thêm.”

Triệu Khải sắp xếp y tá đến đưa Tiểu Châu đi kiểm tra. Con bé ngoan ngoãn đi theo không nói gì cả.

Chỉ còn lại hai chúng tôi trong văn phòng.

“Bệnh của Tiểu Châu nghiêm trọng hơn anh nghĩ.”

“Nghiêm trọng đến mức nào?”

Anh ấy đưa tôi xem một bệnh án. Bệnh nhân tên là Arina.

“Đây là người mà anh từng điều trị khi còn ở Mỹ.”

Tôi lật bệnh án, phát hiện cô ấy có triệu chứng rất giống với Tiểu Châu.

“Cô gái này bị ung thư tụy, anh thấy bệnh tình của Tiểu Châu khá tương tự vậy.”

“Vậy.. cô ấy sao rồi?’’ Tôi ngước lên hỏi anh ấy.

Triệu Khải uống một ngụm nước nói tôi.

“Vừa mất năm ngoái.”

Tôi suýt nữa làm rơi cả tờ bệnh án trên tay.

“Không sao, Tiểu Châu nhẹ hơn Arina.” Anh ấy trấn an tôi.

“ Trên 95% ung thư tụy có nguồn gốc từ mô tụy ngoại tiết (gồm tế bào biểu mô ống tụy, tế bào “acinar”, tế bào mầm, …) trong đó khoảng 85% là xuất phát từ tế bào biểu mô ống tụy ngoại tiết; còn lại ung thư xuất phát từ tế bào tụy nội tiết và của mô liên kết rất hiếm gặp.”

“Ung thư tuyến tụy có thể do di truyền hoặc do các tác nhân từ môi trường. Ngoài ra, có thể từ các bệnh lý mãn tính mà thành.”

Tôi tập trung nghe anh ấy nói.

“Thế có thể chữa được không?”

“Được. Nhưng mà…”

Tôi nhìn anh ấy, nhẹ giọng nói.

“Anh đừng lo. Tiền em sẽ chi trả đủ.”

Triệu Khải thấy dáng vẻ của tôi thì phì cười.

“Không phải chuyện tiền bạc gì cả. Anh em với nhau đừng tính toán vậy.”

“Chuyện là anh định đưa Tiểu Châu sang Mỹ với anh để điều trị.”

Sang Mỹ điều trị là chuyện tốt nhưng lại phải đối mặt với bố mẹ.

Tôi do dự không nói gì cả. Triệu Khải nhìn tôi, ánh mắt trầm xuống hỏi.

“Do chú và dì không chịu đúng không?”

Thấy tôi không đáp, anh ấy càng dám chắc hơn.

“Anh sẽ giúp em nói với họ. Dù gì cũng là giúp cho Tiểu Châu mà, chắc họ sẽ hiểu thôi.”

Cuối buổi chiều, khi cái nắng đã dịu đi phần nào. Tôi cùng Tiểu Châu đến một quán mì Udon gần bệnh viện ăn tối. Chúng tôi kêu 2 bát mì.

Lúc mì bưng lên, Tiểu Châu vẫn như thói quen lấy hành bỏ sang bát của tôi. Tôi rót nước đặt trước mặt em ấy nói.

“Tập ăn hành vào. Chị sẽ không cùng em ăn Udon quài đâu.’

Tay con bé dừng lại giữa không trung. Tôi nhận ra mình vừa nói điều không nên liền chỉnh lại.

“Chị chỉ muốn em tập ăn thôi..”

Con bé cắt ngang lời tôi.

“Chị định đưa em sang Mỹ chữa bệnh đúng không?”

Tôi dừng lại hành động uống nước ngước mặt lên hỏi.

“Em nghe thấy rồi à.”

Con bé ngật đầu.

“Nếu em nghe rồi thì chị cũng không giấu nữa. Em cũng nghe rồi đó, bệnh của em có thể chữa được. Để em sang Mỹ là một quyết định tốt.”

Trước giờ Tiểu Châu chưa bao giờ cãi lời tôi, bây giờ cũng vậy. Em ấy ngoan ngoãn ngồi đối diện nghe tôi nói. Không một cử chỉ gì cả.

Sau khi ăn xong, chúng tôi vê nhà. Mẹ biết tôi đưa Tiểu Châu đến bệnh viện, khi về chỉ hỏi.

“Sao rồi?”

“Vẫn ổn ạ.”

“Chữa được không?”

Tôi không đáp lại lời bà ấy, quay sang dặn Tiểu Châu nên ngủ sớm rồi liền rời nhà đi mua đồ.

Tôi cầm lấy giỏ, mua trái cây rồi lại bánh… Lúc đó vừa hay là 9 giờ, trăng tròn và đẹp. Cơn gió dịu dàng thổi qua làm nón của tôi bay đi.

Chiếc nón nhẹ nhàng đáp xuống đất, tôi từng bước đi đến khom người nhặt lấy. Lúc ngước lên, một bóng dáng lướt qua. Trong tiềm thức của tôi chợt hiện lên hình ảnh của ai đó.

Cái thứ mùi của cây hoắc hương mang theo chút trầm hương nhẹ nhàng thoáng qua mũi tôi. Tôi ngẩng cao đầu lên, quay lại nhìn thì phất hiện cái dáng đó biến mất rồi. Chỉ còn lại khoảng đèn nhạt trải dài khắp con ngõ.

Mùi hương đó vẫn thoang thoảng xung quanh, dường như chưa từng rời đi.

Tôi bước lên con dốc, một cơn gió nữa lại thổi qua. Tựa như muốn mang cái hình bóng đó bay đi, bay xa và bay khỏi tâm trí tôi lúc ấy.